Nhóm người cùng đi vào lò mổ, dù nhà xưởng và phân xưởng sớm đã bị bỏ hoang, nhưng bên trong vẫn tràn ngập mùi tanh hôi khó chịu, khiến người ta theo bản năng nhíu mày.  

Tạ Tự Bạch được Hứa Thanh Nhiên dìu lên giường nằm, dáng vẻ mệt mỏi, yếu ớt đến mức không thể cảnh giác nổi.  

Người đàn ông mặt lạnh không trực tiếp bộc lộ suy nghĩ, chỉ như đang nghi hoặc mà hỏi người đàn ông béo:  

“Anh nói khu vực này có Quỷ Vương lui tới?”  

“Đúng vậy.” Người đàn ông béo lau mặt một phen, gần như than thở khóc lóc: 

“Con Quỷ Vương đó vốn là một con chó hoang ở khu vực này. Khi còn sống, nó đã cực kỳ hung dữ, làm hại không ít người. Mọi người tìm đủ mọi cách, vất vả lắm mới tiêu diệt được tai họa này. Ai ngờ nó có mệnh cách đặc thù, trời sinh mang sát khí, đến nỗi sau khi chết liền hóa thành ác quỷ tiếp tục làm loạn. Cho đến giờ, đã có không dưới mười người gặp nạn vì nó!”  

“Tôi thấy các vị bản lĩnh cao cường, đối phó với những oan hồn hung ác cũng không phải chuyện khó. Vì vậy,  mới mạo muội nhờ các vị giúp đỡ. Các vị cứ yên tâm, một khi tai họa này được trừ khử, tôi nhất định sẽ dâng lên phần thưởng hậu hĩnh, tuyệt đối không để các cao nhân phải ra tay vô ích.”  

Những người xung quanh liếc nhìn nhau, không vội tin cũng chẳng vội nghi ngờ.  

Người đàn ông mặt lạnh nheo mắt, đưa ra một câu hỏi sắc bén:  

“Trước hết, anh hãy nói cho tôi biết, vì sao ở nhà anh lại xuất hiện nhiều oan hồn như vậy?”  

Người đàn ông béo bất đắc dĩ đáp: 

“Lò mổ mà, trong tay sao có thể không dính chút oán khí?”  

Thế nhưng, người đàn ông mặt lạnh vẫn giữ vẻ mặt nghi hoặc, chăm chú nhìn hắn…

Nhìn một lúc, dường như ánh mắt của người đàn ông mặt lạnh khiến người đàn ông béo cảm thấy chột dạ. Hắn liếm môi, rồi nói:  

“Thực ra… Ai! Nếu tôi nói ra chân tướng, các vị có thể giữ bí mật giúp tôi được không?”  

Những người chơi đồng loạt gật đầu, thề thốt đảm bảo sẽ giữ kín như bưng.  

Thế là người đàn ông béo ấp úng nói ra sự thật:  

“Chỗ chúng tôi trước đây từng xảy ra dịch bệnh động vật bị điên loạn. Để ngăn chặn mối họa ngầm, đội bắt chó đã gom hết tất cả mèo hoang, chó hoang lại. Nhưng nếu trực tiếp giết hết trước mặt dân chúng thì không ổn… Những người đó sẽ làm ầm lên ngay! Họ nói chúng tôi tàn nhẫn, máu lạnh, đúng là nói nhảm! Sinh mạng của súc vật sao có thể quan trọng như con người được chứ?”  

Người đàn ông béo tỏ rõ vẻ căm phẫn:  

“Vậy nên tôi đã âm thầm nhận đơn hàng, cho người ta đưa chó điên, mèo điên đến đây xử lý. Dù sao trong xưởng cũng có khu giết mổ đầy đủ tiện nghi. Còn những con vật bị giết oan… thì cũng đành chịu, không còn cách nào khác. Có lẽ chính vì vậy mà lò mổ này mới bị oan hồn ghi hận.”  

Người đàn ông mặt lạnh hỏi:  

“Nếu như đúng theo lời anh nói, anh làm vậy là vì dân trừ hại, thậm chí còn có công lao. Vậy vì sao lại sợ bị người ta biết?”  

Người đàn ông béo thở dài, mặt đầy khổ sở:  

“Nếu lò mổ mà dính líu đến chuyện giết mèo điên, chó điên, một khi bị lộ ra, thịt nhà tôi còn bán ra ngoài được nữa sao? Nhưng tình huống bây giờ cũng chẳng khá hơn… Công nhân thì bị oan hồn hại chết, hoặc bị dọa sợ không dám quay lại. Việc kinh doanh cứ thế này mà không duy trì nổi, chỉ có thể đóng cửa thôi.”

Nhìn chung, những lời vừa rồi của người đàn ông béo dường như đều có thể tự bào chữa, không tìm ra sơ hở.  

Để chứng minh mình đáng tin, hắn còn nói:  

“Nếu các vị không tin, có thể lên mạng tìm kiếm tin tức về các vụ chó dại tấn công người. Tôi thề, những gì vừa nói đều là sự thật.”  

Nói xong, hắn rời đi, bảo là muốn chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho những người chơi sau chuyến hành trình mệt mỏi.  

Chờ đến khi ngoài cửa không còn nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông mặt lạnh mới quay đầu lại, hỏi những người còn lại:  

“Các người thấy lời hắn vừa nói có mấy phần đáng tin?”  

“Bảy phần thật, tám phần giả.” Một người chơi bĩu môi, nói: 

“Chỉ cần nhìn vào quy mô của oan hồn nơi này, thì không thể chỉ do ngộ sát mười mấy, hai mươi con vật mà tạo thành được.”  

“Nhưng chuyện chó dại tấn công người thì đúng là có thật.” Một người chơi đang lướt mạng tra tin tức lên tiếng: 

“Xem này… Ngày X tháng X, vào buổi trưa, một bầy chó dữ bất ngờ nổi điên, cắn bị thương 17 người trên đường phố, trong đó 12 người chết, 5 người bị thương.”  

“Tôi cũng tìm thấy một tin khác, cũng là sự kiện chó dữ tấn công người gần đây trong thành phố này. Số người chết và bị thương vượt quá 20. Hai tin tức này được công bố cách nhau chưa đến mười ngày.”  

Càng tìm kiếm, họ càng phát hiện ra nhiều thông tin tương tự, khiến cả nhóm rơi vào trầm mặc.  

Với những sự kiện nghiêm trọng như vậy, việc tiêu diệt hàng loạt mèo hoang, chó hoang mang mầm bệnh cũng không phải chuyện đáng trách.  

Bọn họ là con người. Nếu buộc phải chọn một phe để đồng cảm, chắc chắn họ sẽ đứng về phía đồng loại.  

“Hơn nữa, các người có để ý không? Tên phó bản lần này là 《 Quỷ Khuyển》. Vừa rồi tôi có tra thử, kết quả đều là những sự kiện thời cổ liên quan đến chó gây hại cho con người.”

Người chơi kia đưa điện thoại cho những người khác xem, sắc mặt nghiêm trọng, rồi quay sang nhìn người đàn ông mặt lạnh:  

“Nghiêm hội trưởng, xin mạo phạm một chút, nhưng có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã truy tìm theo hướng sai lầm.”  

Lời còn chưa dứt, một người đàn ông nhỏ con mặc áo khoác quân đội liền vội vàng tiếp lời, mặt tái mét:  

“Không sai! Đám mèo chó đó vốn dĩ không vô tội, bị giết là đáng đời!”  

Hắn còn trợn mắt đầy kích động, rồi nhìn chằm chằm Nghiêm Nhạc với hàm ý sâu xa:  

“Tôi đã nói rồi, cái gì mà oan hồn của sinh mạng vô tội bị hại rồi quay về báo thù chứ? Đó đều là mấy kịch bản cũ rích! Phó bản Quỷ Vương cấp A sao có thể đơn giản như vậy?”  

“Nếu không phải chúng ta vô tình phát hiện ra lò mổ này trong quá trình điều tra, kích hoạt cốt truyện ẩn và biết được chân tướng, chỉ e là tất cả mọi người đã chơi đến ‘game over’ rồi!”  

Là đội trưởng tạm thời được cả nhóm bầu chọn ngay từ đầu, Nghiêm Nhạc tất nhiên phải suy tính nhiều hơn, nghĩ xa hơn.  

Trực giác mách bảo hắn rằng vẫn còn điều uẩn khúc, nhưng nhìn thấy những người chơi khác đang dao động, hắn quyết định tạm thời nhượng bộ để ổn định tinh thần cả nhóm:  

“Phó bản Quỷ Vương cấp A không giống như trước, không loại trừ khả năng có người chơi đi nhầm hướng.”  

“Nhưng ông chủ vẫn có vấn đề. Vừa rồi, quy mô của oan hồn lớn đến mức chúng ta phải hợp lực mới đẩy lùi được. Thế mà hắn – kẻ đáng ra là mục tiêu thù hận – lại có thể sống yên ổn đến bây giờ mà không tổn hại gì.” 

Nghiêm Nhạc lạnh lùng nói. “Để tránh bất trắc, chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng lò mổ này.”  

Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành, không ai phản đối.  

Ngoại trừ người đàn ông nhỏ con vừa chỉ trích Nghiêm Nhạc khi nãy. Hắn vung tay chỉ về phía Tạ Tự Bạch, giọng đầy ác ý:  

“Các người muốn điều tra ông chủ và lò mổ? Tôi không có ý kiến. Nhưng còn tên tiểu bạch kiểm này thì xử lý thế nào?”  

Lời nói mang đầy sự thù địch. Nếu không phải vì Hứa Thanh Nhiên đã khẳng định rằng tên “tiểu bạch kiểm” này là NPC quan trọng, thì hắn đã chẳng thèm lãng phí một lá bùa trừ tà lên người cậu ta làm gì!

Đặc biệt là Hứa Thanh Nhiên – một người chơi mới, ngoài việc có chút nhan sắc ra thì chẳng giúp ích được gì, chỉ toàn kéo chân sau. Trong tình huống này mà không lo lấy lòng bọn họ, lại còn quay sang xum xoe một NPC? Liệu có xem bọn họ ra gì không đây?  

Hứa Thanh Nhiên nhìn thấy rõ ý đồ xấu trong mắt gã đàn ông nhỏ con, tim đập thình thịch, theo bản năng chắn trước Tạ Tự Bạch:  

“Anh muốn làm gì?”  

Nghiêm Nhạc đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ổn đầy uy nghiêm:  

“Tất cả dừng tay! Dù cho chân tướng có xoay chuyển thế nào đi nữa, NPC này vẫn là nhân vật mấu chốt bị Quỷ Vương nhắm tới, còn có giá trị lợi dụng.”  

Gã đàn ông nhỏ con bị ánh mắt băng lạnh của Nghiêm Nhạc làm cho giật mình, nhưng lại cảm thấy bực bội vì bản thân dám sợ hãi. Không cam lòng, hắn nói:  

“Nhưng cũng không thể cứ để mặc hắn như vậy! Ít nhất cũng phải dùng biện pháp khống chế hắn, nếu không đến lúc đó hắn cản trở chúng ta thì sao?”  

“Được, vậy anh đi đi. Tôi nhớ không lầm thì anh có đạo cụ khống chế.”  

Nghiêm Nhạc dứt khoát quyết định, còn bảo Hứa Thanh Nhiên tránh ra. Nhưng hành động này lại khiến gã đàn ông nhỏ con lập tức khựng lại:  

“Tại sao lại là tôi? Sao các người không tự làm?”  

Những người chơi khác đều giả vờ không nghe thấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.  

Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Mọi người đều biết Tạ Tự Bạch có liên quan đến Quỷ Vương, ai mà muốn làm kẻ đầu tiên ra tay để rồi bị trả thù chứ?  

Gã đàn ông nhỏ con cũng nhận ra điểm này, lập tức lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, biểu cảm vừa xấu hổ vừa khó chịu.  

Dưới sự sắp xếp của Nghiêm Nhạc, người chơi chia thành từng nhóm hai người đi điều tra. Nhưng số lượng oan hồn trong lò mổ này lại vượt xa những gì họ tưởng tượng.  

Oan hồn bắt đầu trỗi dậy, thanh thế càng lúc càng lớn. Những người chơi vốn ở lại trông chừng cũng bị gọi đi tiếp viện, chỉ còn lại một mình Hứa Thanh Nhiên ở lại chăm sóc Tạ Tự Bạch.  

Cũng ngay lúc này, Tạ Tự Bạch từ từ “tỉnh” lại.  

“A, anh rốt cuộc cũng tỉnh!” 

Hứa Thanh Nhiên vui mừng thốt lên.

Tạ Tự Bạch chống tay lên trán, chậm rãi ngồi dậy. Từ khóe mắt, cậu liếc thấy nữ sinh kia vừa cho thứ gì đó vào ly nước, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, rồi bất ngờ kêu lên:  

“Trời ạ, đã tối rồi sao? Tôi ngủ bao lâu rồi ?”  

Hứa Thanh Nhiên nghe vậy liền quay đầu lại.  

Chớp mắt một cái, vài sợi âm hồn lặng lẽ xuất hiện trong tầm tay của Tạ Tự Bạch, không để lại dấu vết mà đổi vị trí hai ly nước.  

“Không sao đâu, anh bị thương mà, ngủ nhiều một chút cũng tốt cho việc hồi phục.”  

Hứa Thanh Nhiên cười nói, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng trên ly nước có thuốc trong tay mình. Nụ cười hơi khựng lại, rồi nhớ đến lời dặn dò của Nghiêm Nhạc trước khi rời đi, khiến cô không khỏi mím môi.  

Trong ly nước này có hòa tan một loại thuốc an thần không màu không vị. Đối với những người đang mệt mỏi hoặc bị thương, hiệu quả sẽ càng mạnh hơn. Giữ cho Tạ Tự Bạch tiếp tục hôn mê chính là cách tốt nhất để kiểm soát cậu – đây là biện pháp mà cả nhóm đã thống nhất trước đó.  

Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Nhiên nở một nụ cười, đưa ly nước cho Tạ Tự Bạch:  

“Uống chút nước đi.”  

Tạ Tự Bạch nhấp một ngụm, thấy Hứa Thanh Nhiên cũng thuận thế uống hết phần nước của mình, mới lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:  

“Tôi nghe thấy tiếng đánh nhau… Bọn họ có phải lại đang giao chiến với… những oan hồn đáng sợ kia không? Rốt cuộc các người là ai?”  

“Chúng tôi là người chơi.”  

Thấy Tạ Tự Bạch nghi hoặc ngẩng đầu lên, Hứa Thanh Nhiên đột nhiên bật cười, trong mắt lộ ra chút trêu chọc nhẹ nhàng, nhưng cũng như ẩn chứa sự chế giễu thực tại:  

“Mà thôi, dù tôi có nói cho anh biết thì có ích gì đâu, các người vốn dĩ cũng không thể ‘nghe thấy’.”  

Ngay khi lời nói của Hứa Thanh Nhiên truyền vào tai Tạ Tự Bạch, nó liền bị vặn méo thành một câu khác:  

“Chúng tôi chỉ là một nhóm lữ khách.”  

Thế nhưng Hứa Thanh Nhiên không biết rằng, cùng lúc đó, trong đầu Tạ Tự Bạch lại vang lên một giọng nói hoàn toàn giống hệt giọng của cô:  

【 Mình nghe được cô ấy nói, bọn họ là người chơi. 】  

Tất cả người chơi đều biết một quy tắc bất di bất dịch: Họ không thể tiết lộ thân phận của mình cho NPC trong phó bản. Bất cứ lời nói nào tiết lộ chân tướng sẽ bị hệ thống bóp méo, làm sai lệch ý nghĩa ban đầu.  

Chính vì thế, dù có NPC ở bên cạnh, họ cũng chưa từng kiêng dè khi trò chuyện với nhau.

Ví dụ như lúc Tạ Tự Bạch còn đang hôn mê, không ai thực sự kiểm tra xem cậu có thực sự bất tỉnh hay không, vì dù sao đi nữa, cậu cũng "không thể nghe thấy" họ nói chuyện.  

Nhưng họ không biết rằng, một kẻ dị biệt đã bất ngờ xuất hiện – không chỉ có thể nghe rõ những gì họ thực sự nói, mà còn hoàn toàn nhận thức được thân phận của họ.  

Nhìn Hứa Thanh Nhiên, người vẫn chưa hay biết gì, Tạ Tự Bạch dường như chợt đa cảm, khẽ than:  

“Lữ khách… Nếu đã có một nơi cố định để an cư, vậy vì sao vẫn phải lang bạt khắp nơi, gặp gỡ muôn hình vạn trạng những con người xa lạ?”  

Đôi mắt chàng trai ánh lên một tia thương cảm, như thể đã nhìn thấu trái tim đầy bất an và sóng gió của Hứa Thanh Nhiên. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa một sức mạnh thôi thúc con người ta giãi bày sự thật:  

“Nếu Thanh Nhiên muốn kể , tôi sẽ rất sẵn lòng lắng nghe.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play