Lại là một ngày tăng ca.
Chàng thanh niên cầm tập tài liệu, vội vã trở về nhà.
Dự báo thời tiết nói rằng tối nay sẽ có mưa, mà trên ban công nhà cậu vẫn còn quần áo chưa kịp thu vào.
Ngay lúc đang sốt ruột, bỗng cậu cảm thấy tim mình vô cớ đập nhanh , khiến cậu khựng lại, theo bản năng quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Ở đó có một con hẻm nhỏ, đầu ngõ trống trơn.
Tạ Tự Bạch ngó quanh một lượt, nghi hoặc lẩm bẩm:
"Con chó kia đâu rồi, sao không thấy?"
Khu phố này nằm xa trung tâm thành phố, như một góc khuất bị lãng quên. Những tòa nhà cũ kỹ xuống cấp, đèn đường đã nhiều năm không được sửa chữa, cột đèn rỉ sét loang lổ.
Bóng đèn hỏng chớp tắt liên hồi, khiến con hẻm tối tăm càng thêm u ám, như một con quái vật há ngoác miệng đẫm máu, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.
Nhưng trong hẻm không có quái vật, chỉ có một con chó hoang gầy trơ xương.
Có lẽ nó từng được ai đó nuôi ở đây, vì lưu luyến chủ cũ nên dù không bị xích thì nó vẫn không chịu rời đi.
Bình thường, nó chỉ loanh quanh ở đầu ngõ, ngồi xổm nhìn ra ngoài con đường phía trước, ánh mắt trống rỗng.
Người dân quanh đây đều bảo đó là một con chó dữ, hung hăng khó thuần, gặp ai cũng sủa, ai lại gần là cắn. Nó thường xuyên đánh nhau với lũ mèo chó quanh vùng, đến mức cả người đầy vết thương.
Máu rỉ ra từ những vết thương, bết vào bộ lông bẩn thỉu, khô lại thành từng mảng vảy đỏ sậm. Nhìn từ xa, trông nó như một con chó mắc bệnh rụng lông, vừa xấu xí vừa đáng sợ.
Người ta ghét bỏ nó, chửi mắng:
"Loại chó điên này, toàn thân đều mang bệnh, ngày xưa chắc chắn đã bị người ta đánh chết rồi, không hiểu sao vẫn còn tồn tại!"
Nhưng dù có mắng thế nào thì cũng chẳng ai thực sự ra tay.
Đội chuyên bắt chó hoang cứ mãi chẳng đến, còn con chó đó thì quá nhanh nhẹn, láu lỉnh, sẵn sàng liều mạng nếu bị dồn vào đường cùng. Không ai muốn mạo hiểm để trừ khử nó.
Không bị ai quản thúc, con chó ấy đương nhiên "không phụ sự mong đợi", vẫn sống khỏe mạnh, sức sống còn mãnh liệt hơn cả loài gián.
Tạ Tự Bạch cũng không hay ghé qua đây, chỉ thỉnh thoảng đi đường tắt mới ngang qua con hẻm này, và chín trên mười lần đều thấy con chó đó ngồi ở đầu ngõ.
Cậu cảm thấy lời đồn của người dân không đúng lắm, vì đi ngang qua bao nhiêu lần thì con chó đó cũng chưa từng sủa cậu.
Nó dường như cũng không phải đang đợi ai. Ánh mắt chỉ lặng lẽ nhìn con đường và bầu trời, chưa từng dừng lại trên người qua đường dù chỉ một giây.
Nhưng có lẽ, việc nó chán ghét con người là thật.
Có lần, Tạ Tự Bạch nảy ra ý định mang nó về nuôi. Nhưng chưa kịp đến gần, con chó đã dựng đứng lông lên, liếc cậu một cái đầy kiêu ngạo, rồi lạnh lùng quay đi, bước chân ung dung khuất dần trong con hẻm tối.
So với những người khác , cậu vẫn còn được xem là có đãi ngộ khá tốt trước mặt con chó kia, ít ra cũng không bị đối xử quá tệ.
Nếu là những đứa trẻ mà con chó đó không thích, chẳng hạn như mấy đứa hay ném đá về phía nó, thì lần nào cũng bị nó sủa cho một trận, rồi bị đuổi chạy té khói, khóc lóc chạy từ cuối hẻm ra đầu hẻm, đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Gương mặt con chó lúc ấy y như đang viết hoa hai chữ: "thù dai".
Nhưng giờ con chó đó đã đi đâu rồi?
Tạ Tự Bạch đứng yên một lúc, cho đến khi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
"Động vật thường nhạy cảm với thời tiết, tối nay trời lạnh thế này, lại còn gió lớn, chắc con chó đã tìm chỗ nào đó để trú mưa rồi, không quay lại nữa."
Đúng vậy, con chó đó thông minh lắm, nó sẽ không ngu ngốc đứng lộ thiên trong con hẻm không có gì che chắn mà chịu mưa, chắc chắn đã tìm được chỗ trốn rồi.
Tạ Tự Bạch tự nhủ như vậy để thuyết phục bản thân.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ yên tâm đó, cảm giác bất an không tên trong lòng cậu lại càng lúc càng rõ rệt, như thể nếu hôm nay cậu cứ thế xoay người rời đi, nhất định sẽ có chuyện gì đó khiến cậu hối hận cả đời.
"Không không không, mình lại suy nghĩ linh tinh gì vậy? Chậm trễ nữa, quần áo trên ban công bị mưa xối ướt, sáng mai không có đồ mặc đi làm mới là điều đáng hối hận cả đời!"
Nghĩ đến cảnh sáng mai phải mặc đồ chưa khô hẳn đến công ty, bị đồng nghiệp nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, cả người Tạ Tự Bạch lập tức thấy khó chịu.
Mẹ cậu đã mất từ lâu, cha thì ham chơi bỏ đi biệt tích, cậu chỉ có thể tự lo liệu cuộc sống, học hành vất vả cũng chỉ để có thể ngẩng cao đầu với đời.
Hai tháng trước, cậu vừa mới vất vả lắm mới chen chân vào một công ty thuộc top 500 thế giới, khó khăn lắm mới giành được cơ hội thực tập , chẳng lẽ lại để nó bị lãng phí thế này sao?
"Thôi vậy, nhanh về nhà thôi."
Tạ Tự Bạch đưa tay day nhẹ huyệt thái dương.
Không hiểu vì sao, từ lúc bất giác dừng lại ở đầu con hẻm này, đầu cậu bỗng đau nhói dữ dội, như có những chiếc kim sắt đâm thẳng vào trong.
May mắn là, ngay khi cậu quyết định quay về nhà, cơn đau liền biến mất.
Có lẽ do gió đêm thổi quá mạnh, làm cậu đau đầu.
Tạ Tự Bạch lắc lắc đầu, vỗ nhẹ lên trán, buồn cười tự chế giễu bản thân quá đa nghi:
"Được rồi, mau về nhà thôi. Ngày mai phải dậy lúc 7 giờ, 1 giờ sáng nhất định phải ngủ."
Trong đầu cậu chợt vang lên một chuỗi những kế hoạch quen thuộc:
"Cần có mặt tại công ty trước 8:00 để chấm công, từ 9:00 đến 12:30 làm việc. Sau đó ăn trưa tại cửa số hai của căng-tin, thứ Năm đổi sang cửa số ba. Nghỉ trưa nửa tiếng, 13:30 tiếp tục làm việc."
Tạ Tự Bạch theo thói quen tiếp tục lặp lại trong đầu.
Nếu có dự án gấp, cậu sẽ phải tăng ca đến 21:00, đôi khi muộn hơn đến 22:10, sau đó bắt chuyến xe cuối lúc 22:30.
[Về đến nhà trước 24:00, tắm 15 phút, sấy tóc 3 phút, uống một hộp sữa bò có đường.]
Ngủ sau 5 phút, 6:30 chuông báo thức reo, tắt đi ngủ thêm 20 phút, 6:50 chuông lại kêu, nằm nán thêm một chút.
" Đúng 7 giờ phải tỉnh dậy rời giường."
8:00 đến công ty chấm công, 9:00 đến 12:30 làm việc. Ngày mai là thứ Tư, vẫn sẽ ăn ở cửa số hai của căng-tin.
"Nhanh chóng về nhà thôi , vẫn còn kịp về trước 24:00, tắm 15 phút, sấy tóc 3 phút, uống một hộp sữa bò có đường."
Bầu trời đêm phủ kín mây đen, bóng tối vô thức nuốt chửng cả vùng đất. Đường phố tĩnh mịch, không một bóng người, không nghe thấy chút âm thanh nào của con người.
Tiếng xe cộ ồn ào từ xa vọng lại, tiếng côn trùng kêu bên tai như dần xa xăm, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ trong lồng ngực.
Nhịp nhàng lên xuống.
Tạ Tự Bạch đưa mắt nhìn về phía xa, ánh mắt trống rỗng, vô hồn, chậm rãi xoay người, rời khỏi con hẻm tối.
Như một cỗ máy cũ kỹ vừa được cưỡng ép tra dầu, từng chuyển động của cậu dần trở nên mượt mà, tự nhiên, không còn chút nào chần chừ hay gượng gạo.
Bỗng nhiên, một tiếng chó kêu yếu ớt vang lên từ sâu trong con hẻm.
"Ư ư..."
Bước chân Tạ Tự Bạch khựng lại.
Cậu lập tức quay phắt đầu lại, không chút do dự, bước nhanh về phía đầu hẻm.
Ngay lúc này, cơn đau đầu lại ập đến, dữ dội hơn trước, như thể hộp sọ cậu sắp nứt toác.
Nhưng Tạ Tự Bạch không còn tâm trí để bận tâm đến nó nữa.
Ở chỗ rẽ của con đường tắt, một cái chân gầy trơ xương run rẩy vươn ra, móng vuốt cào mạnh xuống nền đất, cố gắng bò ra ngoài. Chẳng mấy chốc, một thân ảnh lông xù xì bẩn thỉu hiện ra.
Là con chó lang thang đó!
Nó trông còn gầy hơn trước, chỉ còn da bọc xương, từng đốt xương sườn lộ rõ như muốn đâm ra ngoài.
Nhưng điều đáng sợ hơn cả là nửa khuôn mặt và thân thể của nó dường như đã bị thứ gì đó ăn mòn. Lông bị thối rữa, máu mủ đặc quánh chảy xuống từng mảng, để lộ ra phần thịt đỏ sậm, thậm chí còn có thể thấy cả những khúc xương trắng hếu bên trong.
Không biết con chó đã dựa vào sức mạnh ý chí thế nào mà có thể lê lết thân thể rách nát của mình để bò đến trước mặt Tạ Tự Bạch.
Máu tươi tràn ra, che phủ cả hốc mắt, giống như những dòng huyết lệ đang không ngừng tuôn rơi.
Một con mắt đã hoàn toàn hoại tử, chỉ còn lại một bên tròng mắt điên cuồng co giật. Nó vừa sợ hãi, vừa tuyệt vọng, hướng ánh nhìn về phía Tạ Tự Bạch.
Dường như đang cầu xin.
Cứu tôi với.
Khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm nhau, một cơn đau dữ dội bùng lên trong đầu Tạ Tự Bạch, như muốn xé toạc hộp sọ cậu ra. Cơn đau dữ dội đến mức suýt khiến cậu ngất đi, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm sống lưng.
Tiếng lòng mà cậu vừa cố gắng đè nén, nay lại một lần nữa vang lên dai dẳng, không chịu buông tha.
【 Tan tầm về, tôi thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua con hẻm đó. Ở ngay đầu hẻm, có một con chó lang thang. 】
Không đúng… Đây không phải là tiếng lòng của cậu!
Giọng nói đó lạnh lẽo, vô hồn, kỳ quái đến rợn người, như một người dẫn chuyện đang thuật lại từng cảnh tượng trước mắt, giống như một kẻ nhắc tuồng trên sân khấu.
【 Tôi đã tiếp xúc với con chó lang thang đó một thời gian và nhận ra nó không hề hung dữ như lời dân cư nơi đây nói. Ngược lại, nó rất hiền lành. Nhưng không hiểu vì sao, những người xung quanh lại luôn mang đầy ác ý với nó. Bọn trẻ con dùng đá ném nó, người lớn thì cầm gậy sắt xua đuổi nó. 】
【 Ở bất kỳ khu vực nào, động vật hoang thường tự phân chia lãnh thổ, và con chó này chính là “vua” của nơi đây. Thế nhưng, vào một ngày nọ, toàn bộ mèo và chó dưới trướng nó đột nhiên phát bệnh, sau đó quay ra cắn xé lẫn nhau. 】
【 Đội bắt chó được gọi đến. Trước mặt nó, họ đánh chết tất cả những con vật bị bệnh, chỉ còn lại mình nó, đầy thương tích chồng chất. Từ ngày đó, sự ngược đãi từ cư dân xung quanh càng trở nên tồi tệ hơn. Có kẻ dùng ná bắn mù mắt nó, có kẻ cầm dao gọt hoa quả chơi trò “săn chó” với những tiếng cười man rợ. Chúng đặt bẫy chuột, rải bẫy sập ở những nơi con chó thường lui tới. 】
【 Và cuối cùng… Có kẻ đã tạt axit vào nó. Nó hấp hối, kiệt sức, ngã gục vào sâu trong con hẻm. 】
Giọng nói vô cảm vẫn tiếp tục kể lại mọi chuyện, không hề có chút dao động hay cảm xúc nào, cứ như thể số phận bi thảm của con chó lang thang chỉ là một kết cục tất yếu.
【 Tôi chỉ là một người qua đường bình thường, vì công việc mới vất vả lắm mới giành được mà bận đến sứt đầu mẻ trán, không thể để tâm đến những bất hạnh xảy ra với con chó lang thang kia. 】
【 Khi nó chỉ còn thoi thóp một hơi, giãy giụa ngẩng đầu nhìn về phía đầu ngõ, tôi chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng về nhà, vội vã chạy lướt qua nó. 】
【 Và hôm nay, con chó đó sẽ chết. 】
Không!
Tạ Tự Bạch gào thét phản bác trong lòng, điên cuồng chống lại thứ áp lực vô hình đang muốn đè bẹp cậu, buộc cậu phải chấp nhận thực tế nghiệt ngã này.
Đúng lúc ấy, trong đầu cậu vang lên một tiếng vỡ vụn chấn động.
Xoảng!
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Tạ Tự Bạch giật mình ngẩng đầu, nhìn thế giới trước mặt như đã hoàn toàn thay đổi.
Cảm giác như vừa được kéo lên từ đáy biển sâu, bức màn sương mù bao phủ cả thế giới trước đó đột nhiên tan biến, tất cả trở nên vô cùng rõ ràng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, khi đã lấy lại được khả năng hành động, Tạ Tự Bạch lập tức lao đến bên con chó lang thang đang bê bết máu.
Con chó run rẩy, rồi ngay giây tiếp theo cảm nhận được một luồng hơi ấm áp nhẹ nhàng truyền đến.
Đó là cảm giác của một vòng tay ôm lấy nó.
Nhưng cái ôm này lại có chút lóng ngóng, như thể người ôm cũng đang bối rối trước tình trạng thương tích nghiêm trọng của nó, không biết phải làm gì.
Giọng nói nôn nóng nhưng đầy dịu dàng vang lên từ trên đầu, như một sợi dây cứu mạng từ thiên đường, kéo ánh nhìn tuyệt vọng của con chó trở lại với thế giới.
"Không sao đâu, không sao đâu, ngoan, anh lập tức đưa em đi gặp bác sĩ."
Ở căn hộ trên lầu gần đó, một người đàn ông trung niên đang cầm ống nhòm nhìn xuống. Chứng kiến cảnh này, hắn tức giận đến mức giậm mạnh chân lên tường, buông ra một tràng chửi rủa.
"Ta @! @&!"
Gương mặt hắn trở nên hung ác, giọng nói đầy căm hận:
"Mẹ kiếp! Sắp sáng rồi! Sao đột nhiên lại có kẻ chạy đến phá hoại chuyện tốt của chúng ta chứ? Thật đáng chết !"
Người đàn ông béo đứng bên cạnh cũng có vẻ bất ngờ trước sự cố ngoài ý muốn này. Hắn căng thẳng nhìn chằm chằm vào kẻ vừa xuất hiện, sau đó mới thở phào một hơi.
"Không sao, tôi vừa xác nhận rồi, hắn chỉ là một người bình thường, tình cờ xuất hiện trên con đường này mà thôi."
"Con chó đó chỉ còn sống thoi thóp, cho dù hắn có thể đưa nó đến bệnh viện, thì cũng chẳng thể sống lâu hơn được bao nhiêu. Chết là điều chắc chắn."
Nói rồi, hắn nhìn về phía Tạ Tự Bạch – người đang ôm con chó vào lòng – bằng ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, cứ như đang nhìn một kẻ đã chết.
Miệng hắn khẽ nhếch lên, giọng điệu đầy ác ý:
"Đúng lúc lắm, kẻ suýt chút nữa phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, vừa hay có thể trở thành tế phẩm đầu tiên của Quỷ Cẩu."
Như để chứng minh lời của gã béo, con chó lang thang trong lòng Tạ Tự Bạch bỗng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Cơn run rẩy mỗi lúc một yếu dần.
Ngay khoảnh khắc này, Tạ Tự Bạch đã nhận ra.Nếu cậu không chạy nhanh ra khỏi con hẻm này thì chú chó chắc chắn sẽ không sống nổi .
Cậu phải làm gì đó ngay bây giờ.
Mồ hôi lạnh túa đầy trên trán cậu.
Máu đã đông lại, vấn đề không còn nằm ở việc mất máu nữa. Giờ đây, điều quan trọng là phải xử lý vết thương, ngăn ngừa nhiễm trùng và bổ sung một lượng lớn dinh dưỡng.
Nhưng lúc này trên người cậu, ngay cả một chai nước cũng không có!
Trừ phi cậu…
Tạ Tự Bạch đột ngột dừng bước.Cậu cảm thấy bản thân mình bị choáng đầu đến điên rồi , hoặc nội tâm thành mẫu đột nhiên thức tỉnh .
Đến khi kịp nhận ra, cậu đã tự cắn mạnh vào cổ tay mình.
Răng con người vốn cùn, lại có bản năng sợ đau, bình thường đến cả đầu ngón tay cũng khó mà cắn rách. Vậy nên, vết cắn này đương nhiên cũng không dễ dàng gì.
Mình không điên, cũng không ngu ngốc. Mình và con chó này chẳng có quan hệ gì, thực sự không đáng để làm một chuyện ngu xuẩn như vậy.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Tạ Tự Bạch, hàm răng siết chặt, cánh tay đau đến run rẩy, nhưng đầu óc cậu lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhưng mình muốn cứu nó, dù chỉ có một cơ hội mong manh.
Ánh mắt con chó yếu ớt nhìn cậu đầy lưu luyến. Đây là tia ấm áp cuối cùng mà nó cảm nhận được trong đời. Cuối cùng, nó không còn trụ vững nữa, đôi chân trước mềm nhũn, thân thể cuộn lại thành một khối.
Ở căn hộ tầng hai, hai người đàn ông dùng ống nhòm quan sát toàn bộ sự việc. Khi chứng kiến cảnh tượng này, gương mặt tràn đầy ác ý của bọn chúng lập tức nở nụ cười khoái trá. Một kẻ vui vẻ mở nắp chai champagne, hai người chạm ly ăn mừng.
Nhưng bọn chúng không hề biết rằng—
Ngay khoảnh khắc Tạ Tự Bạch nhỏ máu vào miệng con chó lang thang, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Ngay khi uống được máu, cơ thể con chó bỗng nhiên có dấu hiệu hồi phục, lồng ngực khô quắt, gầy trơ xương bất ngờ phập phồng mạnh mẽ!
Bên trong căn hộ, hai người đàn ông vẫn đang trò chuyện, bàn luận về những ngày qua vất vả thế nào.
Ví dụ như việc bọn chúng đã mất ba năm ròng rã mới tìm được một con chó có linh tính mạnh mẽ như vậy—quả thực là trời ban cơ hội tuyệt vời để luyện quỷ.
Trong suốt khoảng thời gian đó, chúng đã bỏ thuốc vào thức ăn của đàn mèo và chó lang thang xung quanh, tung tin đồn chó dại tấn công người, thậm chí bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê đội săn bắt chó đến vây quét khu vực. Tất cả đều nhằm mục đích đẩy cư dân xung quanh đến cực hạn, khiến họ căm ghét và hành hạ con chó lang thang này đến chết.
Bởi vì nếu không trải qua đủ thống khổ, nếu không bị giày vò đến cùng cực trong lúc còn sống, thì nó sẽ không thể trở thành một ác quỷ tràn đầy oán hận!
Chỉ cần con chó chết đi, nó sẽ trở thành một ác quỷ bị bọn chúng nô dịch.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên nhớ ra điều gì đó, bèn lên tiếng:
"Nói mới nhớ, phương pháp luyện quỷ này tàn nhẫn độc ác như vậy, hình như có một điều kiêng kỵ rất lớn. Ngươi còn nhớ đó là gì không?"
Gã béo cảm thấy mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, liên tiếp uống liền mấy ly rượu, say đến mức nằm ngửa trên ghế.
Hắn lờ đờ suy nghĩ một lúc, sau đó bật cười đầy âm hiểm.
"Nhớ ra rồi! Chính là trong khoảnh khắc con chó bước qua luân hồi âm dương, khi nó vừa từ sống chuyển sang chết—tuyệt đối không được để nó uống máu của người sống!"