Sau bữa trưa, khách ăn xong lần lượt rời quán trong sự hài lòng, lượng khách vào cũng thưa dần.

Cuối cùng, Bạch Nhất Nặc cũng có thể đặt chiếc xẻng múc cơm xuống, tranh thủ chút thời gian rảnh. Cô ngồi xuống quầy thu ngân, lấy điện thoại ra mở ứng dụng livestream để giải trí.

Vào thời Đại Ngụy, do rào cản về kiến thức nên các công thức nấu ăn hiếm khi được ghi chép lại. Bí quyết nấu nướng thường là yếu tố quyết định sự tồn tại của một quán ăn. Chỉ khi có quan hệ thân thiết như cha truyền con nối hoặc thầy trò thì người ta mới yên tâm truyền dạy lại.

Nhưng thời hiện đại thì khác, mọi công thức nấu ăn đều có thể tìm thấy dễ dàng trên mạng, không chỉ bằng chữ viết mà còn có cả hình ảnh, video hướng dẫn chi tiết. Chẳng cần lo không học được, chỉ cần muốn là có thể tìm thấy ngay.

Bạch Nhất Nặc – người từng bỏ cả trăm lượng vàng chỉ để mua một công thức muối dưa – không khỏi cảm thán:

"Thời đại này… đúng là tuyệt vời quá đi!"

Càng tìm hiểu, cô lại càng cảm thấy thích thú, không còn bận tâm đến những khó khăn khi xuyên không nữa.

Những món ăn lạ lẫm với cô đều khiến cô tò mò. Dạo này, cô đang học hỏi thêm nhiều món mới, thường xuyên xem các video ẩm thực trên mạng.

"Ký ức Jy" là một streamer mà cô hay theo dõi, tay nghề rất cừ. Đúng lúc ấy, thông báo hiện lên trên điện thoại báo rằng anh ta đang livestream. Bạch Nhất Nặc liền mở lên xem.

Màn hình hiện ra, trước mặt Kỷ Tử Hoài là đủ loại nguyên liệu nấu ăn được sắp xếp ngay ngắn, rực rỡ sắc màu. Anh ta bình thản nói với người xem:
"Hôm nay, tôi sẽ hướng dẫn các bạn làm một món ăn gia đình – Đậu hũ Văn Tư."

Kỷ Tử Hoài đặt miếng đậu hũ non lên thớt, dao lướt nhanh cắt đậu thành từng sợi mảnh. Khi thả vào nước, những miếng đậu hũ bung ra như cánh hoa, mềm mại mà đều đặn.

Bình luận trong phòng phát sóng liên tục nhảy lên:

"Đỉnh thật, anh ấy vừa định nghĩa lại thế nào là món ăn thường ngày."
"Tôi cũng muốn làm món này, streamer có thể gửi tay đến cho tôi không?"
"Thôi xong, tôi bỏ cuộc, không học nữa đâu!"
"Đẹp trai như vậy mà còn dựa vào tay nghề để kiếm sống, tôi khóc mất thôi."

Kỷ Tử Hoài không nói nhiều, chỉ tập trung nấu ăn, thỉnh thoảng mới giải thích một số bước quan trọng. Về lý mà nói, một streamer ít tương tác như vậy sẽ khó mà nổi tiếng. Nhưng nhờ ngoại hình xuất sắc, phong thái chuyên tâm khi nấu nướng, anh ta dần trở thành một cái tên hot trong làng ẩm thực.

Cư dân mạng thường trêu chọc, gọi anh là "streamer nổi tiếng nhờ ngoại hình trong giới ẩm thực", một người nấu ăn nhưng lại nổi danh vì nhan sắc.

Người ngoài nghề xem để giải trí, còn người trong nghề xem để học hỏi kỹ thuật.

Nhưng với Bạch Nhất Nặc, cô hoàn toàn không quan tâm đến gương mặt kia, mà chỉ bị đôi tay anh thu hút.

Bàn tay vững chãi, dao lướt linh hoạt, kỹ thuật điêu luyện đến mức chỉ cần nhìn qua cũng thấy anh ta có nền tảng rất vững chắc.

Đang say sưa xem livestream, cô bất giác nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Một ông lão bước vào quán.

Đó là ông cụ Tô.

Ông đi tới quầy thu ngân, ánh mắt vô tình lướt qua tấm bảng đen đặt trước quầy, bước chân chững lại.

Ông nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên bảng rồi hỏi:

"Chữ này cháu viết à?"

Bạch Nhất Nặc đặt điện thoại xuống, lễ phép đáp:

"Dạ vâng, là cháu viết ạ."

Ánh mắt ông cụ Tô thoáng hiện vẻ tán thưởng:

"Nét chữ thanh thoát, phóng khoáng, như mây bay nước chảy. Cháu chắc hẳn đã luyện viết nhiều năm rồi nhỉ?"

"Dạ, cháu bắt đầu luyện từ năm năm tuổi, tính đến nay cũng hơn mười năm rồi ạ."

Ông cụ Tô im lặng nhìn dòng chữ một lúc lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó. Mãi đến khi bụng cồn cào nhắc nhở, ông mới sực nhớ mục đích của mình.

"Ở đây có thịt không? Cho ta một món nào đó thật nhiều thịt vào."

Ông cụ Tô tuổi đã cao, lại mắc bệnh cao huyết áp cấp độ ba. Để giúp ông giữ sức khỏe, người nhà yêu cầu người giúp việc nấu toàn đồ chay cho ông mỗi ngày…

Cụ Tô thở dài chua chát:

"Dạo này ngày nào cũng ăn chay, miệng lạt nhách, chẳng còn biết mùi vị gì nữa."

Bạch Nhất Nặc cười nhẹ:

"Tiệm cháu bây giờ chỉ có món gà sốt tiêu là có thịt thôi ạ. Ông có muốn thử không?"

Cụ Tô nhíu mày:

"Gà sốt tiêu? Món này là món Tứ Xuyên à?"

"Không ạ, món này của Tân Cương." – Bạch Nhất Nặc giải thích rồi hỏi tiếp – "Ông thích món Tứ Xuyên không ạ? Cháu có mì lạnh dầu đỏ, cũng là đặc sản Tứ Xuyên. Ông muốn thử không?"

Cụ Tô lắc đầu, giọng đầy bất mãn:

"Ông không thích mấy món ăn nhẹ, cũng không muốn ăn gà sốt tiêu. Ông muốn ăn thịt, mà nếu có thịt kho tàu thì càng tốt. Sao trong tiệm của cháu lại chẳng có món nào có thịt thế này?"

Thực ra, Bạch Nhất Nặc cũng muốn thêm nhiều món hơn vào thực đơn. Nhưng hiện tại, cô chỉ có một mình, không thể chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu. Hơn nữa, phần lớn khách trong tiệm là học sinh, họ không đủ tiền để gọi những món có thịt đắt đỏ. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô mới quyết định đưa gà sốt tiêu vào thực đơn để thử kiếm thêm thu nhập. Nếu không có món này, chắc cụ Tô sẽ chẳng thấy món nào có thịt trong tiệm cả.

"Tiệm cháu mới khai trương nên chưa thể phục vụ khách chu đáo, nhưng bù lại, thực đơn đang giảm giá đến 20% đó ạ. Ông thử xem có món nào hợp khẩu vị không?"

Cụ Tô vốn định bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ mà Bạch Nhất Nặc viết trên thực đơn, ông lại thấy ưng bụng. Cô chủ nhỏ này chắc hẳn đã học thư pháp nhiều năm, nét chữ sắc sảo, nghiêm túc. Người như vậy thì nấu ăn chắc cũng không tệ lắm đâu nhỉ?

Ông thở dài, rồi đành nói:

"Thôi được, cho ông nửa con gà sốt tiêu đi."

"Ông có lấy cơm không ạ?"

"Có."

Bạch Nhất Nặc bước vào bếp, làm nóng chảo dầu, cho hoa tiêu và hạt tiêu xanh vào phi thơm. Khi dầu sôi vừa đủ, mùi thơm bùng lên, cả gian bếp tràn ngập hương vị cay nồng, quyến rũ.

Nước sốt tiêu – linh hồn của món ăn – được để nguội bớt. Trong một chiếc nồi khác, nước hầm vẫn đang sôi lăn tăn. Bên cạnh, một thau nước đá đang ngâm con gà thả vườn đã luộc chín.

Cô đeo bao tay, vớt gà ra, xé thành từng miếng vừa ăn, chan thêm nước dùng, rưới nước sốt tiêu lên trên, thêm rau ăn kèm rồi trộn đều.

Cụ Tô không kỳ vọng gì nhiều, chỉ ngồi chờ cho có lệ.

Nhưng khi đĩa gà sốt tiêu được mang ra, một mùi thơm nồng nàn lập tức xông thẳng vào mũi. Hương hoa tiêu cay tê hòa cùng vị hạt tiêu xanh tạo thành một sức hút khó cưỡng.

Vốn dĩ cụ Tô đã quen với những bữa ăn nhạt nhẽo, khẩu vị cũng dần kém đi theo tuổi tác. Nhưng giây phút ngửi thấy mùi thơm này, ông bỗng cảm thấy vị giác của mình như được đánh thức.

Không chần chừ, ông gắp một miếng thịt gà, đưa lên miệng.

Ngay khi nhai miếng đầu tiên, vị cay tê nơi đầu lưỡi lan tỏa khắp khoang miệng. Nước sốt tiêu vừa mặn mà, vừa thơm nồng, ban đầu tê rần rần nhưng khi nhai kỹ lại đọng lại chút ngọt nhẹ đầy kích thích.

Gà thả vườn luộc mềm ngọt, dai nhẹ, kết hợp với nước sốt tiêu đậm đà, càng ăn càng thấy cuốn.

Hành tây ăn kèm đã được ngâm trong nước sốt, không còn hăng mà trở nên thanh ngọt. Từng nguyên liệu trong món ăn như được đo lường cẩn thận, hòa quyện với nhau tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo.

Cặp lông mày nhăn nhó của cụ Tô dần giãn ra. Những ngày ăn chay liên tục khiến ông bứt rứt, nhưng giờ phút này, tất cả những cảm giác khó chịu ấy đều tan biến.

Ông thở ra một hơi thật dài, rồi chậm rãi nghĩ thầm:

Thật là đã quá đi mất!

Ông cụ Tô thậm chí còn nghĩ rằng, nếu không được thưởng thức những món ngon như thế này thì cuộc sống còn gì thú vị nữa.

Ông cảm thấy chuyến đi lén lút đến khu chợ đen cách nhà mấy con phố để ăn cơm hoàn toàn xứng đáng. Ở cái quán nhỏ xíu này, cuối cùng ông cũng tìm được một bữa ăn hợp khẩu vị đến mức không còn gì để chê.

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, Trương Khả và Lý Phong Trạch rủ nhau đến quán net chơi game thư giãn.

Sau khi phá hủy nhà chính của đối thủ, trên màn hình máy tính hiện lên dòng chữ "VICTORY" cùng một đoạn phim hoạt họa đẹp mắt.

Dù chiến thắng, Trương Khả vẫn không thấy vui chút nào. Cậu ta tháo tai nghe ra, than thở:

“Cuối cùng cũng xong rồi! Ván này kéo dài tận hai tiếng đồng hồ! Tớ chịu hết nổi, nếu không vì sợ bị đồng đội tố cáo, tớ đã rời game đi ăn từ lâu rồi.”

Lý Phong Trạch nhìn đồng hồ, chép miệng:

“Sắp hết giờ cơm rồi. Nếu tiệm Bạch Ký đóng cửa thì hôm nay bọn mình khỏi ăn cơm chiên luôn.”

Nghe vậy, Trương Khả giật mình bật dậy, túm lấy Lý Phong Trạch kéo chạy ra ngoài:

“Không được, chị chủ đừng đóng cửa mà! Nếu tiệm không mở thì bọn mình ăn cái gì đây? Mong là chị ấy đừng làm chuyện dại dột, nếu không thì…”

Lý Phong Trạch tò mò: “Nếu không thì sao?”

Trương Khả nghiêm túc đáp: “Thì tớ sẽ quỳ xuống cầu xin chị ấy!”

Lý Phong Trạch: “…”

Cả hai hớt hải chạy đến tiệm cơm Bạch Ký, may mắn thay, quán vẫn còn mở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play