Thật trớ trêu khi trong tình huống nguy cấp như vậy, tôi lại phải học cách lấy mạng người khác. Cảm giác đó thật kỳ lạ, như một cơn ác mộng.
Nhận ra sự hoảng loạn của tôi, công tước khẽ đặt tay lên vai, ánh mắt dịu dàng.
“Không sao đâu.”
Những cái vỗ nhẹ nhàng của hắn như một lời an ủi, giúp tôi dần lấy lại bình tĩnh. Nhưng sâu trong lòng, tôi biết đó chỉ là lời nói dối để an ủi tôi mà thôi.
Khi đã lấy lại được bình tĩnh, tôi thấy nét mặt cứng rắn trước đây của công tước dịu đi đôi chút.
“Cảm ơn…”
Vừa lúc tôi định bày tỏ lòng biết ơn thì…
“Bọn chúng đây rồi! Mau bắt lấy chúng!”
Những tên lính đang chạy về phía chúng tôi.
Người đàn ông một lần nữa đẩy tôi ra sau.
"Chúng ta không thể trì hoãn thêm được nữa. Cứ chạy tiếp đi và đừng ngoái lại."
Người đàn ông, với làn da tái nhợt đi trông thấy, rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng và lên tiếng.
Thấy lưng hắn ta dính đầy máu, tôi do dự, thấy vậy, hắn hít một hơi rồi hét lớn:
“Mau đi đi!”
Tôi buộc đôi chân không chịu nghe lời của mình phải di chuyển và bắt đầu chạy về phía trước.
"Hự..."
Nước mắt tuôn trào không ngừng từ mắt tôi.
Bây giờ, công tước có lẽ đang trong tình trạng không thể đứng vững được nữa vì chất độc.
Tôi chạy, nức nở, và sớm thấy một lối ra dẫn ra ngoài chỉ cách đó một đoạn ngắn. Và vào lúc đó…
Phập
“Hự…”
Cơn đau ập đến như ngọn lửa thiêu đốt nơi lồng ngực, tôi nghẹt thở.
Nhìn xuống, tôi thấy máu dòng đỏ tươi đã thấm đẫm lưỡi kiếm đâm sâu vào tim mình.
Cố quay đầu lại, tôi chạm mắt với hắn ta.
"Vì một người phụ nữ như cô, mà hắn ta đã..."
Đại Công tước Acsif trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy giận dữ.
‘Hắn ta có thể đang nói đến Công tước phải không?’
Đại công tước nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, lắc đầu ngao ngán.
‘Mình phải nói với hắn ta rằng đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.’
Nếu tôi có thể giải thích cho đại công tước hiểu rằng chúng tôi không hề liên quan đến nhau lúc này, có lẽ hắn ta sẽ được cứu mạng.
Nhưng tôi đã đang dần mất đi ý thức, chỉ có thể khẽ động môi.
Sau đó, trước mắt tôi hoàn toàn là một mảng đen vô tận.
***
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã chết rồi, nhưng….
“Hộc-!”
“Ôi! Tiểu thư Dahlia!”
Cơ thể tôi bất ngờ đổ sầm, lòng bàn tay rớm máu khi va chạm với mặt đất.
Chết rồi mà sao tôi vẫn cảm nhận được đau đớn vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Tiểu thư có sao không vậy? Trời ơi, người bị thương rồi!”
Giọng nói quen thuộc ấy vang lên bên tai, khiến tôi giật mình.
Khi quay đầu lại, tôi không khỏi bất ngờ.
“May...?”
Tại sao May lại đứng trước mặt tôi?
Cô ấy đã nghỉ hưu để chăm sóc gia đình ốm yếu của mình sau khi tôi kết hôn với Delos và vào cung rồi mà.
Không đời nào May lại chết cùng tôi được.
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh, không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa..
Căn phòng của tôi, nơi tôi đã ở cho đến khi kết hôn, gợi lên một cảm giác kỳ lạ và chân thực trong cơ thể tôi.
Và May, người đang đứng ngay trước mặt tôi.
“May, sao bà lại ở đây?’
Không thể khống chế sự tò mò, tôi hỏi bà ấy.
“Sao lại không, tiểu thư? Tiểu thư nói rằng người sẽ đi xem chiếc váy mà người sẽ mặc trong bữa tiệc sinh nhật của Hoàng tử vào năm ngày nữa mà.”
“Bữa tiệc?”
Có phải bà ấy đang nói về tên khốn kiếp đã bỏ rơi tôi chỉ vài giờ trước đấy không?
“Bữa tiệc sinh nhật nào vậy?”
“Hả?”
Ánh mắt của May trở nên khó hiểu khi bà ấy nhìn tôi.
“Không phải là để ăn mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai của ngài ấy sao?”
Có vẻ như May đang đánh giá phản ứng của tôi như thể đang hỏi, “Tiểu thư hỏi chơi tôi thôi, chứ thật ra người biết mà phải không?”
“Hai mươi hai tuổi…?”
Nhưng tôi làm gì có thời gian để chú ý biểu cảm của bà ấy chứ.
Delos và tôi bằng tuổi nhau.
Và rồi, khi chỉ mới hai mươi tư tuổi, tôi đã chết vì bị kiếm đâm vào ngực.
Khi suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu, tôi lắc đầu liên tục và lao ra khỏi phòng.
“Tiểu thư Dahlia!”
Tôi nghe thấy May gọi tên tôi từ phía sau, nhưng tôi đã mặc kệ bà ấy và vội vã bước đi.
Khung cảnh hành lang quen thuộc một cách kỳ lạ.
‘Phải chăng sau khi chết mình lại nằm mơ sao?’
Khi tôi lang thang một cách vô định dọc theo hành lang, đắm chìm trong suy nghĩ,
“Con đang làm gì vậy, Dahlia?”
Một giọng nói lạ lẫm nhưng rất quen thuộc gọi tên tôi.
“Cha...”
Khi quay lại, tôi thấy cha mình đang đứng đó, người mà tôi đã không gặp trong một thời gian dài.
Đó là khuôn mặt tôi chỉ thấy trong những buổi tụ họp xã giao sau khi tôi cắt đứt quan hệ với ông và rời khỏi nhà vì sự phản đối của ông đối với cuộc hôn nhân của tôi với Delos.
Thậm chí sau đó tôi cũng không thể nào gặp lại được ông bởi cha tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe ngựa sau hôn lễ của tôi.
‘Đúng rồi. Đây là khoảng thời gian mà mối quan hệ giữa mình với gia đình bắt đầu xấu đi.’
Chính trong thời gian này, Delos đã đề cập đến chuyện kết hôn.
Không chút do dự, tôi đã chấp nhận lời cầu hôn của hắn ta.
Cha tôi, người đã luôn theo dõi tôi từ phía sau, đã rất tức giận trước quyết định của tôi.
Ông chưa bao giờ đồng ý việc tôi hẹn hò với Thái tử Delos tai tiếng đó.
"A….”
Khi tôi hồi tưởng về quá khứ, vẻ mặt của tôi nhanh chóng trở nên u ám.
Tôi nhớ lại ngày tôi đã cãi nhau lớn với cha, người đã kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân của tôi với Delos.
"Ta sẽ không bao giờ cho phép con gái ta kết hôn với Thái tử!"
"Vậy thì, con đoán là con sẽ không còn là con gái của cha nữa. Được rồi! Hôm nay, con sẽ rời khỏi cái nhà này."
Khi cha tôi một mực từ chối chấp thuận, cuối cùng tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình trong cơn tức giận.
Khi những ký ức về vẻ mặt đau khổ của cha tôi ùa về, mắt tôi bắt đầu cay cay.
"Dahlia. Con đã làm cái gì vậy hả?"
Tôi cảm thấy vô cùng bất lực khi những hình ảnh của quá khứ hiện lên như một thước phim.
Đứng đó trong trạng thái choáng váng, tôi chợt nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề phía trước.
Ngước lên, tôi bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của cha.
"Chạy lung tung trong nhà như vậy, con đang nghĩ gì thế?" Giọng cha trầm xuống.
Nét mặt ông ấy lộ rõ sự mệt mỏi và thất vọng.
Với những hành động nổi loạn của tôi thì chuyện ông ấy nghĩ vậy cũng dễ hiểu thôi.
Tôi đã chống đối cha một cách quyết liệt, không muốn nghe lời khuyên của ông về việc chia tay Delos.
Ánh mắt tôi tràn đầy hối hận khi nhìn vào cha.
“Con xin lỗi...”
“...Con nói gì?”
Cha tôi ngạc nhiên đến sững sờ trước lời xin lỗi của tôi.
Cứ như thể ông ấy đã nghe được điều gì đó không nên nghe vậy.
Cúi đầu, tôi lại nói với ông ấy.
“Con xin lỗi rất nhiều. Tất cả là lỗi của con...”
Khi nói, nước mắt tôi bắt đầu trào ra.
Những giọt nước mắt không ngừng rơi, vẽ một đường trên không trung rồi rơi xuống sàn.
“Có gì đâu mà con phải xin lỗi chứ?”
Đáng lẽ tôi đã phải xin lỗi từ lâu rồi.
Khi cố nuốt nước mắt, cha tôi đã chần chừ tiến lại gần.
“Thôi nào, mọi chuyện không tệ đến vậy đâu... Bình tĩnh nào.”
Khuôn mặt ông ấy lộ rõ sự bối rối, pha lẫn với sự lo lắng dành cho tôi.
Nhìn thấy điều đó, nỗi buồn của tôi càng dâng trào hơn.
Tôi đã khóc và xin lỗi trong bao lâu rồi nhỉ?
“Được rồi, được rồi! Ta hiểu rồi, con đừng khóc nữa!”
Cha tôi bắt đầu an ủi tôi bằng giọng dịu dàng hơn, cố tìm hiểu tại sao con gái mình lại khóc.
Và rồi ông ấy nói thêm rằng từ giờ tôi có thể đi chân trần được rồi. Khi nghe vậy, tôi đã bật khóc nức nở không kiểm soát được.
“Hu...Hu...”
“Chuyện gì vậy…..?”
Tôi cảm nhận được những ánh mắt của mọi người xung quanh, họ đều nhìn tôi với vẻ mặt sốc như cha tôi, nhưng tôi không thể ngừng khóc.
***
Sáu giờ sau.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt trăng trên bầu trời đêm và lẩm bẩm với chính mình.
“Đây không phải là một giấc mơ, phải không?”
Sau khi khóc không kiểm soát cả ngày, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Dù thời gian trôi qua bao lâu, tôi vẫn không thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
Ngay cả khi tôi véo má mình hoặc đập đầu vào tường, những hành động có thể khiến người khác nghĩ rằng tôi đang điên, thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Tất cả những gì tăng lên là đôi má sưng húp và những cơn đau nhói mà thôi.
“Mình thực sự sống lại rồi sao?”
Đó là câu chuyện mà sẽ chẳng ai tin.