Chu Hàng còn nhỏ, chẳng nghĩ ra được lời hoa mỹ nào để tả vị ngon của cơm, chỉ có thể đơn giản thốt lên một chữ “ngon” để diễn tả sự thỏa mãn trong lòng.

Thấy cháu ăn vui vẻ, bà Chu cũng mừng rỡ.

Đến cuối cùng, Chu Hàng còn cảm thấy bà nội đút cơm quá chậm, liền nói:

"Bà nội, bà cứ ăn cơm của bà đi, con tự ăn được rồi."

Cả nhà ai nấy cũng đều ăn no căng bụng.

Chu Hàng lúc đầu cứ nhớ đến gà rán, nhưng rồi cũng ăn sạch phần cơm của mình. Bà Chu còn lo cháu ăn quá nhiều, bà xoa xoa cái bụng nhỏ của Chu Hàng, dở khóc dở cười:

"Còn ăn được gà rán không?"

Chu Hàng lắc đầu, nghiêm túc đáp:

"Không ăn đâu, no lắm rồi. Cơm chiên ngon hơn gà rán, ngày mai chúng ta đến ăn nữa nha bà?"

Bà Chu cười gật đầu:

"Được chứ."

Bà nhìn sang dì Lâm, vui vẻ nói:

"Cơm này ngon hơn hẳn cơm tôi nấu, trách gì đứa kén ăn như Chu Hàng cũng thích. Nếu tôi nấu ngon như Nhất Nặc thì chắc nó đã chẳng đòi gà rán mỗi ngày."

Dì Lâm liền tranh thủ kéo thêm mối cho Bạch Nhất Nặc:

"Vậy thím cứ đưa Chu Hàng qua tiệm của Nhất Nặc ăn đi, cũng gần nhà mà."

Bà Chu tính toán một chút, thấy tiệm của Bạch Nhất Nặc sạch sẽ, gọn gàng, cơm chiên ngon, giá lại hợp lý, liền gật đầu đồng ý.

Tám giờ tối, khách trong quán đã vơi dần. Bạch Nhất Nặc đang thu dọn để đóng cửa thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Một người quen của cô bước vào.

Cô mỉm cười hỏi:

"Ông Chu, sao ông lại tới đây giờ này?"

Ông Chu chống gậy, ho khẽ rồi đáp:

"Ông đưa tụi nhỏ về xong, tự nhiên lại thấy đói. Chắc do bữa tối ăn cháo không đủ no. Mà khuya rồi, trong nhà cũng ngại nấu nướng. Nhất Nặc à, cháu làm cho ông một phần cơm chiên trứng được không?"

Bạch Nhất Nặc gật đầu:

"Được ạ, ông ngồi xuống đi, con làm ngay đây."

Nói rồi cô xoay người đi vào bếp.

Ông Chu vừa ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh, không thấy chú Lâm đâu, liền thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Nhất Nặc chiên cơm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bưng ra. Mùi cơm chiên trứng thơm nức khiến ông Chu liên tục gật gù:

"Đúng rồi, chính là mùi này!"

Đây chính là hương vị ông đã thèm suốt dọc đường về!

Ông xúc một muỗng cơm đưa vào miệng, vừa nhai vừa tấm tắc khen:

"Thơm quá đi! Chưa bao giờ ông ăn món cơm chiên nào ngon thế này!"

Không uổng công sau khi đưa bà Chu về, ông đã viện cớ đi dạo, lượn một vòng công viên rồi vòng lại đây.

Thế nhưng, khi ông đang ăn ngon lành thì một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai:

"Chú Chu, không phải chú về nhà rồi sao?"

Ông Chu lập tức cứng đờ, cái muỗng trên tay khựng lại giữa không trung.

Ông quay đầu, lúng túng cười trừ:

"Là cháu à, Tiểu Lâm? Sao cháu quay lại đây?"

Chú Lâm cười đáp:

"Vợ cháu để quên túi, nên bảo cháu đến lấy. Mà chú Chu, không phải lúc nãy cháu đã mua cháo cho chú rồi sao? Chú vẫn chưa no hả?"

Ông Chu ho khẽ:

"Ừm... ừ thì, vẫn chưa no."

Chú Lâm liền vỗ đùi cái đét:

"Trời ơi, chú phải nói sớm chứ! Thật có lỗi quá, giờ vợ cháu đang cần túi gấp, cháu đi trước đây. Lần sau cháu mời chú ăn cơm bù nha, chú Chu!"

"Được được, cháu về đi!"

Thấy mọi chuyện suôn sẻ, ông Chu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp tận hưởng niềm vui thì bỗng chú Lâm quay đầu lại, buông một câu đầy sát thương:

"Đúng rồi, chú Chu, chẳng phải trước giờ chú nói là buổi tối không ăn cơm sao? Chú còn bảo tối phải kiêng để dưỡng sức khỏe nữa mà?"

Ông Chu: "..."

Sáng hôm sau, năm giờ rạng sáng, Bạch Nhất Nặc thức dậy, rửa mặt xong thì đi ngay đến khu chợ thực phẩm lớn nhất gần đó.

Người ta hay nói "Chim dậy sớm thì bắt được sâu", mà trong giới nấu ăn, ai cũng biết một điều: Sáng sớm là lúc rau củ tươi nhất!

Những người nông dân phải dậy thật sớm, ra vườn hái từng bó rau xanh mướt rồi chở đến chợ bán. Nếu đến trễ, rau ngon đã bị những người chăm chỉ khác chọn hết, chỉ còn lại toàn hàng dư thừa.

Bạch Nhất Nặc rất kỹ tính, cô nhất quyết không dùng rau củ kém chất lượng để nấu ăn.

Vừa bước vào chợ, cô đã được một người bán hàng rong niềm nở mời chào:

“Cô gái trẻ, ghé xem hàng tôi đi! Rau hẹ tươi, măng tây, cà chua đều mới lắm, cô nhìn xem, còn non mơn mởn đây này!”

Bạch Nhất Nặc bước tới, liếc mắt một cái rồi lắc đầu:

“Rau hẹ này không được tươi lắm, chắc là đã rửa qua rồi nhỉ? Để một lát là héo ngay.”

Thực ra, rau cải xanh sau khi rửa sạch sẽ trông rất tươi, nhưng nhiều người bán hàng rong thường lấy rau cũ từ tủ lạnh ra, rửa sạch rồi nói là rau mới hái. Khách mua về không để được lâu, chỉ một buổi là hỏng.

Bà bán rau cười gượng:

“Tôi làm vậy cũng vì muốn khách mua về nấu cho tiện thôi! Rau dính bùn đất nhiều khi cũng bất tiện mà.”

Bạch Nhất Nặc chỉ cười mà không nói gì. Cả hai đều hiểu ý nhau—bà bán rau biết cô gái này không dễ bị lừa như vẻ ngoài hiền lành của cô.

Bà cũng ngạc nhiên vì không ngờ cô gái trẻ, da trắng nõn nà này lại rành chọn rau đến vậy. Nghĩ bụng chắc hôm nay không bán được hàng, bà đang định rời đi thì Bạch Nhất Nặc lại chỉ vào giỏ ô mai bên cạnh:

“Ô mai này bán thế nào dì ơi?”

Bà lập tức tươi tỉnh hẳn:

“Cô tinh mắt lắm! Ô mai này nhà tôi trồng, sáng nay mới hái, đảm bảo tươi ngon! 20 nghìn một ký, nếu không ngon, cô khỏi trả tiền.”

Thời tiết nóng nực, nhìn thấy ô mai tươi, Bạch Nhất Nặc vui vẻ nói:

“Cả giỏ này chắc khoảng 5 ký nhỉ, cháu mua hết.”

Bà bán rau tò mò:

“Sao cô biết nó khoảng 5 ký?”

Bà liền đặt giỏ lên cân điện tử—kết quả là 5 ký 2 lạng. Cái giỏ không thôi cũng nặng hơn một ký, vậy là cô đoán gần như chính xác.

Bà tròn mắt ngạc nhiên:

“Đúng là dự đoán như thần!”

Sau khi cô rời đi, bà hào hứng kể với người bán hàng bên cạnh:

“Cô gái lúc nãy vừa nhấc giỏ đã đoán đúng số cân, tôi thử cân thì y như vậy, tài thật!”

Người bên cạnh cười:

“Thế là bà không dám cân thiếu rồi nhỉ?”

Bà chợt khựng lại, rồi bật cười. May mà bà vẫn giữ uy tín, không cân gian như một số người khác, nếu không đã bị cô gái ấy phát hiện ngay.

Sau khi mua thêm nguyên liệu làm nước ô mai, Bạch Nhất Nặc trở về tiệm. Cô đổ nước ô mai vào khay đá, đặt vào ngăn đông tủ lạnh để làm đá viên.

Ở kiếp trước, việc có đá lạnh để dùng là điều xa xỉ. Dù đã có cách làm đá, nhưng muối nitrat kali bị kiểm soát nghiêm ngặt, khó mà mua được. Muốn làm đá phải dùng rất nhiều muối nitrat kali, nên chẳng ai dám phung phí.

Thường thì vào mùa đông, người ta sẽ cắt những tảng băng lớn từ sông hồ, lót rơm rạ phía dưới, phủ lá cây lên trên rồi cất vào hầm băng để dùng dần. Nhưng loại đá này thường lẫn nhiều cát bụi, không thể ăn trực tiếp, chỉ dùng để ướp lạnh thực phẩm.

Nghĩ đến đó, Bạch Nhất Nặc càng cảm thấy tủ lạnh thời hiện đại là một phát minh tuyệt vời.

Cô đem các nguyên liệu ngâm trong nước cho sạch, sau đó đổ vào nồi, bật lửa lớn đun sôi rồi hạ nhỏ lửa nấu tiếp.

Lần nước đầu tiên, cô đổ đi để loại bỏ vị chát. Sau đó, cô giữ lại nguyên liệu cũ, thêm nước vào đun lần thứ hai, rồi cho đường phèn vào khuấy tan. Đun hai lần như vậy giúp nước ô mai thơm ngon hơn, đồng thời giữ được dược tính của nguyên liệu.

Cuối cùng, cô để nước ô mai nguội rồi cho vào ngăn đá tủ lạnh, chuẩn bị cho những ngày hè oi bức phía trước.

Vì chỉ định làm cho mình uống chứ không có ý định bán ra ngoài, nên Bạch Nhất Nặc không nấu nhiều. Khi nấu xong nồi nước ô mai, cô chừa lại một phần mang sang cho dì Lâm hàng xóm.

Đúng lúc đó, chú Lâm và Lâm Vũ đều không có ở nhà. Mùa hè ở Hải Thị nóng hừng hực như lò thiêu, uống một ngụm nước ô mai mát lạnh, có thêm đá viên, vị chua ngọt vừa phải, thơm nồng hấp dẫn, khiến người ta muốn ngậm mãi trong miệng, không nỡ nuốt xuống.

Dì Lâm vừa uống vừa xuýt xoa khen ngon, một hơi uống liền mấy bát mới chịu dừng lại.

Thấy nước ô mai sắp hết, dì liền lấy phần của Lâm Vũ cất vào tủ lạnh, còn phần của chú Lâm thì rót ra một ly giấy dùng một lần, rồi mang đến phòng mạt chược.

“Chị Lâm, sao hôm nay chị tới trễ thế?”

Dì Lâm vừa ngồi xuống, vừa giả vờ thở dài:

“Cũng tại con bé Nhất Nặc hiếu thảo quá, trời nóng như vậy mà còn cất công nấu nước ô mai cho tôi uống. Tôi uống mấy bát liền mới rảnh mà chạy qua đây.”

Diễn xuất đúng là quá đạt.

“Nhất Nặc đối xử tốt với chị thật đấy!” Mấy bà bạn chơi mạt chược cùng gật gù, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. “Con nhà tôi nghịch như quỷ, chưa bao giờ chịu bước vào bếp. Chắc đời này tôi đừng mơ được ăn món nó nấu.”

Dì Trương bình thường hay cà khịa dì Lâm, lần này cũng không nể nang:
“Ồ, chắc nước ô mai ngon lắm nhỉ. Mà tôi nghe nói dạo này Nhất Nặc không đi làm nữa, lại còn đi mở tiệm gì đó?”

Những người chưa biết chuyện đều ngạc nhiên:

“Thật hả? Giờ tôi mới nghe nói Nhất Nặc nấu ăn giỏi vậy đấy. Nghe có vẻ không đáng tin chút nào.”

“Con bé này sao không tìm một công việc đàng hoàng mà làm? Đi làm đầu bếp thì có tương lai gì chứ? Bao nhiêu người mới học hết cấp hai đã đi học nấu ăn rồi. Một đứa học đại học đàng hoàng mà cuối cùng cũng đi làm đầu bếp, vậy khác gì học phí đại học coi như đổ sông đổ bể? Con trai chị Trương đang làm trong một công ty trên thành phố, lương năm cũng phải cỡ năm trăm ngàn tệ rồi đó.”

“Con bé Nhất Nặc ngày nhỏ thông minh lắm mà, sao giờ lại đi làm cái chuyện ngốc nghếch này.”

Dì Lâm hừ một tiếng, rồi đưa ly nước ô mai cho một người bạn thân, không thèm tiếp lời những câu mỉa mai về Bạch Nhất Nặc:

“Mọi người thử xem sao.”

Dì Trương liếc mắt một cái rồi nhún vai:

“Đây là nước ô mai đó hả? Trời ạ, tôi từng uống thử loại nước ô mai đóng lon rồi, ôi chao, chua lè chua lét, uống vô muốn ói ra liền!”

Dì Vương nhận lấy ly nước, nghe dì Trương nói vậy cũng hơi do dự, nhưng từ chối thì không tiện, đành cầm lên uống thử một ngụm. Ai ngờ vừa uống một ngụm, bà ấy đã không dừng lại được.

Dì Trương vẫn tiếp tục nói:

“Tôi nghe nói nhãn hiệu nước ô mai đóng lon đó có lịch sử mấy trăm năm rồi, vậy mà uống còn dở như thế, huống hồ gì là loại Nhất Nặc tự nấu. Mà này, Tiểu Vương, thấy sao? Nếu không ngon thì đừng cố ép mình nha.”

Nhưng dì Vương vẫn im lặng, không đáp lời.

Dì Trương quay lại nhìn Tiểu Vương và mấy người khác, thì thấy dì Vương cùng mọi người đang cầm ly giấy, uống ừng ực từng ngụm như thể sợ ai đó giành mất phần.

Dì Vương uống hết ngụm cuối cùng, rồi hài lòng liếm nhẹ khóe miệng, không kiềm được mà cảm thán:

“Cái này ngon thật đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play