Trong một góc tối của phòng, Thương Nghiễn và hoa khôi trường Chiêm Hựu Tình đang ngồi sát cạnh nhau.
Tối nay Chiêm Hựu Tình mặc áo crop top lộ bụng và chân váy jeans bó sát càng làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn với đôi chân thon dài của cô ta.
Hai người họ ngồi tách biệt hẳn với những người xung quanh.
Ngay cả khi trò chuyện thì hình như cũng chỉ cách nhau một chút nhưng họ lại thì thầm vào tai nhau.
Dù chỉ qua màn hình thôi nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đầy mập mờ giữa hai người họ.
Lồng ngực tôi bất giác thắt lại.
Buổi chiều Thương Nghiễn mới bảo muốn tán, không ngờ đến tối anh đã tán đổ hoa khôi trường rồi.
Chiêm Hựu Tình bốc trúng thử thách “nam trên, nữ dưới” hít đất, cần phải chọn một bạn nam để cùng thực hiện.
Chẳng ngoài dự đoán Thương Nghiễn lập tức đi lên.
Mọi người lại bắt đầu trêu chọc hai người họ.
Chiêm Hựu Tình đỏ mặt rồi ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thương Nghiễn chống người lên trên cô ta rồi hít đất liên tục mấy chục cái.
Anh rất giữ chừng mực rồi cố gắng tránh để không chạm vào người Chiêm Hựu Tình.
Cho đến khi chỉ còn lại một cái cuối cùng, không biết do kiệt sức hay là do anh cố tình mà cả người ngã ra rồi đèn lên người Chiêm Hựu Tình.
Xung quanh vang lên những tiếng hô hào phấn khích càng lúc càng lớn, suýt chút nữa làm sập cả trần nhà.
Gương mặt của cả hai người họ đều đỏ bừng.
Giữa những tiếng trêu chọc ầm ĩ của mọi người, Thương Nghiễn không chần chừ nữa mà cúi đầu hôn Chiêm Hựu Tình một cái.
Cả hai trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp đầy nóng bỏng, chẳng màng đến xung quanh.
Nụ hôn đó kéo dài đến tận ba phút, mãi sau họ mới rời nhau ra đầy tiếc nuối.
Trong ba phút dài đằng đãng đó, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình đến mức suýt nữa quên rằng bản thân phải thở.
Cảm giác trái tim tôi như bị xé nát, đau đớn đến mức không chịu nổi.
Tôi rất muốn khóc, nhưng vì đã khóc cả buổi chiều và không uống đủ nước nên giờ đây chẳng còn giọt nước mắt nào.
- Chậc chậc, Vi Vi cậu thấy rõ chưa…người ta đã hôn đến mức này rồi thì hẳn là anh ta đã thích cô ả lắm rồi.
Mộc Mộc vừa thở dài vừa quay camera lại rồi rời khỏi căn phòng đó.
Cô ấy tìm một góc yên tĩnh rồi nghiêm túc khuyên nhủ tôi:
- Vi Vi à, cậu đừng có trách mình nha…nếu không để cậu tận mắt thấy thì cậu sẽ không chịu từ bỏ.
Giọng tôi khàn đặc, âm thanh phát ra khô khốc và vô cùng khó nghe.
- Ừm, không trách cậu đâu.
Đều do mình ngu ngốc…đã nhiều năm như vậy rồi.
Tôi cứ tưởng rằng mình là người duy nhất được phép ở bên cạnh Thương Nghiễn, và vị trí đó sẽ mãi mãi thuộc về riêng mình tôi.
- Mình không chịu nổi Thương Nghiễn nữa rồi, anh ta dựa vào đâu rõ ràng biết cậu thích anh ta lâu như vậy rồi mà vẫn tỏ ra ngây thơ, cứ vờn cậu để cậu càng lúc càng lún sâu không thể rời anh ta. ( app truyện TᎽT )
- Vừa nãy cậu cũng thấy rõ rồi đấy, mình thật sự hy vọng cậu suy nghĩ kỹ đừng để anh ta lại lãng phí thêm bốn năm đại học của cậu…
- Không đâu, Mộc Mộc.
Tôi cắt lời cô ấy, rồi bình tĩnh nói:
- Chắc chắn mình sẽ không để bản thân lại như vậy.
- Mộc Mộc, mình quyết định rồi …mình sẽ cùng cậu tới Quảng Đông học đại học.
- Nhưng cậu phải hứa…trước hết hãy giúp mình giữ bí mật nhé.