Sau khi nói xong để bản thân không còn do dự tôi đã mở máy tính trước mặt cô ấy.
Rồi không chút do dự mà ngay trước hạn nộp tôi đã thay đổi nguyện vọng đầu tiên thành một trường đại học nổi tiếng khác ở Quảng Châu.
Mộc Mộc đương nhiên là vui đến mức nhảy cẫng lên lập tức.
Vì cô ấy sớm đã muốn tôi đăng ký vào cùng một trường đại học.
Nhưng vì ngay từ khi mới vào cấp ba, tôi đã hứa với Thương Nghiễn rằng sẽ cùng anh chăm chỉ học hành, rồi cùng nhau đến Bắc Kinh nơi mà anh muốn đến nhất.
Ở đó có ngành hàng không mà anh yêu thích từ hồi còn nhỏ.
Vì vậy, dù tôi không mấy thích cái lạnh của miền Bắc và cũng không hứng thú gì với mấy trường đại học về khoa học kỹ thuật đó nhưng suốt ba năm cấp ba tôi vẫn coi nơi đó là điểm đến của mình.
Bao nhiêu năm làm hàng xóm thân thiết, hai gia đình đều rất vui khi chúng tôi cùng chọn học một trường đại học.
Bao gồm cả tôi, vì mọi người đều nghĩ rằng tôi và Thương Nghiễn sẽ cứ thể trở thành một cặp sau khi trưởng thành.
Nhưng bây giờ, tôi không thể tìm được lý do nào để đến Bắc Kinh nữa.
Hoặc nói cách khác, sau ngày hôm nay nếu tôi vẫn tiếp tục bám riết lấy Thương Nghiễn như trước thì tôi sẽ khinh thường chính mình.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t ( truyện trên app T•Y•T )
Bây giờ tôi chỉ muốn trốn đi thật xa, đi đâu cũng được miễn là nơi đó không có Thương Nghiễn.
Anh ở phía Bắc còn tôi sẽ đến phía Nam.