Bước ra khỏi quán cà phê, bỏ lại phía sau những ánh nhìn phán xét, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chưa bao giờ nghĩ chia tay lại dễ dàng đến thế.
Thật nực cười khi tôi đã từng đau khổ vì một điều mà tôi có thể dễ dàng làm được.
‘Nhưng giờ mình nên làm gì đây?’
Sau khi chia tay với Delos, tôi cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng một cách mơ hồ.
Tôi đã sống cả đời vì Delos nên giờ tôi cũng không biết rõ thứ mình thực sự thích là gì nữa.
Khi tôi đứng giữa đường, nhìn chằm chằm xuống đất và đắm chìm trong suy nghĩ, tôi nghe thấy ai đó gọi tên tôi.
'Dahlia?'
Tôi quay đầu về phía tiếng nói và nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc bạc và đôi mắt xanh giống hệt tôi.
'Cesar?'
Đó chính là anh trai sinh đôi của tôi, Cesar Feldro.
'Ôi! Trùng hợp nhỉ, không ngờ có thể gặp được em ở một nơi rộng lớn như thế này đấy.'
Với những cử chỉ khoa trương và nụ cười ngờ nghệch, Cesar tiến lại gần tôi.
Tôi nhìn anh ấy thật kỹ rồi hỏi,
'Vậy, chuyện gì đã đưa anh đến đây vậy, anh trai?'
Cesar vốn bận rộn học việc dưới quyền cha của chúng tôi, người đứng đầu Bộ Ngoại giao. Vậy điều gì có thể đưa anh ấy ra ngoài vào ban ngày, đặc biệt là ở trung tâm thành phố vậy?
'Cái đó... Anh chỉ có vài việc vặt cần giải quyết thôi. Nhưng anh không ngờ lại tình cờ gặp em ở đây. Haha...'
Tôi nheo mắt lại khi thấy anh ấy giật mình trước câu hỏi của tôi và nói lắp bắp, tránh nhìn vào mắt tôi.
Biểu cảm đó của anh ấy rõ ràng là đang giấu tôi gì đó.
'Là cha đã bảo anh ấy đến đây?'
Ông ấy đang lo lắng về cô con gái đột nhiên hành động kỳ lạ của mình sao?
Nếu không, chắc chắn Cesar, người ghét những nơi đông đúc, sẽ không đến đây mà không có lý do gì.
"Em… hèm, cửa hàng rượu vừa hết hàng mất rồi. Anh đang trên đường trở về sau khi ghé qua cửa hàng quần áo."
"Tại sao anh lại đến cửa hàng may đo để mua rượu?"
"Không, ý anh là! Xưởng sản xuất máy bia."
Cesar cười gượng gạo, giả vờ như đó chỉ là một lỗi nhỏ khi nói.
Nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi không thể nhịn được mà mỉm cười.
Ngay cả khi đã trưởng thành, anh ấy vẫn giống hệt như lúc nhỏ, không biết nói dối.
"Thôi được rồi, vậy thì chúng ta hãy ghé qua xưởng sản xuất bia rồi về nhà cùng nhau nhé."
"Hả? Ừ, được. Không phải em ra ngoài vì có cuộc hẹn à?"
Cesar tự nhiên tiến lại gần tôi hơn, liếc nhìn tôi một cách thận trọng.
"Đúng vậy. Nhưng nó chỉ là một cuộc gặp mặt nhanh thôi."
Cesar trông như thể còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng anh ấy đã chọn giữ im lặng.
Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm lấy chúng tôi khi chúng tôi đi cạnh nhau.
‘Chúng mình đã từng là cặp anh em rất thân thiết, thân hơn rất nhiều so với nhiều cặp anh em khác.’
Là anh em sinh đôi, chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng thân thiết hơn bất kỳ ai khác.
Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu xấu đi khi tôi bắt đầu hẹn hò với Delos.
Mỗi lần Cesar thấy tôi khúm núm trước mặt Delos, anh ấy ghét điều đó hơn bất kỳ ai khác và trở nên tức giận.
"Làm ơn đấy, Dahlia! Em không thể chia tay với tên vô dụng đó được sao? Nhìn em đi. Một người đàn ông thực sự yêu em sẽ không đối xử với em như vậy đâu!"
Đó là điều Cesar đã nói từ lâu, khi anh ấy thấy tôi đau khổ vì Delos và anh ấy lại một lần nữa đề nghị tôi chia tay.
Nhưng lúc đó, tôi lại chỉ biết chỉ trích anh ấy vì đã gọi Delos là kẻ vô dụng.
Kết quả là, chúng tôi, những người từng là một nửa của nhau, trở nên xa cách đến nỗi khó có thể trò chuyện bình thường.
Một nụ cười chua chát nở trên môi tôi khi những ký ức cũ ùa về.
Tôi cảm thấy thật đáng thương khi chỉ nhận ra giá trị của những điều quan trọng sau khi đã mất hết mọi thứ.
‘Mình sẽ không làm bất cứ điều gì khiến bản thân phải hối hận nữa.’
Trên đường về nhà cùng Cesar, tôi nắm chặt tay và thề.
***
Tối đó.
Như dự định, tôi nói chuyện với gia đình về việc tôi đã chia tay với Delos.
“Con đã chia tay với Delos rồi.”
Trái với dự kiến của tôi, phản ứng của họ còn dữ dội hơn thế nhiều.
Rầm! Rầm!
Tiếng vỡ tan của thủy tinh vang vọng khắp phòng ăn.
Nhìn lên, tôi thấy cha và Cesar tái nhợt và cứng đờ như thể vừa nhìn thấy ma.
"Con nói gì cơ? Con chia tay rồi sao? Với Hoàng tử ư?"
"Vâng. Con đã chia tay với hắn ta rồi."
Vẻ mặt kiên quyết của tôi khiến cha tôi và Cesar nhìn nhau, cả hai đều cố gắng đánh giá xem liệu tôi có bị mất trí không.
"Đó là sự thật đấy ạ. Con đã quyết định chấm dứt mối quan hệ với hắn ta rồi."
Trước những lời nói cuối cùng, dứt khoát của tôi, mắt họ mở to.
"Con thực sự rất xin lỗi về mọi chuyện, cha, và cả anh Cesar nữa."
Tôi thành thật xin lỗi cả hai người họ.
Thấy tôi cúi đầu xin lỗi, cha và Cesar đều lúng túng không biết nói gì.
Cuối cùng, Cesar là người lên tiếng trước.
"...Ôi, cuối cùng em cũng tỉnh ngộ rồi à?"
Ánh mắt anh ấy sáng hơn bao giờ hết.
"Em… hem, ừm. Chia tay ư, ừm, tốt, không, thật bất ngờ đấy.”
Sau đó, cha tôi đáp lại, một tay che miệng.
Dường như ông ấy cuối cùng cũng để lộ ra những cảm xúc thật của mình, nhưng tôi quyết định giả vờ như không nhận thấy gì cả.
Khoảng thời gian còn lại của bữa ăn gần như trở thành một bữa tiệc kỷ niệm vậy.
"Butler, mang ra chai rượu lúc trước chúng ta được tặng làm quà ra đây."
Cha tôi say sưa uống loại rượu quý hiếm được cất giữ trong hầm rượu của biệt thự.
"Tối nay, mọi người hãy ăn thật no nê. Đây là ngày để an ủi trái tim đau khổ của Dahlia sau khi chia tay!"
Cesar đã sai tất cả các người hầu trong gia đình công tước phục vụ thật nhiều thức ăn và đồ uống.
Nhìn bề ngoài, có thể thấy rõ bữa tiệc này là để giúp tôi quên đi nỗi buồn sau khi chia tay.
***
Một vài ngày sau khi chia tay với Delos.
Kể từ đó, không khí trong dinh thự hoàn toàn thay đổi.
Tôi hướng mắt về chiếc bàn của mình.
Trên bàn là một chồng quà mà cha và Cesar đã tặng tôi trong vài ngày qua với lý do là để an ủi.
"Con cảm ơn, nhưng..."
Khi xem xét những món quà đó, tôi thở dài, trông có vẻ lo lắng.
Trong số những món quà, có rất nhiều sách, và tựa đề của chúng đều khá hài hước.
Những tựa đề như "101 cách để sống cuộc đời độc thân sang chảnh" và "Rác vẫn là rác dù bạn có nhìn nó bao nhiêu lần đi nữa" chiếm ưu thế trong bộ sưu tập.
‘Mình có thể đoán được họ đang nghĩ gì, nên mình không thể từ chối họ được.’
Hình ảnh cha tôi trao cho tôi nhiều vật dụng tự vệ cùng với những cuốn sách khiến tôi bật cười khẽ.
Ai mà ngờ được bầu không khí căng thẳng trong nhà lại thay đổi như thế này?
"Cảm giác thật yên bình."
Đó là một cảm giác mà tôi chưa từng trải nghiệm ở kiếp trước.
Tôi nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác bình yên đó một lát trước khi đứng dậy và tiến về phía bàn làm việc.
Trên bàn đặt một là thư mời trang trọng với con dấu đẹp mắt.
Đó là lời mời tham dự bữa tiệc sinh nhật của Delos.
Tôi vày vò lá thư mời và thở dài một cách phức tạp.
Tất nhiên, không phải vì Delos.
"Chắc chắn người đàn ông đó cũng sẽ tham dự bữa tiệc nhỉ?"
Bất kỳ bữa tiệc nào có sự tham gia của hoàng gia đều yêu cầu quý tộc cấp cao phải tham dự.
Điều này có nghĩa là Công tước của Ballestain cũng sẽ có mặt tại bữa tiệc diễn ra vào ngày mai.
***
Ngày hôm sau, trên chiếc xe ngựa đang trên đường đến cung điện.
Tôi không thể chịu đựng được những ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào tôi nữa, nên tôi quyết định lên tiếng.
"Con thực sự không sao mà."
Khi tôi quay đầu lại, hai cặp mắt mà trước đó đã nhìn chằm chằm vào tôi nhanh chóng hướng về phía khác.
"Em… hem, đã ai làm gì đâu?"
"T-ta chỉ đang nhìn ra ngoài cửa sổ thôi mà!"
Những cố gắng tỏ ra bình tĩnh của họ giống y chang nhau đến nỗi thật thật buồn cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai người họ, rồi lắc đầu.
Không phải tôi không hiểu tại sao họ lại hành động như vậy.
Việc gặp lại Delos chỉ vài ngày sau chia tay rõ ràng đã khiến hai người họ lo lắng.