Chuyện này sao có thể chứ? 

Cô gái áo hoodie theo bản năng định từ chối ngay lập tức, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói truyền đến từ chiếc tai nghe mini khiến động tác của cô khựng lại.  

"Đồng ý đi, cô không quen thuộc nơi này." 

Tạ Tự Bạch tinh ý nhận ra—rõ ràng cô ta vừa định ra dấu từ chối, nhưng giữa chừng lại đột ngột thay đổi quyết định.  

Có ai đó đang đứng sau chỉ đạo cô ta sao?Nghĩa là vẫn còn nhiều đồng loã phía sau nữa.Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người? 

Cả hai mang theo những suy tính riêng, cùng nhau tìm kiếm những con mèo và chó hoang quanh khu vực này.  

Tạ Tự Bạch biết rõ những sinh linh đáng thương ấy đã bị bắt đi hoặc sát hại, một số con còn sống thậm chí đang theo sát bên cậu.  

Cô gái áo hoodie vì muốn thu thập manh mối nên thực sự tìm kiếm rất chăm chỉ, thậm chí còn đi gõ cửa từng nhà để hỏi thăm.  

Nhờ vậy, Tạ Tự Bạch lại phát hiện thêm một vấn đề: Cô ta hoàn toàn không quen thuộc đường xá nơi này.  

Nếu không có cậu ở bên cạnh nhắc nhở, cô ta có khi đã đi vòng vòng mà không tìm được lối ra.  

Nói cách khác—cô ta, hoặc bọn họ, không phải người ở khu vực này.  

Sau một buổi sáng bận rộn mà chẳng thu thập được gì, cô gái áo hoodie khó tránh khỏi có chút ủ rũ.  

"A, cảm ơn!"  

Nhìn thấy Tạ Tự Bạch quay về từ cửa hàng, đưa cho mình một chai nước, cô gái áo hoodie hơi bất ngờ nhưng vẫn vội vàng nhận lấy. Có lẽ vì miệng đã khô khốc, cô ta ngửa cổ uống ừng ực từng ngụm lớn.  

 Hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.Sau khi uống xong, cô mới hơi ngạc nhiên hỏi:  

“Sao nước này lại ấm vậy?”  

“Nhiệt độ ngoài trời vẫn chưa tăng lên, một số chủ quán sẽ cung cấp đồ uống ấm.”  

Khác hẳn vẻ thờ ơ lúc trước, Tạ Tự Bạch lúc này nheo mắt cười, trông chẳng khác nào một người anh trai ấm áp và quan tâm:  

“Nếu cảm thấy không khỏe, uống nước ấm một chút sẽ tốt hơn.”

Cô gái áo hoodie bị ánh mắt dịu dàng của cậu nhìn chăm chú, bỗng chốc nhận ra điều gì, mặt đỏ bừng:  

“Làm sao anh biết…”  

Tạ Tự Bạch mỉm cười, giọng điệu bình thản:  

“Tôi có một người chị họ, mỗi tháng vào mấy ngày này đều bị đau lưng và đau bụng. Tôi thấy cô lúc đi thỉnh thoảng lại xoa eo hoặc ôm bụng, trông rất giống tình trạng của chị ấy.”  

Cậu nói xong, lại đề nghị:  

“ Đi lâu như vậy tôi cũng cảm thấy hơi mệt rồi , chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé ?”  

Nhìn thấy Tạ Tự Bạch bình tĩnh nói ra lời này mà không hề ngại ngùng, cô gái áo hoodie lập tức hiểu rằng cậu đang quan tâm mình , trong lòng không khỏi cảm thấy cảm kích:  

“Vậy chúng ta nghỉ mười phút, sau đó tiếp tục tìm.”  

Nỗi sợ hãi ban đầu đối với Tạ Tự Bạch dường như đã vô thức tan biến, thậm chí cô còn bắt đầu tin tưởng hắn nhiều hơn.  

Cô gái này thật đơn thuần.  

Tạ Tự Bạch cụp mắt, trầm ngâm.  

Nếu không phải cậu chắc chắn rằng những con mèo nhỏ kia sẽ không lừa mình, thì cậu hoàn toàn không nghĩ đến cô gái ngây thơ này có liên hệ với nhóm tấn công hôm qua .

Chuyện này khiến cậu bắt đầu nghi ngờ thân phận thực sự của những kẻ đứng sau vụ tấn công.

Một nhóm người bị ép buộc tập hợp lại vì một mục đích chung nào đó, vậy thì bọn họ không phải cùng một loại người , tất nhiên sẽ vô cùng hỗn tạp.

Ra tay từ những con mèo chó hoang, chẳng lẽ mục tiêu cuối cùng của bọn họ là Bình An?  

Tìm đến cậu, là để lợi dụng cậu tiếp cận Bình An sao?  

Cô gái áo hoodie hoàn toàn không biết rằng, chỉ trong nửa ngày tiếp xúc này, Tạ Tự Bạch đã gần như nắm bắt được  thân phận của bọn họ với tư cách là người chơi.  

Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, cô gái áo hoodie đột nhiên tái mặt đứng bật dậy, bởi vì tai nghe mini của cô vang lên tiếng hét thất thanh:  

“Lò mổ phía tây thành, chúng ta gặp phải vô số oan hồn! Những người khác mau chóng tới tiếp viện, sắp không chống đỡ nổi rồi!”  

Không kịp giải thích gì nhiều, cô gái áo hoodie vội vàng nói với Tạ Tự Bạch một câu:  

“Không ổn rồi, Anh Tạ! Tôi đột nhiên nhớ ra hình như quên tắt bếp gas ở nhà, tôi phải về trước đây!”  

Lời còn chưa dứt, cô đã lao đi như bay, tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.  

Tạ Tự Bạch dĩ nhiên chọn đi theo sau.  

Dưới sự chỉ dẫn của những âm hồn, cậu nhanh chóng tìm đến lò mổ phía tây thành.  

So với vị trí của Bình An, nơi này còn xa hơn nhiều, hoàn toàn thuộc vùng ngoại ô hoang vắng. Xung quanh phủ đầy đá vụn, cỏ dại mọc cao đến tận thắt lưng.  

Cuối con đường hoang tàn, một lò mổ khổng lồ sừng sững. Dựa vào quy mô và kết cấu kiến trúc, có thể thấy nơi này từng vô cùng phồn hoa.  

Nhưng hiện tại, nó đã bị bỏ hoang.  

Trước cổng không một bóng người, bức tường loang lổ, lớp sơn đỏ bong tróc từng mảng, cánh cổng sắt han gỉ, cả khu vực tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo và đổ nát.  

Đúng lúc này, một loạt âm thanh chiến đấu dữ dội vang lên từ bên trong, thu hút sự chú ý của Tạ Tự Bạch.  

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đó, đồng tử bỗng chốc co rút lại.  

Cậu nhìn thấy vô số oan hồn đen kịt tụ tập lại với nhau, tất cả đều là âm hồn của chó.  

Chúng nhe nanh giương vuốt, điên cuồng gào rú, từng con từng con chen chúc đến mức che kín cả nửa bầu trời.

Một nhóm người ăn mặc kỳ quái đang bị vây quanh bởi đám oan hồn, thần sắc căng thẳng. Trong tay họ tỏa ra những luồng ánh sáng mạnh mẽ, dường như có sức xuyên thấu thực thể, mỗi khi vung lên liền đánh tan một oan hồn trước mặt.  

Hai bên giao chiến kịch liệt, từng chiêu tung ra đều là sát chiêu, không hề nương tay.  

Những thứ kia là gì? Bùa chú? Đạo thuật? 

Vì sao mỗi khi họ vung kiếm, lưỡi kiếm lại phát ra luồng khí trắng sắc bén?  

Ngay cả cô gái áo hoodie thoạt nhìn vô hại cũng bất ngờ móc ra một xấp bùa màu vàng, không chút do dự mà hòa vào trận chiến.  

Tạ Tự Bạch quan sát toàn bộ khung cảnh hỗn loạn trước mắt, cảm thấy thế giới quan của mình một lần nữa bị đảo lộn hoàn toàn.  

Dù số lượng oan hồn áp đảo, nhưng rõ ràng chúng không phải là đối thủ của đám dị nhân kia, dần dần rơi vào thế yếu.

Mắt thấy thêm một oan hồn nữa bị đánh tan, Tạ Tự Bạch vô thức bảo vệ vài sợi âm hồn ẩn trong tay áo, cau mày, chần chừ không biết có nên tiếp tục ở lại đây hay không.  

Bất chợt, ở góc lò mổ, một bóng người béo tốt xuất hiện. Đối phương chỉ thò nửa người ra, thần sắc u ám, giống như Tạ Tự Bạch, cũng đang âm thầm quan sát tình hình trong sân.  

Dù người đó đeo khẩu trang, nhưng với dáng vẻ lén lút quen thuộc đó , Tạ Tự Bạch lập tức nhận ra,đây chính là gã đàn ông béo đã theo dõi mình trước đây! 

Sao hắn lại ở đây?

Ánh mắt Tạ Tự Bạch trầm xuống, nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Thay vì rời đi, cậu hạ giọng dặn dò đám âm hồn:  

“Các ngươi cứ ẩn nấp ở đây, đừng để bọn họ phát hiện. Dù lát nữa ta có bị thương nặng thế nào cũng đừng ra giúp.” 

Nhóm tiểu miêu, tiểu cẩu dường như cảm giác được nguy hiểm, vội vàng cắn lấy góc áo cậu như muốn giữ lại.  

Tạ Tự Bạch chỉ khẽ vỗ đầu chúng, trấn an nhẹ nhàng, sau đó chuyển ánh mắt về phía lò mổ.  

Nhìn tổng thể tình hình chiến đấu, đám người kia dường như đều có kỹ năng riêng, nhưng cô gái áo hoodie thì hoàn toàn khác.  

Động tác của cô ta rất vụng về, rõ ràng là người mới. Thay vì dùng kỹ thuật chiến đấu, cô ta chỉ dựa vào lá bùa trên tay để đánh lui oan hồn.  

Nhưng… bùa chú rồi cũng sẽ hết.  

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, những người khác cũng chú ý đến tình cảnh của cô ta. Nhìn thấy cô gái áo hoodie dần rơi vào thế yếu, có kẻ thờ ơ đứng nhìn, có kẻ còn mang theo ý cười châm chọc.

Chỉ có một người khác biệt—gã đàn ông lạnh lùng, có vẻ trưởng thành và già dặn là người duy nhất lộ ra vẻ kinh hãi lẫn lo lắng thực sự cho cô nhóc.  

Khi một oan hồn lặng lẽ vòng ra sau lưng Hứa Thanh Nhiên, hé miệng để lộ hàm răng sắc nhọn chuẩn bị cắn xuống, gã đàn ông kia hét lớn:  

“Hứa Thanh Nhiên, tránh mau!”

Hứa Thanh Nhiên chỉ kịp nhận ra nguy hiểm trong ánh mắt người kia, nhưng răng nanh oan hồn đã sắp chạm đến cổ họng cô.  

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng thon gầy, nhanh như chớp lao ra từ bên cạnh, đẩy mạnh Hứa Thanh Nhiên ra! 

“ Anh Tạ! ”  

Hứa Thanh Nhiên kinh hãi hét lên khi nhận ra người vừa cứu mình.  

Đúng vậy, người ấy chính là Tạ Tự Bạch! 

Cậu thay cô đỡ lấy đòn tấn công, cánh tay bị răng nanh oan hồn xé ra một vết thương sâu hoắm. Vết thương tuy không chí mạng, nhưng một luồng khí âm hàn lạnh lẽo đến tận xương tủy** lập tức tràn vào cơ thể cậu, thấm sâu đến tận lục phủ ngũ tạng.  

Cảm giác như rơi vào hầm băng ngàn năm vậy,Tạ Tự Bạch lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt, lông mi khẽ run rẩy, thậm chí đọng lại một lớp sương băng mỏng manh!  

Cậu nhìn Hứa Thanh Nhiên đang vô cùng kinh hoàng,gắng gượng nở một nụ cười nhẹ nhõm:  

“Cũng may… cô không sao…”  

Chưa kịp nói hết câu, ý thức cậu dần mơ hồ, cơ thể lảo đảo, rồi nặng nề ngã xuống! 

“ Anh Tạ!” 

Lúc đầu, cô chỉ gọi cậu như một cách xã giao, nhưng lúc này lại đầy ắp sự chân thành và hoảng loạn.  

Hứa Thanh Nhiên vội vàng đỡ lấy cậu, gần như hoảng sợ đến không thở nổi, cuống quýt quay sang những người xung quanh cầu cứu:  

“Ai có bùa trừ tà? Mau lấy ra đi!”

Mọi người tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, không ai có hành động gì cả .  

Bùa trừ tà và các loại đạo cụ trong cửa hàng đều vô cùng đắt đỏ, đặc biệt là loại bùa có thể cứu mạng, giá lên đến hai nghìn điểm tích lũy một lá. Họ đâu thể vì một NPC  không quan trọng mà lãng phí đạo cụ quý giá như vậy?  

Không chỉ từ chối giúp đỡ, bọn họ còn châm chọc Hứa Thanh Nhiên:  

“Nghĩ gì thế? Vì một NPC tầm thường mà sốt sắng như vậy, sao không thấy cô lo lắng cho những đồng đội khác đang bị thương?”

"Nhưng hắn là NPC quan trọng!" 

Nếu không phải vì đang đỡ lấy Tạ Tự Bạch, Hứa Thanh Nhiên đã muốn vả thẳng vào mặt bọn họ. Cô tức giận hét lên:  

"Tiếu Nguyên chính là vì tập kích hắn mới bị oan quỷ trả thù! Nếu lỡ hắn có chuyện ở đây, các người nghĩ Quỷ Vương có trực tiếp lấy mạng chúng ta không?!"  

Mọi người chợt đồng loạt tái mặt.  

Nhìn thấy hơi thở của Tạ Tự Bạch ngày càng yếu, gần như chỉ còn thoi thóp, bọn họ liền tá hỏacuống cuồng lục tìm bùa trừ tà:  

"Con nhóc chết tiệt này, sao không nói sớm ,chuyện quan trọng như vậy?!"  

Mấy lá bùa trừ tà liên tục được dán lên người Tạ Tự Bạch.  

Lúc này không còn ai tiếc rẻ đạo cụ nữa, bởi vì nếu nhiệm vụ thất bại, toàn bộ điểm tích lũy và đạo cụ của họ cũng sẽ bị quét sạch, buộc phải làm lại từ đầu.  

Xuyên suốt các vòng chơi trước, những kẻ theo chủ nghĩa "bo bo giữ mình" chưa từng vì cứu một ai mà hoảng loạn như vậy. Càng chưa từng có giây phút nào giống như lúc này—chân thành cầu nguyện một NPC có thể sống sót.  

Cuối cùng, dưới ánh mắt căng thẳng của tất cả mọi người,Tạ Tự Bạch chậm rãi tỉnh lại.  

Vừa mới mở mắt, cậu đã bị một nhóm người nhiệt tình vây quanh:  

“Đồng chí, cậu ổn chứ? Cảm giác thế nào? Có bị tức ngực, khó thở không? Muốn uống thuốc hồi phục không?”

Tạ Tự Bạch nhẹ nhàng chớp lông mi, vẻ mặt có chút mơ hồ:  

"…… Cái gì thuốc?" 

Hứa Thanh Nhiên không thèm để ý đến đám người kia, lo lắng và nghi hoặc nhìn cậu:  

" Anh Tạ , sao anh lại có mặt ở đây?"  

"Lúc cô rời đi, trông rất sốt ruột. Tôi cảm thấy không phải vì quên tắt khí than, mà là đã gặp chuyện phiền toái…… Vì thế mới đi theo đến đây."  

Tạ Tự Bạch mím môi, nhẹ giọng nói:  

"Thật xin lỗi."  

Thanh niên suy yếu dựa lưng xuống đất, vết thương trên cánh tay vẫn chưa lành, để lộ những vết bầm tím nhức nhối. Sắc mặt cậu tái nhợt, môi cũng mất hết huyết sắc, gần như trong suốt.  

Hứa Thanh Nhiên nhìn mà mềm lòng, lập tức nói:  

"Không có gì, nếu không phải anh cứu tôi, thì bây giờ người chết chính là tôi ." 

Những người khác đều im lặng, bởi vì kết thân với NPC mấu chốt có thể giúp họ tăng tỷ lệ vượt ải, mà trong chế độ tổ đội, phần thưởng cũng được chia đều. Với họ, diễn biến này là một điều may mắn.  

Còn về Tiếu Nguyên, người đã tự ý tập kích Tạ Tự Bạch, không ai quan tâm đến chuyện báo thù cho hắn. Ai cũng ngầm hiểu hắn gây chuyện thì tự chịu, cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt.  

Đúng lúc này,gã béo mới chạy đến, vẻ mặt vui mừng như gặp cứu tinh, vừa thở hổn hển vừa cảm động đến rơi nước mắt:  

"Chư vị cao nhân, may mà có các ngài ra tay giúp đỡ, nếu không, lò mổ của tôi thật sự tiêu đời rồi!" 

Gã đàn ông mặt lạnh thu hồi ánh mắt đánh giá Tạ Tự Bạch, chuyển sang nhìn chằm chằm gã béo, nghiêm giọng hỏi:  

"Anh là ai?" 

Gã béo khổ sở đáp:  

“Tôi là chủ nhân của lò mổ này, đã bị đám quỷ kia quấy rầy từ lâu.”

Nói rồi, gã quay sang Tạ Tự Bạch, vẻ mặt lo lắng sốt ruột:  

“Nhắc đến quỷ thần tà ma, có đi bệnh viện cũng vô dụng. Tiểu huynh đệ, mau vào trong nghỉ ngơi đi!”

Trong ấn tượng của gã béo, Tạ Tự Bạch vốn không quen biết mình, nên gã nghĩ rằng chỉ cần bày ra vẻ mặt tươi cười, là có thể dễ dàng lừa gạt đối phương.  

Nhưng gã không ngờ rằng Tạ Tự Bạch đã sớm nhận ra hắn, và cũng thấy rõ dưới vẻ ngoài chất phác, thật thà, gã lại che giấu một gương mặt đầy oán độc và thù hận.  

"Không cần phiền phức vậy đâu , tôi phải về nhà trước, ngày mai còn phải đi làm……” 

Câu nói còn chưa dứt, Tạ Tự Bạch vừa mới khó khăn ngồi dậy đã lảo đảo suýt ngã.  

Nhóm người chơi hoảng hốt kêu lên, vội vàng khuyên nhủ:  

“Công việc quan trọng hơn hay mạng sống quan trọng hơn?”

“Đúng đấy,anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, chờ hồi phục rồi hẵng đi làm.”

  

"Tiền thuốc men còn nhiều hơn cả tiền lương đấy!" 

Tạ Tự Bạch nhìn bọn họ, có vẻ xúc động:  

“Cảm ơn, đây là lần đầu tiên tôi được nhiều người quan tâm như vậy.”

Lời nói ấy ngụ ý rằng cậu dần trở nên thân thiết với họ, khiến nhóm người chơi không tìm ra lý do để phản bác, ai nấy đều tỏ ra ôn hòa, thiện ý.  

Cảnh tượng này khiến gã béo không khỏi kinh ngạc.  

Gã đã theo dõi Tạ Tự Bạch một thời gian, biết rằng cậu chỉ vừa mới quen biết nhóm người này, nhưng không ngờ rất nhanh đã xây dựng được mối quan hệ tốt như vậy.  

Điều này khiến ý định muốn ra tay ngay lập tức của gã trở nên do dự—gã sợ nếu có động thái mạnh tay, sẽ khiến nhóm người chơi cảnh giác.  

Nhưng hắn tuyệt đối không thể buông tha Tạ Tự Bạch.  

Gã béo đảo tròng mắt một vòng, rồi đột nhiên tỏ ra nhiệt tình:  

"Chư vị cao nhân xem chừng mới đến đây chưa lâu, không biết đã có chỗ ở chưa? Nếu không, cứ đến nhà tôi đi! Lò mổ của tôi rất rộng, đủ chỗ cho mọi người nghỉ ngơi, lại còn cung cấp đồ ăn, thức uống miễn phí!"  

Gã đàn ông mặt lạnh thấy hắn khẩn thiết mời mọc, liền khách sáo hỏi lại:  

“Là vì chúng tôi đã giúp anh diệt trừ đám oan hồn kia sao?”

“Chư vị đã giúp tôi giải quyết phiền toái lớn, đương nhiên là tôi phải cảm tạ thật tốt mọi người mới đúng phép tắc .”

Gã béo bộc phát kỹ thuật diễn xuất, lớp mỡ trên mặt run lên, gã nặn ra một nụ cười khổ sở, rồi lại nói:  

"Thực ra, tôi còn có một yêu cầu… có lẽ hơi quá đáng."  

Những lời thế này thường là dấu hiệu mở đầu cho một nhánh cốt truyện mới.  

Nhóm người chơi lập tức hào hứng: 

"Nói thử xem."  

Gã béo chậm rãi nói ra:  

“Tôi muốn nhờ các vị… giúp tôi diệt trừ Quỷ Vương—kẻ đã gieo rắc tai họa cho vùng này.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play