Tôi giơ tay lên và áp vào bên má phải đang nóng ran.
"Ưm..."
Đúng như dự đoán, nó đau quá.
Đầu tôi bắt đầu đau nhức vì quá bối rối.
Cốc cốc.
"Tiểu thư...!"
Tôi nghe thấy giọng của May từ bên ngoài, bà ấy hỏi xem có thể vào không.
"Vào đi."
Sau khi cho phép, May bước vào và bắt đầu nói một cách thận trọng.
"Cái đó, tiểu thư, chúng ta nên làm gì về cuộc hẹn với điện hạ vào ngày mai đây?"
“Cái gì?”
Câu nói của bà ấy như đánh thức tôi, giống như tạt một gáo nước lạnh vào người vậy.
"Vâng. Hôm nay tiểu thư đã định đi mua váy mới mà, vì người đã nói là không có gì để mặc..."
Lời nói của bà ấy khiến tôi muốn hét lên ngay lúc đó.
Những kỷ niệm về tất cả những nỗ lực mà tôi đã bỏ ra để khiến bản thân trông thật đẹp trước mặt hắn ta như cơn lũ ùa về.
"Tiểu thư...?"
May lo lắng trước sự im lặng bất thường của tôi, khẽ gọi tên tôi.
Tôi cố gắng mỉm cười, đáp: "À, đúng rồi, mai ta có hẹn mà. Cảm ơn bà đã nhắc nhé."
"Nhưng mà... tiểu thư không sao chứ? Người còn bỏ bữa tối nữa." Giọng May tràn đầy lo lắng.
Ánh mắt bà ấy dán chặt lên người tôi.
Chắc chắn May là một trong những người đã chứng kiến cơn bực tức của tôi ở hành lang lúc nãy, và bà ấy hẳn phải thấy lạ lắm khi tôi đột ngột bật khóc.
"Không sao đâu. Ta chỉ là gặp ác mộng mà thôi."
Tôi trấn an May bằng một lý do mơ hồ và bảo bà ấy ra ngoài, nói rằng tôi cần nghỉ ngơi.
Một mình trong phòng.
“Lại gặp mặt hắn ta nữa à.”
Tôi thở ra một hơi dài mà tôi đã nhịn từ lâu và lẩm bẩm khi nằm xuống giường.
Hình ảnh hắn ta bỏ chạy và để lại tôi phía sau hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi.
“Sao mình có thể thích một tên như vậy được nhỉ…”
Tôi cố nhớ lại lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Khi đó, tôi mười một tuổi, Delos đã tiếp cận tôi tại một bữa tiệc do hoàng hậu tổ chức, và đó là khởi đầu cho mối quan hệ định mệnh của chúng tôi.
“Đúng vậy. Lúc đó, khi mình đang gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người khác, Delos đã chủ động đến gần mình, và mình đã rất biết ơn điều đó.”
Hắn ta thậm chí còn tỏ tình với tôi trước cơ.
“Bọn họ gọi chúng tôi là người yêu, nhưng đó chỉ là danh nghĩa mà thôi.”
Theo thời gian, hắn ta đối xử với tôi còn tệ hơn cả một người hầu.
Hắn lúc nào cũng giữ thái độ coi thường và chế giễu tôi, nhưng thay vì chia tay hắn ta, tôi lại bận rộn cố gắng làm hài lòng hắn ta.
Mọi người bắt đầu gọi tôi là “con rối của Delos”.
Nói vậy cũng không có gì sao. Lúc đó, hắn ta đã hoàn toàn kiểm soát tôi rồi.
Tthời gian trôi qua và tôi trở thành hoàng hậu, tôi chỉ có thể đứng ngoài và chứng kiến những hành động ngu ngốc của Delos, và cuối cùng, một cuộc nổi loạn đã nổ ra.
Vùng ngực nơi tôi bị kiếm đâm vào tự nhiên đau nhói khi tôi nhớ lại đêm mà cuộc nổi loạn xảy ra.
Cùng với cơn đau lạ lẫm, khuôn mặt của một người đàn ông hiện lên trong tâm trí tôi.
"Evan Ballestain..."
Khi tôi thì thầm tên đó, cảm giác như nhịp đập trong lồng ngực tôi đã lắng xuống, thật không thể tin được, như thể như một lời nói dối vậy.
"Nếu mình còn sống, thì người đó cũng phải còn sống chứ, đúng không?"
Tôi nhớ lại hình ảnh cuối cùng của công tước.
Nếu cuộc nổi loạn thành công, hắn ta sẽ có được nhiều vinh quang và quyền lực hơn bất kỳ ai khác, ngoại trừ đại công tước trở thành hoàng đế.
Tôi muốn hỏi hắn ta tại sao hắn lại từ bỏ tất cả những điều đó vì tôi chứ.
Tôi trở mình và nhìn lên bầu trời đêm một lần nữa.
Điều chắc chắn bây giờ là tôi đã được cho một cơ hội khác.
Tôi nhắm chặt mắt và thầm ước.
Tôi muốn sống cuộc đời của mình một lần nữa thật trọn vẹn, vì vậy xin đừng để đây là một giấc mơ.
***
Dù lời cầu nguyện của tôi ngày hôm qua có linh nghiệm hay không, thì một lần nữa, tôi đã tỉnh dậy trong cơ thể hai mươi hai tuổi của mình.
Tôi leo lên xe ngựa và cuối cùng cũng đến được địa điểm hẹn.
"Tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi."
"Ừ, cảm ơn bà."
Khi bước xuống xe ngựa, trái tim tôi đập thình thịch khi nhìn thấy tòa nhà trước mặt.
Tôi hít một hơi thật sâu và kéo tay nắm cửa.
Ting...
Quán cà phê này, dành cho tầng lớp thượng lưu, là một trong những nơi yêu thích của Delos trong những năm gần đây.
"Hắn ta kia rồi."
Tôi phát hiện ra hắn ta ngay lập tức.
Nhờ mái tóc vàng óng mượt, hắn ta nổi bật ngay cả từ xa.
Tôi từ từ tiến đến gần hắn và cuối cùng gọi tên hắn ta.
"Delos."
"Cô làm gì mà đến muộn thế? Phép lịch sự cơ bản là đúng giờ hẹn cũng không có à?"
Tên khốn kiếp đó - không, Delos cau mày và tỏ ra khó chịu ngay khi nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn vào khuôn mặt của hắn ta, cảm giác như đã rất lâu rồi tôi không gặp hắn ta vậy.
Ừ, hắn ta luôn như vậy mà.
Đây là người đàn ông có thể hủy bỏ kế hoạch của chúng tôi một cách tùy tiện, rồi lại dễ dàng nổi giận dù tôi chỉ nhẹ nhàng trách mắng hắn, sau đó hắn sẽ nói rằng bản thân hắn cảm thấy thất vọng về tôi và rồi đe dọa sẽ chia tay tôi.
Một năm sau, gã này sẽ lên ngôi làm hoàng đế kế tiếp, theo di chúc của hoàng đế đương nhiệm.
Đã có nhiều tranh cãi về lý do tại sao Hoàng đế lại chọn hắn ta thay vì người thừa kế mạnh mẽ lúc bấy giờ là Thái tử, nhưng cuối cùng hắn ta đã lên ngôi theo ý muốn tuyệt đối của Hoàng đế.
'Và chỉ trong vòng chưa đầy một năm, hắn ta đã phá hủy hoàn toàn đất nước.'
Chưa bao lâu sau khi chiến tranh kết thúc, hắn ta lại tuyên chiến với một vương quốc láng giềng.
Điều này dẫn đến việc anh trai hắn ta đã phát động một cuộc nổi loạn.
Mải suy nghĩ, tôi ngồi xuống đối diện với hắn ta, người đang thể hiện rõ sự không hài lòng.
"Có thể là khi chuẩn bị thì hơi muộn một chút. Ai mà chẳng biết rằng ngài đã ở lại đây qua đêm chứ."
"... Cái gì?"
Hắn ta cau mày như thể vừa nghe thấy điều gì đó thật vô lý.
"Dù sao thì, ta xin lỗi vì đến muộn. Ta đã để ngài phải đợi năm phút."
Delos nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc lâu, rồi mở miệng.
“Cô không định xin lỗi à?”
Lời xin lỗi mà hắn ta nhắc đến ở đây chính là việc tôi nắm chặt tay lấy hắn ta và thề sẽ không lặp lại lỗi lầm này nữa.
Vậy mà chính hắn ta chưa bao giờ xin lỗi một lần nào vì đã phá vỡ những lời hứa đơn giản như việc ăn một bữa cơm.
‘Trước đây, mình đã hoảng loạn và xin lỗi ngay lập tức.’
Nhận ra rằng tất cả những nỗ lực trước đây của bản thân đều vô ích, tôi cảm thấy hoàn toàn chán nản với tình huống này.
“Ta vừa mới xin lỗi cách đây một lúc xong. Ngài còn muốn gì nữa sao?”
Trả lời bằng một giọng điệu tinh tế, tôi có thể thấy khuôn mặt của Delos cứng lại như đá.
Quan sát hắn ta một thời gian dài, tôi nhanh chóng nhận ra sự kiên nhẫn của hắn ta đang gần đến giới hạn.
“Thật đáng tiếc. Ta không thích những người phụ nữ không biết xin lỗi đàng hoàng sau khi phạm sai lầm.”
Tôi không thể nhịn cười khi hắn ta nói ra câu nói mà tôi đã đoán trước được, không sai một chữ nào.
Những từ tiếp theo chắc chắn sẽ là...
"Hay là chúng dừng lại ở đây nhé."
Vì hắn ta luôn dùng việc chia tay như một vũ khí để giải quyết những bất mãn nhỏ nhặt nên lời tuyên bố của hắn ta không khiến tôi ngạc nhiên chút nào.
Thật ra, lúc đó tôi còn cảm thấy khá thoải mái.
"Tùy ngài."
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta nữa, tôi đáp lại một cách thờ ơ trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi không biết mình đã nhìn ra ngoài cửa sổ bao lâu.
Cót két.
Tiếng ghế kéo ra làm tôi quay đầu lại.
“Ta không ngờ là cô muốn chia tay ta đến vậy đấy. Để ta nói cho cô biết, chính cô, Dahlia, đã bỏ lỡ cơ hội này, nên sau này đừng có mà cố chạy đến van xin ta.”
“Cầu còn không được.”
Tôi nhìn hắn với vẻ mặt trống rỗng, mọi cảm xúc đều biến mất.
Thường thì tôi sẽ thận trọng và cúi đầu trước, nhưng vì lần này tôi đang rất quyết liệt nên Delos có vẻ khá bất ngờ.
“… Ta hy vọng cô sẽ không hối hận về những gì mà bản thân đã nói hôm nay.”
Delos cười nhạt một cách khinh bỉ, rồi biến mất khỏi quán cà phê.
Lúc này, tôi chắc chắn rằng hắn ta nghĩ chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ đến van xin hắn ta.
“Ôi trời ơi. Họ thực sự đang chia tay à?”
“Tiểu thư Feldro tỏ ra khá quyết liệt. Tôi cũng rất bất ngờ đó.”
Sau khi Delos rời đi, tôi nhâm nhi tách trà và có thể nghe rõ những lời thì thầm, bán tán xung quanh.
Dù mọi người có giả vờ, ngược lại thì họ vẫn luôn rất quan tâm đến mối quan hệ của tôi với Delos, vì vậy đến ngày mai, chắc chắn toàn bộ giới thượng lưu sẽ xôn xao với những tin đồn.
'Thôi thì, như vậy cũng tốt cho mình.'
Uống xong trà, tôi đứng dậy để về nhà. Khi làm vậy, tôi cảm thấy những lời thì thầm xung quanh mình đột ngột dừng lại, cứ như thể tất cả chỉ là mơ vậy.