Bên cạnh, Trương Khả cũng đang cắm cúi ăn cơm chiên thịt bò. Vì đang đói, lại thêm tác dụng kích thích vị giác của ly nước ô mai, nên cậu ăn nhanh hơn bao giờ hết.

Tô cơm chiên trước mặt chẳng mấy chốc đã sạch bách.

Nếu là ngày thường thì có lẽ cậu đã no rồi. Nhưng hôm nay, dưới ảnh hưởng của nước ô mai, cậu vẫn cảm thấy còn thiếu một chút nữa…

Đặc biệt là khi Lý Phong Trạch bắt đầu ăn tô mì lạnh dầu đỏ, hương thơm cay nồng, tê tê, đậm đà của loại dầu ớt đặc biệt nhanh chóng lan tỏa, khiến ai ngồi gần cũng không thể làm ngơ.

Trương Khả nhìn cảnh tượng đó mà khổ sở vô cùng. Cậu nhận ra mình vẫn chưa no, thậm chí còn thấy đói hơn.

"Anh ơi, làm ơn ăn bớt ngon lại được không? Cậu có thể đừng khoa trương như thế được không? Nhìn cậu ăn mà tớ lại thấy đói bụng nữa rồi nè!"

Nhưng Lý Phong Trạch chẳng rảnh để trả lời, cậu ôm tô mì, vừa ăn vừa lúng búng nói: "Tớ cũng chịu thôi, món gà sốt tiêu này ngon quá trời. Từ trước đến giờ, tớ chưa từng ăn món gà nào ngon như vậy, mà kết hợp với mì lạnh nữa thì đúng là bá cháy luôn!"

Trương Khả cũng thích ăn mì lạnh, nhưng cậu ta chỉ ăn loại không cay hoặc cay nhẹ thôi. Thế mà bây giờ, nhìn Lý Phong Trạch ăn uống say sưa, cậu ta bỗng thấy món mì lạnh dầu đỏ và gà sốt tiêu này hấp dẫn đến lạ.

Trong mắt Trương Khả, tô mì đỏ au trước mặt Lý Phong Trạch chẳng khác gì một con yêu tinh đang dụ dỗ người ta sa ngã. Trong đầu cậu ta thậm chí còn hiện ra một cuộc tranh luận đầy kịch tính:

Một cậu nhóc da đen xúi giục: "Nào nào, ăn một miếng đi! Có sao đâu mà, chỉ một miếng thôi!"

Cậu nhóc da trắng hoảng hốt cản lại: "Không được! Cậu không ăn cay được, nếu ăn là đau dạ dày ngay đó!"

Hai cậu nhóc nhỏ lao vào đánh nhau. Cuối cùng, cậu nhóc da trắng bị đánh đến bầm dập, sức lực chẳng còn bao nhiêu. Cậu nhóc da đen đắc ý tuyên bố: "Trương Khả mà cũng biết sợ đau dạ dày hả? Thật buồn cười! Chút đau vặt mà cũng nhăn nhó sao?"

Lúc này, mùi thơm từ tô mì của Lý Phong Trạch cứ bay sang khiến nước miếng Trương Khả sắp chảy ra tới nơi. Cậu ta thậm chí còn cảm thấy mình chẳng khác nào nhân vật chính trong một quảng cáo đồ ăn - đứa trẻ nhà bên ngồi nhìn chằm chằm món ăn ngon của người khác mà thèm đến phát khóc.

Cuối cùng, không thể kiềm chế thêm nữa, Trương Khả cắn răng quyết định:

"Chị chủ ơi, em gọi một tô mì lạnh dầu đỏ cay nhẹ với nửa con gà sốt tiêu ạ!"

Bạch Nhất Nặc nghe vậy liền nhắc nhở: "Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu đã ăn một phần cơm chiên rồi mà? Ăn nhiều quá sẽ khó chịu bao tử đó, cậu nên ăn vừa đủ thôi!"

Nhưng Trương Khả làm như không nghe thấy, thậm chí còn tỏ vẻ đáng thương, chỉ vào Lý Phong Trạch mà than vãn: "Em cũng chịu thôi, con trai em ăn ngon quá, em không kiềm lòng được!"

Bạch Nhất Nặc từng thấy kiểu xưng hô "cha con", "ông cháu" này trên mạng nhiều rồi. Lúc đầu, cô còn không hiểu gì cả, sau này nghe riết cũng quen, nhưng vẫn thấy có chút cạn lời. Hiện đại thì hiện đại thật, nhưng cái khoản vai vế này có phải hơi tùy tiện không?

Thấy Trương Khả đã quyết tâm như vậy, Bạch Nhất Nặc cũng không nói thêm, chỉ gật đầu rồi quay vào bếp chuẩn bị món ăn.

Trương Khả ngồi đợi mà lòng đầy thấp thỏm.

Sau khi gọi món trong cơn bốc đồng, cậu ta dần lấy lại lý trí và bắt đầu tự vấn bản thân. Bình thường, bạn bè rủ đi ăn lẩu hay đồ nướng cậu ta đều từ chối thẳng thừng. Vậy mà hôm nay lại vì một tiệm cơm mà phá lệ sao?

Lẩu, đồ nướng, gà sốt tiêu có ngon không? Dĩ nhiên là ngon!
Nhưng có đáng để hành hạ dạ dày chỉ vì một bữa ăn ngon không? Chắc chắn là không!

Cậu ta - Trương Khả - là một người kiên định, tuyệt đối không dễ dàng bị cám dỗ!

Nhưng… món cũng đã gọi rồi, chị chủ cũng đã vào bếp rồi… Bây giờ mà hủy thì mất mặt quá…

Thôi thì cứ nghĩ cách đối phó vậy!

Lát nữa nếu Lý Phong Trạch muốn ăn, cậu ta sẽ đưa cho cậu ấy ăn. Còn không thì mang về nhà cho người nhà thưởng thức cũng được!

Trương Khả quyết định không ăn, nhưng cậu không hay biết rằng ý định tránh đồ cay của mình đã tan thành mây khói ngay từ khoảnh khắc gọi món. Dù có cố gắng kiềm chế thế nào, sự kiên định ban đầu cũng lung lay dữ dội. Chỉ cần một chút tác động nữa thôi, ý chí của cậu sẽ sụp đổ như những quân cờ domino, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.

Bạch Nhất Nặc hoàn toàn không biết rằng hành trình đấu tranh tư tưởng của chàng trai cấp ba điển trai này lại rối rắm đến mức có thể viết kín cả một cuốn vở. Cô chỉ đơn giản làm theo quy trình, nấu xong rồi mang đồ ăn lên cho khách.

Ngay khi đĩa gà sốt tiêu vừa được đặt trước mặt Trương Khả, hương cay nồng cùng vị tê tê của tiêu lập tức xộc thẳng vào khứu giác. Cảm giác lần này hoàn toàn khác so với khi chỉ ngửi thoáng qua từ bát của Lý Phong Trạch – bởi món ăn đang ở ngay trước mặt, mùi hương càng trở nên cuốn hút gấp bội.

Trong đầu Trương Khả như có một sợi dây cung bị kéo căng đến cực hạn.

Cậu cảm thấy nước miếng đã tràn đầy khoang miệng, vội mím môi lại, tự nhủ: “Không được!”

Lúc này, Lý Phong Trạch đã ăn xong, cậu chớp chớp mắt, nhìn Trương Khả – người đang ngồi ngay bên cạnh – với ánh mắt gian xảo như một con hồ ly. Tư thế ngồi bất động của Trương Khả khiến cậu liên tưởng đến một vị cao tăng đang nhập định.

“Cậu gọi hai món này cho tớ à? Vậy thì tớ không khách sáo nữa nhé!” Lý Phong Trạch vừa nói xong liền vươn tay, định bưng ngay đĩa gà sốt tiêu lên, trông chẳng khác gì một kẻ đói khát lâu ngày không thể chờ thêm giây nào nữa.

Nhìn thấy bàn tay của Lý Phong Trạch chạm vào món ăn mình đã lỡ thương nhớ, trong đầu Trương Khả như vang lên một tiếng "tách" – sợi dây cung kiềm chế đã đứt phựt.

Khoan đã, cậu có nói là sẽ nhường món này cho Lý Phong Trạch đâu chứ! Tại sao cậu ta lại ngang nhiên giơ tay lấy đi như vậy?!

Lý trí bị dục vọng đè bẹp hoàn toàn, Trương Khả không chút do dự nói thẳng:

“Tớ gọi món này đâu phải để cậu ăn, tớ muốn ăn một mình!”

Lý Phong Trạch ngớ người: “Nhưng chẳng phải cậu không ăn cay được sao?”

“Giờ thì tớ ăn được rồi.” Trương Khả đáp gọn, rồi hùng hồn phản bác:

“Sao? Cậu từng thấy bệnh nhân ung thư tự khỏi mà vẫn không thể chấp nhận việc tớ ăn được đồ cay à?”

Lý Phong Trạch: “…”

“Cậu thật thiếu hiểu biết.” Trương Khả khịt mũi một cái, rồi không chút do dự vươn đũa về phía đĩa gà sốt tiêu.

Cắn miếng đầu tiên.

“Oa! Ngon quá đi mất!”

Thịt gà mềm mọng, dai dai, nước sốt thấm đẫm gia vị, vừa cay tê vừa đậm đà, chỉ cần nhai một cái thôi là vị ngon lan tỏa khắp khoang miệng. Sự kích thích từ vị tê cay này không hề khó chịu, mà ngược lại còn mang đến cảm giác phấn khích khó tả.

Nghe theo gợi ý của Lý Phong Trạch, Trương Khả thử kết hợp gà sốt tiêu với mì lạnh dầu đỏ. Không ngờ sự kết hợp này lại tạo nên hiệu ứng “một cộng một lớn hơn hai” – vị cay nồng của tiêu, vị chua thanh thanh của mì lạnh hòa quyện vào nhau, khiến từng tế bào vị giác của cậu như bùng nổ.

Ban đầu chỉ định ăn cho no, nhưng Trương Khả nhanh chóng phát hiện mình hoàn toàn không thể dừng lại.

Cậu cảm thấy quá xứng đáng!

Giờ thì cậu đã hiểu vì sao trước đây mình không hứng thú với lẩu, xiên nướng hay thịt nướng – là bởi vì tất cả những thứ đó không thể nào ngon bằng đĩa gà sốt tiêu này!

Trong khoảnh khắc ấy, Trương Khả bỗng nghĩ, dù có đau bụng vì món ăn này thì cũng đáng!

Thậm chí, cậu còn cảm thấy rằng dù có bị đau dạ dày đến mức lăn lộn dưới sàn cũng không sao, chỉ cần chị chủ không vì thế mà cấm cậu ăn tiếp thì mọi chuyện vẫn ổn thỏa!

Với tốc độ vũ bão, Trương Khả quét sạch đồ ăn trước mặt.

Lý Phong Trạch ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, nhưng chẳng có cơ hội nào để giành lấy một miếng. Cuối cùng, cậu đành thở dài, bất lực đặt đũa xuống.

Sau khi ăn no đến căng bụng, Trương Khả thoả mãn tựa lưng vào ghế, xoa cái bụng đã hơi phồng lên của mình. Đắm chìm trong dư vị hạnh phúc được một lúc lâu, bỗng nhiên cậu giật mình nhận ra một chuyện vô cùng quan trọng.

Tiêu rồi, quả báo đến rồi!

Chắc chắn sắp đau bụng rồi!

Ngay lập tức, Trương Khả ngồi ngay ngắn lại, chuẩn bị tinh thần chịu trận.

Thế nhưng… một lúc lâu trôi qua, cơn đau mà cậu lo sợ mãi vẫn không xuất hiện.

Dạ dày không những không đau mà còn ấm áp, lan tỏa hơi nóng như một chiếc lò sưởi sưởi ấm cả cơ thể.

"Sao bụng tớ không đau nhỉ?" Trương Khả nhìn xuống bụng, ngạc nhiên thốt lên.

Những lần trước, dù cơn đau dạ dày đến muộn nhưng nhất định sẽ xuất hiện. Không đến mức vừa ăn cay là đau ngay, nhưng cũng không kéo dài lâu như thế này. Vậy mà giờ đây, bụng cậu vẫn êm ru, không có chút dấu hiệu khó chịu nào.

"Không thể tin được! Lý Phong Trạch, có khi bệnh đau dạ dày của tớ khỏi hẳn rồi!"

Trương Khả không thể giải thích nổi hiện tượng kỳ lạ này. Sau một hồi suy nghĩ, cậu chợt bừng tỉnh—chắc là do cậu đã lớn, cơ thể ngày càng khỏe mạnh, dạ dày cũng vì thế mà cứng cáp hơn!

Trời ơi, bụng cậu vẫn ổn!

Buổi tối, Trương Khả hào hứng báo tin vui cho cả nhà, còn dẫn mọi người đi ăn lẩu ăn mừng.

Và kết quả là… đau bụng đến mức phải nghỉ học nguyên ngày, mất một ngày rưỡi mới hồi phục.

Ra viện với dáng vẻ tội nghiệp, Trương Khả ghé tiệm cơm Bạch Ký ăn một bữa. Khi kể khổ với Bạch Nhất Nặc, cậu mới phát hiện sự thật: Không phải dạ dày cậu khỏe lên, mà là do… ăn dầu ớt!

Chẳng biết làm sao, Trương Khả đành cay đắng gọi hai tô mì lạnh dầu đỏ, vừa ăn vừa xoa dịu trái tim tan nát của mình.

Mì lạnh dầu đỏ vừa ra mắt đã nhanh chóng gây sốt với mức giá hợp lý và hương vị tuyệt hảo, được học sinh yêu thích chẳng kém gì món cơm chiên thịt bò.

Ngay khi có mặt trong thực đơn, mì lạnh dầu đỏ lập tức trở thành lựa chọn yêu thích bên cạnh cơm chiên thịt bò, vững vàng giữ vị trí thứ hai về doanh số.

Chỉ với mười lăm đồng, một tô mì đầy đặn với thịt, rau và sợi mì dai ngon, vừa đủ no mà vẫn thanh nhẹ. Giữa cái nóng oi ả của mùa hè, thưởng thức một tô mì lạnh dầu ớt đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.

Học sinh không ăn được cay có thể gọi suất ít cay, còn những ai mê cay có thể chọn suất cay vừa, ăn xong hít hà, rồi sảng khoái đi học tiếp.

Dầu ớt được chế biến đặc biệt, không chỉ giúp món ăn thêm đậm đà mà còn có tác dụng giữ ấm dạ dày, đã được nhiều học sinh kiểm chứng. Ăn xong không hề bị đau bụng mà ngược lại còn cảm thấy dễ chịu, như được ngâm mình trong nước ấm. Sau bữa ăn, mồ hôi lấm tấm trên trán, lưng áo hơi ướt, nhưng cảm giác mệt mỏi sau một ngày học hành dường như cũng theo đó mà tan biến.

Tuy nhiên, tiệm cơm Bạch Ký chỉ có khoảng chục bộ bàn ghế, chỗ ngồi không nhiều, nên ai đến trễ thường phải mua mang đi hoặc đứng ngay cửa tiệm vừa ăn vừa tám chuyện.

Vào giờ cơm, trước tiệm luôn có đông người vây quanh. Bên trong, khói bếp nghi ngút, khách hàng cầm trên tay tô mì nóng hổi, vừa ăn vừa xuýt xoa. Người quen hay lạ cũng ngồi chung bàn, cùng nhau tận hưởng món ăn ngon.

Ẩm thực có sức mạnh xoa dịu tâm trạng, và điều đó thể hiện rõ ràng nhất tại tiệm cơm Bạch Ký. Dù trước đó có mệt mỏi, bận rộn hay cáu kỉnh đến đâu, chỉ cần ăn một bữa ở đây, tâm trạng cũng dịu đi ít nhiều.

Sự nổi tiếng của tiệm Bạch Ký khiến không ít hàng quán xung quanh phải ghen tị.

Ngoài mì lạnh dầu đỏ, món gà sốt tiêu cũng là một best-seller khác.

Nhiều học sinh giàu có của Nhị Trung Hải Thị chẳng ngại ngần gọi món này mà không cần nhìn giá. Nhưng gà sốt tiêu không phải món xa xỉ, ai tiết kiệm một chút là cũng mua được. Thậm chí, những bạn không dư dả chỉ cần để dành hai ngày là có thể ăn một nửa con gà sốt tiêu ngon lành.

Không chỉ có học sinh, mà người dân quanh khu vực cũng rất ưa chuộng món ăn này.

Tại quầy bếp, Bạch Nhất Nặc vừa hoàn thành một con gà sốt tiêu thì khách đã vào tiệm.

Đinh Lâm, vừa tan làm, bước vào với bộ âu phục chỉn chu. Anh tiến đến quầy thu ngân, liếc nhìn thực đơn viết trên bảng đen rồi nói:

"Cho tôi hai phần mì lạnh dầu đỏ, đóng gói mang về. Cảm ơn."

Thật ra, Đinh Lâm biết đến quán Bạch Ký là nhờ… đe dọa và dụ dỗ cậu con trai mũm mĩm Dương Phàm mà ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play