“Aaaaaah...”

“Cứ-cứu tôi với!”

Tiếng kêu la vang vọng khắp nơi.

Sẽ không lâu nữa, quân nổi loạn sẽ xông vào căn phòng tôi đang ở.

Điều chúng muốn là cái đầu của tôi, Hoàng hậu.

“Haha.”

Một tiếng cười tự giễu bật ra từ môi tôi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt vô hồn, tôi có thể thấy một đội quân đông đảo đang tiến đến từ xa.

Ai nấy đều tràn đầy căm phẫn, điên cuồng tìm kiếm vị hoàng đế đã phá hủy đất nước.

‘Chúng vẫn chưa tìm thấy Delos.’

Điều đó là lẽ đương nhiên. Vị hoàng đế giả mạo mà chúng đang tìm kiếm đã trốn thoát khỏi cung điện rồi.

Tôi nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng mà tên đàn ông đó đã bỏ rơi tôi chỉ 15 phút trước.

Vẻ kiêu ngạo thường ngày của hắn ta đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt nhăn nhó vì sợ hãi và lo lắng.

“Da, Dahlia, ta cần nàng giúp ta một việc. Trong khi ta trốn thoát an toàn khỏi cung điện, hãy cố gắng làm sao để phân tâm anh trai ta nhé. Ta đang trông cậy vào nàng đấy.”

Dù nói là yêu cầu, nhưng thực chất hắn tôi đang bảo ta làm mồi nhử rồi chết.

Nói xong, hắn ta rời khỏi cung điện cùng với pháp sư riêng, kẻ luôn như hình với bóng bên cạnh hắn.

Hắn quay lưng bước đi mà không chút lưỡng lự nào.

“Mình điên mất thôi. Làm sao mình có thể chịu đựng một tên đàn ông như vậy lâu đến thế hả...?”

Đã mười ba năm trôi qua.

Mười ba năm khao khát tình yêu của hắn ta và luôn ở bên cạnh hắn.

Cuối cùng, hắn lại đã chọn bỏ rơi tôi, ngay cả sau khi tôi đã phản bội cả gia đình vì hắn ta.

Tôi nhìn chằm chằm vào cung điện đang bốc cháy ngùn ngụt, lẩm bẩm một mình.

“Mình thực sự chỉ là một con rối mà thôi.”

Những lời chế giễu mà người ta dành cho tôi, gọi tôi là con rối của Delos, giờ đây tôi thấy thật đúng.

Việc thừa nhận sự thật mà bản thân đã cố gắng chối bỏ bấy lâu nay để lại trong lòng tôi một khoảng trống vô tận.

Cộp cộp, cộp cộp.

Rồi tôi nghe thấy tiếng chân ai đó đang nhanh chóng tiến lại gần từ phía bên kia cánh cửa.

BÙM!

Cánh cửa bật tung ra, kèm theo một tiếng thở dài nặng nề và một giọng nói khàn khàn.

“S-sao người vẫn chưa trốn đi?”

Khi nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đột nhập, tôi giật mình há hốc mồm.

‘Công tước Ballestain.’

Một thường dân đã đạt được chức vị tước công tước sau khi có những đóng góp to lớn trong cuộc chiến chống lại Vương quốc Clayts khoảng hai năm trước.

Hắn ta là một người đàn ông nổi tiếng đáng sợ đến nỗi ngay cả những quý tộc kiêu căng nhất cũng không dám lên mặt trước mặt hắn.

Ánh mắt tôi hướng về phía thanh kiếm hắn đang cầm.

Thứ máu không rõ nguồn gốc từ đâu, đang nhỏ giọt trên đầu lưỡi thanh kiếm sắc bén khiến tôi rợn người.

Chỉ vài giây trước, tôi còn ước ao cái chết, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm dính đầy máu trước mặt, tôi lại cảm thấy sợ hãi tột độ.

Tôi tự nhủ rằng chẳng mấy chốc máu của mình sẽ nhuộm đỏ lưỡi kiếm kia. Nhưng rồi…

“Ngươi không định chết đó chứ?”

Công tước tiến lại gần và nói với tôi bằng giọng trầm.

Vô thức, tôi giật mình lùi lại trước vẻ uy nghi của hắn ta.

Công tước bỗng chốc dừng lại khi thấy tôi lùi bước.

Người đàn ông có vẻ ngoài dữ tợn đứng im lặng, miệng mím chặt, nhưng lạ lùng thay, so với tôi, thì có vẻ như hắn ta mới là người bối rối hơn cả.

Công tước sau đó hỏi tôi một câu bằng giọng điệu điềm tĩnh hơn trước.

“Chết tiệt, các cận thần của hoàng đế đã trốn hết rồi, vậy mà hoàng hậu lại ở đây một mình sao?”

“Ngươi không hiểu đâu.”

Tôi không thể nói rằng mình đã bị bỏ lại làm mồi nhử để kéo dài thời gian, nên câu trả lời của tôi đầy vẻ bực tức.

“Tôi hiểu chứ.”

Công tước, người chắc hẳn đã tìm ra câu trả lời từ vẻ bề ngoài của tôi, lầm bầm với vẻ mặt u ám và một nụ cười khẩy lạnh lùng.

Tôi không nghe rõ lắm, nhưng có vẻ như hắn ta đang lẩm bẩm những lời nguyền rủa dành cho Delos. 

"Hắn ta chắc hẳn đang tức giận vì đã đến muộn một bước nhỉ." 

Khi thái độ của hắn ta trở nên đáng sợ hơn, tôi đã lùi lại theo bản năng. 

Vào lúc đó, khi tôi nghĩ rằng Công tước, người đang vô cùng tức giận, chỉ muốn giết tôi. 

"Mau tìm Hoàng hậu đi!" 

Tiếng bước chân vội vã và một giọng nói đang tìm kiếm tôi vang vọng gần hơn trước. 

Cùng lúc đó, Công tước nắm lấy cổ tay tôi và nói một cách gấp gáp.

“Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây. Mau đi theo tôi.”

“N-ngươi đang làm gì vậy…!”

Công tước không chút lưỡng lự mà kéo tôi ra khỏi phòng.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến nỗi khiến tôi cảm thấy choáng váng và bối rối, chỉ biết loạng choạng đi theo sau hắn ta.

“Buông ta ra! Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Bất chấp những tiếng kêu thất thanh của tôi, hắn vẫn tiếp tục bước đi trong im lặng.

Bị kéo lê một cách bất lực, tôi chợt nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

Những vệt máu đỏ loang lổ trên sàn và tường của cung điện, và những hiệp sĩ ngã gục nằm rải rác khắp nơi.

Cảnh tượng kinh hoàng khiến tôi thở dốc.

Đúng lúc đó, vị công tước, người vẫn điềm tĩnh bước đi, lên tiếng ngắn gọn.

“Một khi chúng ta ra khỏi cung điện, đừng ngoái lại mà cứ chạy đi. Đừng bao giờ nghĩ đến mấy tên khốn đó nữa.”

Giọng nói của hắn ta trầm thấp, ẩn chứa sự tức giận.

“Tại sao...?”

Khi nhận ra sự thật muộn màng, tôi chỉ có thể thốt lên một tiếng “tại sao” đầy ngạc nhiên và đau khổ. 

“Ngươi cũng ghét ta mà.” 

Hình ảnh anh ta cau mày, lạnh lùng quay đi cứ ám ảnh tôi mãi. 

Trong xã hội thượng lưu, tôi bị xem như một con rối, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh ta mới là thứ khiến tôi đau lòng nhất.

Hơn nữa, người đàn ông này là một trong những người thân cận nhất của Đại Công tước.

Người xúi giục cuộc nổi loạn chính là anh trai của Delos, Đại Công tước Axiph. 

Công tước Ballestain được biết đến là người rất thân cận với Đại Công tước, và người ta nói rằng hắn ta là người bạn duy nhất của Đại Công tước. 

Nhưng nhìn vào những bước chân vội vã của công tước, có vẻ như Đại Công tước không hề hay biết về hành động của hắn ta. 

Chúng tôi chạy đến lối ra bí mật của cung điện một cách cuống cuồng. 

"Ở đây này! Hoàng hậu đây này!" 

Những binh lính đang mai phục gần đó đột ngột xuất hiện. 

Có vẻ như công tước không hề lường trước điều này, vì tôi có thể nghe thấy ông ta lẩm bẩm mấy lời chửi rủa. 

Vào lúc đó, hàng chục mũi tên từ trên trời rơi xuống như mưa. 

"Mình sắp chết rồi..." 

Đối mặt với cái chết cận kề, tôi nhắm chặt mắt lại.

Phập

Sau đó, âm thanh da thịt bị tên bắn xuyên vang lên rõ ràng trong tai tôi. 

Nhưng dù có chờ đợi bao lâu, tôi cũng không cảm thấy đau đớn gì cả. 

Khi mở mắt ra, tôi sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. 

"H-Hộc..." 

Lý do tôi không cảm thấy đau đớn nào là vì công tước đã lao ra chắn trước mặt tôi, hứng trọn những mũi tên đang bắn tới. 

Vùng quanh cánh tay của hắn ta, nơi những mũi tên cắm vào, đang nhanh chóng chuyển sang màu tím. 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, công tước sẽ chết mất.

"N-ngươi..." 

Tôi không thể hỏi xem hắn ta có ổn không. 

Lưng của hắn đã bị hàng chục mũi tên xuyên thủng, không còn chỗ nào lành lặn.

“Tôi không sao, người đừng lo lắng. Tôi đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa ở ngoài rồi. Một người tên Roman sẽ dẫn đường cho người. Nếu người tin anh ta, người có thể trốn thoát khỏi cung điện an toàn.”

Hắn ta nói với tôi, từng bước đi nặng nề khi cố gắng giữ thăng bằng.

Mặc dù nói rằng bản thân vẫn ổn, nhưng  giọng của hắn ta dần trở nên yếu ớt, khiến tôi không khỏi lo lắng.

Tôi nắm chặt tay hắn và nói bằng giọng run rẩy:

“Chúng ta hãy đi cùng nhau. Nếu ngươi không được chữa trị nhanh chóng, ngươi sẽ chết mất!”

Hắn ngạc nhiên trước lời nói của tôi.

Sau đó, hắn cười khẩy và rút một vật gì đó từ túi ra, đưa cho tôi.

“Đừng lo lắng cho tôi, người hãy đi trước đi. Cứ giữ cái này phòng khi cần.”

“Cái gì đây...?"

Đó là một con dao găm trông khá thô sơ.

“Người bán cái này nói rằng nếu có nó, ước mơ của bạn sẽ thành hiện thực.”

Công tước nghịch ngợm con dao găm, rồi cười khẩy:

“Cơ mà, ước mơ của ta chưa thành hiện thực, nhưng nó vẫn là một vật dụng nhỏ hữu ích, vậy nên hãy giữ gìn nó cẩn thận.”

Khi tôi vô hồn nhìn con dao găm mà hắn đưa cho, đột nhiên ta nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ phía trước.

“Khi cầm kiếm, người nên cầm như thế này để tránh bị căng cổ tay. Và... nếu có lúc cần dùng đến nó, hãy nhắm vào những điểm hiểm yếu của đối thủ.”

Hắn ta đích thân sửa lại cách cầm dao của tôi, chỉ vào cổ họng và huyệt thái dương của mình.

“Hai chỗ này là nơi người có thể gây ra những vết thương chí mạng, vậy nên hãy nhớ lấy. Người hiểu chứ?”

Tôi chỉ khẽ gật đầu, cơ thể run rẩy.

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play