Vì ly nước ô mai khai vị này mà Triệu Hiểu Mẫn vô tình nhận ra mình đói hơn.

May mắn là trước mặt cô có một phần cơm chiên nóng hổi.

Thật ra, cô không mong đợi nhiều vào hương vị của món cơm chiên thịt bò. Suốt bao năm qua, cô chưa từng ăn được phần cơm chiên nào khiến mình thật sự hài lòng. Dù có thử qua món ngon nhất, cô cũng chỉ có thể đánh giá là… tàm tạm.

Cô dự định uống một ngụm nước ô mai, rồi ăn một muỗng cơm chiên thịt bò. Lợi dụng lúc vị giác chưa kịp thích nghi, cô định dùng vị chua ngọt của nước ô mai để đánh lừa cảm giác, giúp món cơm chiên bình thường trở nên hấp dẫn hơn.

Kết quả, vừa đưa một muỗng cơm vào miệng, cô lập tức ngớ người: "Ủa?"
Mùi vị này không giống như cô tưởng tượng!

Thịt bò mềm và đậm đà, cơm thì thơm lừng. Càng ăn, cô càng không dừng lại được, vô thức đặt ly nước ô mai sang một bên, tập trung hoàn toàn vào phần cơm trước mặt.

Ban đầu định uống tiếp, vậy mà giờ ly nước ô mai lại bị lãng quên.

Triệu Hiểu Mẫn cúi đầu ăn liên tục, đến khi hoàn hồn thì bát cơm đã sạch trơn. Cô ngước lên, phát hiện Chu Viện bên cạnh cũng y như vậy.

Chu Viện dựa lưng vào ghế, thoải mái thở dài, cầm ly nước ô mai uống một ngụm, tận hưởng dư vị thơm ngon của món bò kho ban nãy.

"Công thức này là bí quyết riêng của chủ quán sao? Tôi chưa từng ăn thịt bò nào mềm như vậy."

"So với món này, thịt bò tôi nấu ở nhà cứng như khúc củi vậy. Cắn một miếng có khi gãy cả răng. Nhai được vài miếng thì cả ngày răng ê ẩm."

Hai người còn đang tận hưởng dư vị thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Các chị em, đoán xem tôi mang món ngon gì về cho mấy cô đây!"

Phương Nhã xách túi đồ bước vào, nhưng ngay lập tức đứng khựng lại. Hai người bạn của cô tựa lưng vào ghế, vẻ mặt như đang chìm đắm trong thế giới riêng, gọi cũng không ai trả lời.

Cô nghi ngờ nhìn họ: "Hai người sao vậy? Lúc tôi đi đâu có thế này. Không lẽ làm chuyện gì mờ ám sau lưng tôi à?"

Triệu Hiểu Mẫn lắc đầu, thẳng thắn đáp: "Tuyệt đối không có! Chúng tôi chỉ mới ăn cơm chiên thịt bò thôi."

"Thật không?" Phương Nhã nheo mắt nghi ngờ, rồi nhìn phần cơm bò phủ phô mai đút lò trên tay mình, mặt đầy đau khổ. "Hóa ra mấy cô ăn trước rồi! Tôi còn cố tình mang sản phẩm mới của Mia về đây—cơm bò phủ phô mai đút lò đấy. Tôi thử rồi, thấy ngon cực! Mấy cô còn bụng ăn không?"

"Muốn ăn!"

Dù đã no gần chín phần, nhưng ai lại từ chối một miếng đồ ăn nóng hổi, hơn nữa còn là miễn phí?

Cả hai cầm thìa lên, chuẩn bị thưởng thức.

Cơm bò phủ phô mai đút lò quả thật rất ngon, nhưng lần này, hai người không còn ngạc nhiên như trước. Họ không còn cảm giác "wow" như khi ăn miếng cơm chiên thịt bò đầu tiên.

Không phải vì món này không ngon, mà bởi vì… cơm chiên thịt bò ban nãy quá xuất sắc.

Triệu Hiểu Mẫn thậm chí còn nghĩ: Sao món cơm bò phủ phô mai này không "thần thánh" như lời khen ngợi trên mạng nhỉ? Ít nhất thì nó vẫn thua một bậc so với cơm chiên thịt bò. Thịt bò trong cơm đút lò có vẻ hơi dai, lớp cơm dưới đáy lại ngấy do thấm nhiều bơ và tiêu bột. Ăn vài muỗng đã thấy hơi khát nước.

Ngược lại, cơm chiên thịt bò không dùng quá nhiều gia vị, chỉ tập trung làm nổi bật hương vị tự nhiên của nguyên liệu. Vì thế, ăn xong vẫn cảm thấy dễ chịu, không bị ngấy.

Nhìn biểu cảm có phần lặng lẽ của hai người, Phương Nhã tò mò hỏi: "Bộ món này không ngon sao?"

Chu Viện lắc đầu, thành thật đáp: "Không phải, vẫn rất ngon. Nhưng so với cơm chiên thịt bò ban nãy thì… hình như không bằng."

Triệu Hiểu Mẫn cũng gật đầu: "Ừ, cơm chiên thịt bò ít gia vị hơn, ăn xong không bị khát, cảm giác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều."

...

Vào ngày khai trương chính thức của quán ăn, Bạch Nhất Nặc dậy từ rất sớm để dọn dẹp, chuẩn bị mọi thứ.

Trước đây, quán nhỏ bé này có tên là Tiệm cơm Kim Liên, được đặt theo tên mẹ của Bạch Nhất Nặc. Tuy nhiên, do nhiều năm không tu sửa, bảng hiệu cũ kỹ, màu sắc phai nhạt, bị cho là ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị nên cần phải thay đổi.

Bạch Nhất Nặc là đệ tử thứ sáu của sư phụ cô. Theo thứ bậc, cô được đặt tên là Cẩm Ngọc. Sư phụ có rất nhiều quy tắc, trong đó có việc đặt tên hành tẩu giang hồ để mong nhận được sự phù hộ của Táo quân, tránh xa tà khí. Dù không giúp phát tài phát lộc, nhưng ít nhất có thể mang lại cuộc sống bình an. Vì vậy, trước khi vào cung làm nữ quan, Bạch Nhất Nặc đã mở vài quán ăn trong kinh thành, tất cả đều lấy tên Cẩm Ngọc Trai.

Tuy nhiên, cái tên này lại không phù hợp với không khí nơi đây – giữa những quán ăn vỉa hè và tiệm cơm bình dân của các cặp vợ chồng địa phương. Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đổi tên thành Tiệm cơm Bạch Ký, như một cách để giữ gìn sự kết nối với quá khứ và hướng về tương lai.

Theo lời sư phụ, khai trương quán mới phải chọn ngày lành tháng tốt, treo bảng hiệu, viết câu đối, đốt pháo, mở tiệc chiêu đãi khách. Nhưng thời đại bây giờ đã khác, câu "tiếng pháo đáng giá mười nghìn lượng vàng" nay có thể đổi thành "cảnh sát đến rồi", nên đốt pháo cũng không khả thi. Vì vậy, cô quyết định giản lược hết mọi nghi thức, hy vọng sư phụ sẽ không trách cô lười biếng.

Từ sáng sớm, vợ chồng chú Lâm đã mang mấy lẵng hoa đến đặt trước cổng. Hoa mua theo số chẵn, mang ý nghĩa phú quý đủ đầy. Những lẵng hoa có hoa lay-ơn hồng, lưu ly, hướng dương đỏ và hoa cẩm chướng nhiều màu sắc.

"Dì Lâm, thật ra dì không cần mua hoa đâu. Cháu cũng không quá để ý mấy thứ này, mà chắc cũng tốn nhiều tiền lắm. Để cháu gửi lại tiền cho dì."

Dì Lâm xua tay cười: "Không cần đâu, cũng không đắt lắm. Mà đây cũng không phải do một mình dì mua, cháu nhìn xem trên thiệp ghi tên ai kìa."

Bạch Nhất Nặc nhìn vào hai lẵng hoa gần nhất.

"Bền tâm ắt vững nghiệp, đức lớn rạng danh xa.
Cửa rộng đón phúc lộc, xuân sáng khởi vận hồng."
— Vương Trân kính tặng.

"Kinh doanh như mùa xuân, tiền tài như nước chảy.
Nhà đón bình minh rực, gia đạo hưởng an vui."
— Tô Quế Hoa kính tặng.

"Cái này ai tặng vậy ạ?" Cô nhìn hai cái tên lạ lẫm, tò mò hỏi.

"Dì Vương và dì Tô của cháu đó. Hai dì ấy nhờ dì mang đến giúp."

"Cái này làm họ tốn kém quá."

"Cháu đừng ngại, nếu không nhờ mấy món khai vị cháu làm lần trước, chắc hai dì ấy vẫn còn khó chịu đấy. Các dì bảo nếu cháu muốn cảm ơn thì làm thêm ô mai và dưa muối. Mấy bà ấy cứ kêu không ăn đủ!"

Bạch Nhất Nặc bật cười: "Được thôi, cứ đến quán ăn thoải mái, cháu bao luôn!"

Sau khi giao xong lẵng hoa, dì Lâm vội rời đi, chỉ để Lâm Vũ ở lại giúp: "Mở tiệm chắc chắn nhiều việc, đáng lẽ dì ở lại phụ cháu, nhưng nhóm bạn nhảy quảng trường của dì nhất quyết rủ đi leo núi, dì từ chối hoài không được. Thằng Vũ hôm nay được nghỉ, cháu cứ sai nó làm việc, đừng khách sáo."

Lâm Vũ – cậu con trai bị mẹ "bán đứng" – không mặc đồng phục học sinh mà chỉ mặc áo phông trắng. Dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, trông như một móc áo di động, lại có chút khí chất lạnh lùng.

"Có gì cần em giúp không?"

"Em giúp chị khiêng cái bàn ra sân sau nhé, cảm ơn em!"

Dù đã giản lược bớt nghi thức, nhưng có những việc vẫn phải làm. Sư phụ của Bạch Nhất Nặc thờ cúng Táo quân, vị thần mà giới đầu bếp tôn kính nhất. Ông dặn cô mỗi khi mở tiệm phải làm lễ cúng Táo quân, gồm ba món sính lễ: bánh ngọt, trái cây, rượu và một bàn lư hương.

Bạch Nhất Nặc bày lễ vật lên, thắp nhang nến, mời các vị thần vào quán, sau đó thành kính dâng ba nén hương.

Như vậy, nghi thức khai trương đã hoàn tất.

Khi Bạch Nhất Nặc bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay, Lâm Vũ đứng bên cạnh quan sát. Một lúc sau, cậu chủ động xắn tay áo giúp cô rửa rau.

Thấy Lâm Vũ vừa rửa bát, vừa lau bàn, mồ hôi lấm tấm trên trán dưới cái nóng oi ả, Bạch Nhất Nặc bất giác liên tưởng đến những người cấp dưới siêng năng mà cô từng làm việc cùng khi còn ở Cục Thượng Thực. Cậu chẳng khác nào một chú ong chăm chỉ.

Cô hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

Lâm Vũ lắc đầu: "Chưa ạ."

"Vậy để chị làm cho em một tô mì lạnh nhé! Em ăn cay được không?"

"Được ạ!"

Bạch Nhất Nặc nấu cho cậu một phần mì lạnh dầu đỏ. Vì hôm nay dự định bán món này nên từ sáng sớm cô đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, bảo quản trong tủ lạnh.

Cách làm cũng không quá cầu kỳ. Cô hấp mì cho mềm, sau đó trụng qua nước sôi rồi ngâm vào thau nước lạnh. Khi mì nguội hẳn, cô trộn thêm dầu mè để sợi mì không bị dính vào nhau, rồi cho vào tủ lạnh bảo quản.

Tiếp theo, cô pha nước sốt từ xì dầu, đường, giấm, muối và một ít nước tro - một loại phụ gia hay dùng trong ẩm thực Trung Hoa. Sau đó, cô thêm một muỗng dầu ớt cay tự làm, khuấy đều rồi đổ hỗn hợp lên mì. Trên cùng, cô rắc thịt băm cùng các món ăn kèm, cuối cùng thêm tiêu xay và hành lá cắt nhỏ.

Lâm Vũ cầm tô mì nóng hổi, hít một hơi sâu, mùi cay nồng và thơm lừng lập tức xông vào mũi. Cậu dùng đũa gắp một gắp mì, bắt đầu thưởng thức.

Sợi mì vàng óng, phủ đều lớp dầu ớt đỏ rực. Đậu nành ngâm nước rồi chiên giòn, ăn vào rôm rốp. Giá đỗ được trụng sơ nên giữ được độ giòn, không hề có vị chát. Dưa leo thái lát mỏng tạo cảm giác tươi mát. Dầu ớt tuy cay nhưng không quá gắt, ăn vào lại thơm mà không hề gây ngán.

"Cay quá!" – Lâm Vũ xuýt xoa, nước mắt rơm rớm, mắt cũng hơi híp lại vì cay.

Thấy vậy, Bạch Nhất Nặc lo lắng hỏi: "Không ngon sao?"

"Ngon lắm ạ!" – Cậu đáp nhanh rồi lại tiếp tục ăn, chẳng có ý định đặt đũa xuống.

Món mì lạnh dầu đỏ thật đặc biệt. Vị cay nồng kết hợp với cảm giác mát lạnh khiến người ăn vừa tê đầu lưỡi, vừa sảng khoái. Giữa thời tiết oi bức như hôm nay, một tô mì lạnh thế này chẳng khác nào liều thuốc đánh thức mọi giác quan.

Lâm Vũ ăn hết sạch tô mì, không chừa lại chút nào. Cậu hài lòng nói: "Dầu ớt này ngon thật! Cay nhưng không hăng, cũng không làm người ta bị sặc. Em chưa từng ăn loại dầu ớt nào như vậy!"

Bạch Nhất Nặc cười tươi: "Công thức này là bí quyết riêng của chị đó! Ai đã ăn qua đều khen ngon hết!"

Cô đã nghiên cứu công thức này trong nhiều năm, thử nghiệm hàng chục loại ớt khác nhau, qua nhiều công đoạn chế biến mới tạo ra được loại dầu ớt vừa cay vừa thơm nhưng không gây khó chịu cho dạ dày. Đối với những ai thích ăn cay nhưng lại dễ bị đau bụng, đây chính là lựa chọn lý tưởng.

Sau khi ăn xong, Lâm Vũ không nghỉ ngơi mà lập tức giúp cô làm việc. Nhờ có cậu phụ một tay, hôm nay Bạch Nhất Nặc mở cửa hàng sớm hơn một tiếng so với mọi ngày.

Nhìn công việc trôi chảy hơn hẳn, trong lòng cô chợt nảy ra ý định thuê thêm người phụ giúp. Càng ngày quán càng đông khách, một mình cô khó mà xoay sở hết. Nhưng nghĩ đến túi tiền eo hẹp, cô đành gác lại kế hoạch này.

Hôm nay, lượng khách đến quán đông hơn hẳn so với ngày đầu khai trương thử nghiệm.

Bạch Nhất Nặc vui vẻ lấy bảng đen ra, ghi thêm món mới vào thực đơn:

  • Mì lạnh dầu đỏ - 15 tệ/tô
  • Gà hấp - 30 tệ/nửa con, 50 tệ/nguyên con

Nhiều khách quen của quán trước đây vốn chỉ đến ăn cơm chiên, nhưng khi thấy có món mới, họ không khỏi tò mò. Nhất là những ai thích ăn cay, ai cũng muốn thử xem món mì lạnh dầu đỏ này có gì đặc biệt.

Trong số đó có Dương Phàm – một cậu bé học lớp 6, nhà ở ngay tiểu khu phía sau chợ đêm.

Do mê ăn uống nhưng lại lười vận động, Dương Phàm có thân hình tròn trịa như một quả bóng căng phồng. Gần đây, mẹ cậu bé quyết tâm bắt con trai giảm cân, tịch thu hết tiền tiêu vặt và cấm tiệt đồ ăn vặt.

Sau khi nghe ba mẹ nói hôm nay phải tăng ca, lúc tan học về, Dương Phàm lén lút vào phòng ba. Nó mở tủ, rút từ trong túi áo cũ một xấp tiền lẻ, động tác vô cùng thuần thục.

Nó tính toán lâu dài nên không lấy quá nhiều, chỉ lấy một ít từ "quỹ đen" của ba.

Rời khỏi nhà, nó lang thang khắp khu chợ đen, vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn gì. Nhưng đi một vòng, nó chợt nhận ra—ở đây chẳng còn quán nào mà nó chưa thử qua.

Đúng lúc đó, một bảng hiệu mới đập vào mắt nó—Tiệm cơm Bạch Ký.

Nó tròn mắt ngạc nhiên, lầm bầm:

“Ơ? Ở đây mở tiệm này từ bao giờ vậy?”

Vừa tiến lại gần, một mùi thơm cay nồng bỗng chốc xộc vào mũi. Bước vào trong, nó thấy phần lớn thực khách đều đang ăn một tô mì đỏ rực, hương vị cay nồng lan tỏa khắp quán.

Dương Phàm không nhịn được nuốt nước miếng, chạy tới quầy thu ngân hỏi:

“Chị ơi, mọi người đang ăn gì vậy?”

Người đứng sau quầy là Bạch Nhất Nặc. Nhìn đứa bé tròn trịa đáng yêu trước mặt, cô cúi xuống dịu dàng đáp:

“Là mì lạnh dầu đỏ. Em muốn ăn gì nào?”

Nghe vậy, Dương Phàm hơi thất vọng. Dạo này nó ăn mì lạnh quá nhiều đến mức phát ngán rồi. Nó định quay đầu rời đi, nhưng lại bị cảnh tượng những thực khách bên cạnh ăn ngon lành thu hút. Hơn nữa, tô mì trước mặt họ trông rất đầy đặn, còn có cả thịt, khác hẳn với những bát mì lạnh dầu đỏ mà nó từng ăn trước đây.

Nghĩ vậy, Dương Phàm liền vẫy vẫy tờ tiền trong tay, hào hứng nói:

“Thế cho em một tô! Em muốn thử xem sao!”

Bạch Nhất Nặc mỉm cười:

“Em có ăn cay được không? Ở đây có ba mức: nhẹ, vừa và cay nặng.”

Dương Phàm mặc dù còn nhỏ nhưng rất thích ăn cay, nó lập tức gật đầu:

“Được ạ! Cho em một phần cay vừa!”

Khi tô mì được bưng ra, Dương Phàm tròn mắt nhìn. Những sợi mì óng ánh được phủ một lớp thịt băm, đậu tương chiên giòn, giá đỗ xanh và dưa leo thái sợi xếp đều bên trên, trông vô cùng hấp dẫn.

Nó không kìm được mà nuốt nước miếng, vội vàng gắp một đũa mì lớn cho vào miệng. Ngay lập tức, vị cay xộc lên, khiến nó mở to mắt:

“Á! Cay quá!”

Nhưng vị cay này không giống với những món mì lạnh nó từng ăn. Dầu ớt thơm nồng kích thích vị giác, hòa quyện cùng sợi mì mát lạnh, dai mềm. Nước dùng đậm đà, dậy lên hương vị tuyệt vời khiến từng tế bào trong cơ thể nó như đang reo hò vì sung sướng.

Mặc dù cay đến mức môi đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán và lưng, nhưng nó vẫn không dừng lại được.

Sau khi đánh chén sạch tô mì, Dương Phàm hài lòng tựa lưng vào ghế, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình. Tâm trạng buồn bực vì không thuộc bài văn cũng biến mất lúc nào không hay.

Nhưng chỉ một tô thôi thì sao có thể đủ với sức ăn của nó! Nghĩ vậy, nó dùng số tiền còn lại mua thêm một phần mang về để dành ăn khuya.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play