Hải Thị vào tháng tám là thời điểm nóng nhất trong năm. Mặt trời chói chang như thiêu đốt cả mặt đất, khiến ai đi ngoài đường cũng có cảm giác như bị nướng trong lò lửa. Chỉ khi mặt trời lặn, nhiệt độ mới dịu đi đôi chút, giúp mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Trường Nhị Trung Hải Thị là một trong những trường trung học trọng điểm. Mỗi khi tan học, trước giờ tự học buổi tối, học sinh ở đây thường kéo nhau ra con phố ẩm thực gần trường để ăn uống.
Con phố này được học sinh Nhị Trung gọi vui là “chợ đen” – một cái tên được truyền từ đời này sang đời khác, nhưng lý do chính xác vì sao lại gọi vậy thì chẳng ai rõ. Có lẽ bởi vì con phố này nhộn nhịp nhất khi đêm xuống.
Nằm ở trung tâm “chợ đen” có một quán ăn nhỏ không có biển hiệu. Trong khi các hàng quán khác đều tấp nập khách ra vào, thì quán này lại vắng vẻ lạ thường.
Bên trong quán, một cô gái tên Bạch Nhất Nặc đang cẩn thận lau chùi bức tường, dùng khăn thấm thuốc tẩy để làm sạch từng ngóc ngách.
Trước kia, cô từng là một nữ quan chuyên quản lý ẩm thực trong cung đình triều Đại Ngụy. Khi đang thử nghiệm một món ăn mới trong bếp, cô bỗng thấy choáng váng, rồi khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã xuyên không đến thế kỷ 21.
Cô đã ở thế giới này khoảng một tháng. Ban đầu, mọi thứ đều xa lạ và khó hiểu, nhưng dần dần, cô cũng thích nghi.
Thân thể mà cô đang sống bây giờ vẫn mang cái tên Bạch Nhất Nặc. Chủ nhân trước của nó là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, nhưng không may cha mẹ cô ấy gặp tai nạn giao thông qua đời. Quá đau buồn, cô ấy đã chọn cách tự tử bằng thuốc ngủ. Khi tỉnh lại, linh hồn đã đổi chỗ với Bạch Nhất Nặc đến từ thời cổ đại.
Mang theo ký ức của chủ nhân cũ, Bạch Nhất Nặc đã rút hết số tiền trong tài khoản để lo tang lễ cho cha mẹ cô ấy, chọn một nơi an nghỉ thích hợp. Theo phong tục của triều Đại Ngụy, cô đã tự tay đốt nhiều thỏi vàng mã – vì nghe nói những thỏi vàng do chính tay người thân đốt sẽ mang theo phúc lành, ở thế giới bên kia có giá trị nhất.
Dù không phải con gái ruột của họ, nhưng cô đã vô tình chiếm lấy thân phận này. Cô chỉ mong rằng cha mẹ cô ấy có thể đoàn tụ ở thế giới bên kia và có một cuộc sống an yên hơn trong kiếp sau.
Gia đình của nguyên chủ không khá giả lắm, ba mẹ chỉ mở một quán nhỏ để buôn bán. Sau khi trừ hết chi phí ăn mặc, số tiền còn lại chẳng đáng bao nhiêu, tiền tiết kiệm cũng ít ỏi.
Bạch Nhất Nặc vừa xuyên không đến đã phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn này.
May mắn là quán nhỏ vẫn còn, dù sao cũng không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ.
Sau khi dọn dẹp xong căn phòng, hai cánh tay cô ê ẩm, sưng đỏ. Cô thở dài, không biết nếu bạn bè cô nhìn thấy tình cảnh này sẽ có phản ứng ra sao. Chắc chắn không thể tin được rằng một Bạch đại nhân từng oai phong lẫy lừng giờ lại rơi vào tình cảnh này.
Trước đây, cô từng quản lý cả một cục lớn, có địa vị cao, quyền thế lớn, danh tiếng lẫy lừng. Từ hoàng đế, phi tần cho đến cung nữ, thái giám, chẳng ai dám lớn tiếng trước mặt cô.
Lý do rất đơn giản – cô nấu ăn quá đỉnh. Là một đầu bếp trứ danh, dù chỉ là rau dại, cô cũng có thể biến nó thành mỹ vị trần gian. Mỗi món ăn cô làm đều được tán thưởng hết lời, danh tiếng vang xa. Dù là ngự trù trong cung hay cao nhân ẩn dật chốn thôn quê, sau khi luận bàn với cô, ai cũng tâm phục khẩu phục.
Ngày xưa, cô chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu ẩm thực, những việc lặt vặt này chưa từng phải đụng tay. Cô chỉ bận tâm làm sao nâng cao tay nghề, làm sao mở rộng thực đơn, bạc kiếm đầy túi, chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Nghĩ lại quá khứ, Bạch Nhất Nặc chỉ cảm thán một chút rồi nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Hai hàng chân mày không hề vương chút âu lo, bởi cô vốn không phải người thích hối hận. Đã đến đây rồi, cô chấp nhận và sẽ thích nghi với cuộc sống này.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Một nam sinh cao gầy bước vào.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy người đến, liền buông chiếc khăn trong tay xuống, mỉm cười gọi:
"Lâm Vũ, sao em lại tới đây? Ngồi đi!"
Lâm Vũ có dáng người thẳng tắp, khoác lên mình bộ đồng phục rộng rãi của trường Nhị Trung Hải Thị nhưng trông vẫn rất gọn gàng. Cậu có làn da trắng trẻo, gương mặt tuấn tú, là con trai của vợ chồng dì Lâm – hàng xóm nhà cô.
Nhà họ Lâm là hàng xóm của nhà họ Bạch, họ mở một tiệm nhỏ chuyên bán quần áo đẹp. Gia đình họ Lâm có quan hệ rất tốt với ba mẹ của Bạch Nhất Nặc. Khi ba mẹ cô qua đời đột ngột, họ vô cùng đau buồn. Họ hàng xa không bằng láng giềng gần, trong đám tang, họ đã giúp đỡ rất nhiều.
Chú Lâm và dì Lâm nhìn Nhất Nặc lớn lên, sau chuyện này lại càng thương cô hơn, quan tâm chăm sóc như con gái ruột.
Cậu thiếu niên trầm tính lắc đầu, nói:
“ Em không ngồi đâu, mẹ bảo em qua gọi chị sang ăn cơm.”
Bạch Nhất Nặc không muốn từ chối lòng tốt của dì Lâm, liền đi rửa tay:
"Được rồi, chị qua ngay đây."
Đi cùng Lâm Vũ vào sân nhà họ Lâm, cậu ta lập tức trở về phòng đọc sách. Dì Lâm đang rửa rau, thấy Nhất Nặc liền cười tươi:
"Nhất Nặc đến rồi à!"
"Hôm nay ngoài chợ có một sạp mới mở, bán tôm sông tươi lắm. Nếu không đi sớm thì dì cũng chẳng mua kịp. Dì nấu một bữa tôm ngon cho cháu ăn thỏa thích nhé!"
"Dì có nấu đủ cơm không đấy ạ?"
"Hai bát gạo lận, chắc chắn là đủ. Sao thế?"
Nhất Nặc giả vờ lo lắng:
"Cháu chỉ sợ đồ ăn ngon quá, cơm lại không đủ thôi."
Dì Lâm bật cười, trong lòng vui vẻ:
"Cái con bé này!"
Chú Lâm đang dọn dẹp hàng hóa gần đó, thấy Nhất Nặc liền đặt đồ xuống, bảo cô ngồi. Ông hỏi:
"Đúng rồi, Nhất Nặc, cháu mua bàn bên chú làm gì thế?"
Trước khi mở tiệm, chú Lâm từng làm thợ mộc, tay nghề rất tốt. Dù đã đổi nghề, ông vẫn thích làm mấy món đồ gỗ thủ công. Trong nhà cũng toàn bàn ghế do chính tay ông đóng.
So với bàn hiện đại kiểu dáng đơn giản, Nhất Nặc lại thích đồ gỗ thủ công hơn. Cô nhận ra bàn của chú Lâm rất chắc chắn mà vẫn tinh tế. Cộng thêm bàn ghế ở quán ăn trước đây đã cũ kỹ, nên cô quyết định đặt mười bộ bàn từ chú Lâm.
"Cháu định mở tiệm ngay tại nhà ạ."
Câu nói bình thản của Nhất Nặc làm cả nhà họ Lâm ngỡ ngàng.
"Cái gì? Cháu muốn mở tiệm á? — Chú Lâm và dì Lâm đồng thanh hỏi."
"Cháu học công nghệ thông tin mà, không định đi làm đúng chuyên ngành sao?"
Nhắc đến mấy chuyện này lại làm Nhất Nặc thấy xấu hổ. Cô vốn là người cổ đại, sách vở Tứ thư Ngũ kinh, cầm kỳ thi họa đều biết. Nhưng nào là C++, Python, Java, cơ sở dữ liệu... thật sự quá rắc rối!
Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng, tự hành hạ mình làm gì chứ? Nhất Nặc âm thầm nghĩ vậy.
"Cháu thấy để không thì phí, chi bằng mở quán."
"Cháu định thuê đầu bếp à?"
"Không, cháu chính là đầu bếp."
Dì Lâm thoáng lo lắng:
"Nhất Nặc à, cháu cần suy nghĩ kỹ đấy. Kinh doanh tự do đâu có dễ, cháu cũng thấy ba mẹ cháu vất vả thế nào rồi mà."
Trong suy nghĩ của dì Lâm, sinh viên ra trường nên tìm công việc văn phòng ổn định, nhẹ nhàng, thể diện. Bà cũng chưa từng nghe nói Nhất Nặc biết nấu ăn giỏi.
Thấy dì Lâm có vẻ muốn nói mà không biết bắt đầu thế nào, Nhất Nặc liền kéo bà đến ghế ngồi xuống:
"Dì à, cháu ở nhà dì bao lâu rồi, vậy mà chưa từng nấu bữa nào cho dì cả. Hôm nay dì đừng nấu, để cháu vào bếp làm cho dì ăn thử nhé!"
Dì Lâm không lay chuyển được cô, chỉ có thể nhìn Nhất Nặc nhanh nhẹn cướp đồ trên tay mình rồi chạy vào bếp.
Bà vội dặn:
"Cẩn thận đấy, sàn nhà trơn lắm!"
"Dạ, cháu biết rồi ạ!"