Tạ Tự Âm đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi nhỏ giọt khắp người. Ngoài cửa sổ, ánh trăng như tuyết, xuyên qua những tán lá chuối rậm rạp, rơi xuống màn hoa màu ngân hồng, mờ ảo như phủ một lớp lụa mỏng của giấc mộng.nNàng nhắm mắt, cảm thấy khát nước, liền cất giọng khàn khàn gọi: “Thanh Vô.”

Đợi một lúc, không ai đáp lại. Thanh Vô không có ở đây. Tạ Tự Âm bất đắc dĩ, chỉ đành khoác áo, đứng dậy rót chén trà uống để dịu cơn khát. Sau khi giải khát, nàng chợt kinh ngạc, bước đến gian ngoài. Quả nhiên, không có ai. Thanh Vô gác đêm chưa từng vắng mặt như vậy. Nàng khẽ nhíu mày, đưa tay chạm vào chăn đệm, chỉ thấy lạnh lẽo. Nửa đêm không ngủ, rốt cuộc đã đi đâu? Tạ Tự Âm khẽ cụp mắt trầm tư, không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi trên giường Thanh Vô chờ nàng quay về. Cứ thế chờ đợi, suốt gần một nén nhang.

Tạ Tự Âm đã định đứng dậy trở về phòng thì ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân khe khẽ. Thanh Vô rón rén đẩy cửa vào, dường như lo lắng làm kinh động chủ tử đang ngủ bên trong. Vừa bước qua bình phong, nàng liền thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi trên giường mình, mái tóc đen buông xuống, che khuất khuôn mặt.

Theo bản năng, nàng suýt kêu lên, nhưng ngay lập tức nhận ra, vội vàng đưa tay bịt chặt miệng.

 “Bị dọa rồi sao?”. Bàn tay đang khựng giữa không trung của Thanh Vô lúc này mới hạ xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi bước đến trước mặt Tạ Tự Âm:

“Chủ tử sao lại ở đây?”

Tạ Tự Âm nhìn nàng, khẽ cười một tiếng:

“Câu này hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng. Hơn nửa đêm, sao lại không có ở đây?”

Thanh Vô nghe vậy, giọng nói trong bóng tối bỗng trở nên gấp gáp:

“Nô… nô tỳ nửa đêm không ngủ được, liền ra ngoài đi dạo một chút.”

Tạ Tự Âm khẽ “à” một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt quét qua nàng lại không hề đơn giản. Nàng chậm rãi hỏi, cũng không quá nghiêm khắc, nhưng lại khiến người ta khó lòng giấu giếm:

“Có ai bắt nạt ngươi sao?”

Thanh Vô thoáng sững người, rồi lập tức bật cười:

“Nô tỳ là người của ngài, ai dám bắt nạt nô tỳ?”

Tạ Tự Âm hơi nâng cằm, chậm rãi quan sát nàng:

“Vậy sao mắt lại đỏ thế này?”

Đứng trong bóng tối quá lâu, mọi thứ dường như càng rõ ràng hơn. Huống chi, Thanh Vô lại đứng dưới ánh trăng, khiến nét mặt nàng không thể che giấu trước mắt Tạ Tự Âm. Thanh Vô làm như không có chuyện gì, khẽ xoa đôi mắt, cười nói:

“Bên ngoài gió lớn, thổi đỏ mắt thôi.”

Tạ Tự Âm thở dài, nhìn nàng nghiêm túc nói:

“Chủ tử của ngươi là Vân An Quận chúa, Quận chúa của Tuyên Vương phủ, là Vân An Quận chúa được Hoàng đế Đại Ung thân phong. Vì vậy, không cần sợ. Nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết, ngươi đều có thể nói với ta.”

Thanh Vô không kìm được, viền mắt đỏ lên, vẻ mặt xúc động:

“Chủ tử…”

Tạ Tự Âm gật đầu, thấy nàng gọi một tiếng rồi không nói gì thêm, cũng không ép hỏi nữa. Nàng xoay người, chuẩn bị trở về phòng tiếp tục ngủ. Nhưng ngay khoảnh khắc lướt qua người Thanh Vô, Tạ Tự Âm đột nhiên dừng bước, chần chừ nhìn nàng:

“Trên người ngươi… đây là mùi gì vậy?”

Thanh Vô khẽ cứng người, theo bản năng đưa tay áo lên ngửi thử, ấp úng nói:

“Có… có mùi sao? Nô tỳ không ngửi thấy gì cả.”

Tạ Tự Âm hơi nhíu mày, khẽ động động chóp mũi, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Một mùi tro nhàn nhạt… Thôi, ngày mai nhớ tắm rửa sạch sẽ, không biết đã chạm vào thứ gì mà bám phải mùi này.”

Nói xong, nàng xoay người bước qua bình phong, đi về phía giường. Nhưng khi đi được nửa đường, ánh mắt nàng dần lạnh xuống. Cái mùi này…Nếu nàng không nhận nhầm, đây chính là mùi tro từ tiền giấy bị đốt. Thanh Vô đã đi cúng tế ai? Từ nhỏ, nàng đã được đưa vào phủ, sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Ngần ấy năm qua, nàng chưa từng thấy Thanh Vô đi tảo mộ hay cúng tế ai cả. Vậy mà bây giờ… nàng ta lại lén lút đi tế bái người nào? Tạ Tự Âm nghĩ mãi cũng không thông. Nhìn bộ dạng Thanh Vô vừa rồi, rõ ràng là không muốn ai biết chuyện này.

Tạ Tự Âm thở dài. Nàng cũng không phải kiểu chủ nhân chuyện gì cũng phải truy hỏi đến cùng. Nếu Thanh Vô đã không muốn nàng biết, vậy thì quên đi. Nghĩ vậy, nàng không bận tâm nữa, trở lại giường tiếp tục ngủ. Lần này, nàng ngủ một giấc đến tận canh ba giờ Mẹo mới tỉnh. Trong chăn, nàng lười biếng duỗi người, cảm giác khoan khoái hơn hẳn. Không còn những giấc mộng dây dưa, tâm trạng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Bởi vì đêm qua Thanh Vô gác đêm, nên sáng nay là Thanh Nguyệt dẫn người vào hầu hạ. Nhưng khi thấy Thanh Nguyệt, Tạ Tự Âm chợt sững người.

“Sao thế này? Hết người này đến người kia… Ngươi cũng khóc à?”

Chỉ thấy Thanh Nguyệt sắc mặt tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng là tối qua đã khóc suốt cả đêm. Thanh Nguyệt cắn cắn môi, có chút xấu hổ nói:

“Chủ tử chê cười rồi… Hôm qua nô tỳ cùng Mặc Vũ cãi nhau mấy câu, buổi tối không nhịn được nên khóc thôi.”

Tạ Tự Âm hôm nay tâm trạng tốt, cố ý xụ mặt, nghiêm giọng nói:

“Cái tên tiểu tử Mặc Vũ này! Được rồi, để ta phạt hắn hai mươi trượng, giúp ngươi hả giận” 

Thanh Nguyệt giật mình, vội vàng xua tay:

“Chủ tử! Không… không cần! Thật ra hắn cũng không sai, là… là do ta nổi cáu với hắn trước. Ngài… ngài đừng đánh hắn!”

Nói đến đây, Tạ Tự Âm không nhịn được bật cười. Thanh Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, nhận ra quận chúa đang trêu chọc mình. Nàng đỏ mặt, vội vàng treo màn lên, sau đó xoay người muốn rời đi: “ Chủ tử chỉ giỏi lấy bọn nô tỳ ra làm trò vui.”

Tạ Tự Âm cười mà như không cười, hỏi:

“Ngươi định đi đâu?”

Nói rồi, nàng quay sang mấy tỳ nữ bên cạnh:

“Các ngươi xem cái tiểu nha đầu này đi, bây giờ càng ngày càng to gan, còn dám trưng mặt nhăn nhó với ta.”

Thanh Nguyệt dừng bước, quay đầu làm mặt quỷ:

“Còn không phải do chủ tử sủng mà ra!”

Tạ Tự Âm vừa cười vừa lắc đầu: “Đúng, đều là ta sai.”

Mọi người đang vui vẻ cười nói, bỗng nhiên nghe thấy ngoài viện truyền vào tiếng khóc nỉ non, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã. Tạ Tự Âm sững người, nhìn về phía Thanh Nguyệt:

“Chuyện gì vậy?”

Thanh Nguyệt nghiêm mặt, vội vàng rời đi xem xét. Chẳng bao lâu sau, nàng quay lại, phía sau còn dẫn theo một tỳ nữ cả người lấm lem, quần áo lam lũ. Tạ Tự Âm vừa nhìn thấy người tới, vậy mà nhất thời không nhận ra. Chỉ thấy tỳ nữ kia mặt xám mày tro, cả người lấm lem, đến cả giày cũng đánh rơi một chiếc. Vừa trông thấy Tạ Tự Âm, nàng liền “rầm” một tiếng quỳ sụp xuống, giọng khàn đặc gào lên:

“Quận chúa! Cầu xin quận chúa cứu lấy tiểu thư nhà chúng nô tỳ!”

Tạ Tự Âm kinh ngạc. Người này… không phải ai xa lạ, chính là Thải Cần, thị tỳ bên cạnh Phó Hằng Nga, đích nữ của Ninh Quốc Hầu phủ. Trong lòng nàng chợt căng thẳng, vội vàng sai người đỡ Thải Cần dậy:

“Thải Cần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi từ từ nói, Hằng Nga làm sao?”

Nhưng Thải Cần lại không chịu đứng lên, chỉ quỳ rạp dưới đất, liên tục dập đầu đến mức phát ra tiếng “bịch bịch”:

“Cầu xin quận chúa, nể tình trước kia tiểu thư và ngài từng giao hảo, xin cứu lấy tiểu thư nhà chúng ta!”

Tạ Tự Âm vừa giận vừa sốt ruột, lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng quát:

“Ngươi hồ đồ à! Ngươi không nói rõ, ta làm sao cứu nàng?”

Thải Cần nghe vậy, vội vàng lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“Hầu gia đã bán tiểu thư rồi!”

Một câu này khiến Tạ Tự Âm hoàn toàn sững sờ. Cái gì gọi là Hầu gia đem đích nữ của mình đi bán?! Ninh Quốc Hầu lại có thể đem chính nữ nhi ruột thịt của mình đi bán?! Tạ Tự Âm cố gắng trấn tĩnh, lặp lại từng chữ một:

“Ngươi nói… Ninh Quốc Hầu đã đem Hằng Nga… gả… gả bán đi?”

Thải Cần cắn răng, cố kìm nước mắt, kể lại toàn bộ sự việc. Hóa ra, Ninh Quốc Hầu đã lén lút gả Phó Hằng Nga cho Trịnh An Bá làm vợ kế, vậy mà bên ngoài không có chút tin tức nào bị lộ ra. Mãi đến hôm nay, khi Trịnh An Bá đích thân đến phủ đón dâu, Phó Hằng Nga mới hay tin. Nàng lập tức náo loạn, nhưng không ngờ Ninh Quốc Hầu và Hầu phu nhân lại thẳng tay trói chặt nàng, còn rót nhuyễn cân tán để khống chế. Bọn họ định ép nàng lên kiệu hoa bằng vũ lực! Thải Cần phải liều mạng, dùng hết sức lực của chín trâu hai hổ mới trốn thoát được, nhưng nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy đến tìm Tạ Tự Âm cầu cứu. Trịnh An Bá là ai, Tạ Tự Âm không thể rõ hơn. Tạ Tự Âm siết chặt nắm tay, sắc mặt lạnh hẳn đi.

Lần này, phụ vương của Tạ Tự Âm viễn chinh Miêu Cương, mà Trịnh An Bá chính là phó tướng dưới trướng ông. Hiện giờ đại thắng trở về, Trịnh An Bá nghiễm nhiên đã tiến vào tầm mắt của hoàng đế, trở thành cận thần được sủng ái. Trái lại, Ninh Quốc Hầu phủ đã xuống dốc từ lâu, giờ đây chỉ còn chút hư danh. Nhìn vào tình thế này, ý đồ của Ninh Quốc Hầu đã quá rõ ràng, hắn muốn lợi dụng hôn sự của Phó Hằng Nga để kết thân với Trịnh An Bá, mượn thế vươn lên lần nữa. Tạ Tự Âm hít một hơi thật sâu, không nói gì trong chốc lát. Trịnh An Bá… hắn và phụ thân nàng tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng con gái của hắn lại tầm tuổi Phó Hằng Nga.

Mấu chốt nhất chính là, Phó Hằng Nga chẳng phải vẫn còn hôn ước với công tử Trần gia, Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Trần Húc sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Tự Âm càng thêm trầm lạnh. Nàng nhìn thẳng vào Thải Cần, giọng điệu bình tĩnh:

“Trần Húc đâu? Hắn có biết chuyện này không?”

Nghe nhắc đến cái tên này, Thải Cần lập tức bật khóc nức nở, giọng nói lẫn cả phẫn hận:

“Trần Húc đương nhiên cũng biết! Nô tỳ vừa mới chạy đến tìm hắn, nhưng còn chưa kịp gặp, đã bị người của Trần phủ đuổi thẳng ra ngoài!”.”

Tạ Tự Âm nghe xong lời này, sắc mặt lạnh lẽo. Nàng thật không ngờ, người nam nhân ấy ngày thường tỏ ra si tình với Phó Hằng Nga, vậy mà đến lúc này lại ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ diện. Nghĩ đến đây, nàng tức giận đến mức đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nghiêng đầu hỏi Thanh Nguyệt:

“Phụ thân ta hiện giờ đang ở đâu?”

Thanh Nguyệt liếc nhìn Thải Cần, vẻ mặt có chút khó xử, rồi mới thấp giọng đáp:

“Ta vừa mới sai người đi hỏi qua, Vương gia theo lệ thường đã vào cung nghị sự. Trước khi đi, người còn dặn dò Vương phi chuẩn bị một đôi lễ vật mừng tân hôn để tặng cho Trịnh An Bá. Chỉ là… không ngờ… tân nương lại là Phó tiểu thư…”

Nghe vậy, ánh mắt Tạ Tự Âm lập tức trầm xuống. Nàng mím môi, không nói thêm lời nào, chỉ đột ngột xoay người, bước nhanh ra ngoài:

“Đi!”

Nhưng vừa bước đến cửa, nàng đã thấy Tuyên Vương Phi xuất hiện trước sân. Tuyên Vương Phi nhìn Tạ Tự Âm, ôn nhu cười:

“Nghe nói sáng nay con còn chưa dùng bữa, ta đã sai người chuẩn bị bánh bản lan nước dừa cùng chè hạt sen tổ yến đưa đến cho con. Nhưng mà… con định đi đâu vậy?”

Tạ Tự Âm bước nhanh lên trước, vội vàng nói:

“Không cần đâu, mẫu thân. Hằng Nga nàng…”

Câu nói còn chưa dứt, Tuyên Vương Phi đã nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ngăn nàng nói tiếp. Bà không nhanh không chậm nhìn về phía Thải Cần đang quỳ phía sau, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ:

“Thải Cần à, chuyện của Hằng Nga ta cũng vừa mới nghe nói rồi. Trịnh An Bá người này, ta đã thường xuyên nghe Vương Gia nhắc đến, đối với hắn cũng coi như có chút hiểu biết.

Hơi dừng một chút, bà mỉm cười tiếp tục:

“Hắn là người trượng nghĩa, đối đãi với người dưới rất hiền lành, lại được bộ hạ vô cùng tín nhiệm. Quả thực là một nhân vật không tồi.”

“Tiểu thư nhà ngươi gả đi cũng không phải như ngươi nói là nhảy vào hố lửa. Ninh Quốc Hầu không phải bán con gái. Hôm qua ta nghe Vương gia nhắc đến, nói Trịnh An Bá góa vợ nhiều năm, hiếm khi gặp được người mình thích, tiểu thư nhà ngươi tuổi cũng không lớn, bảo ta sau này chiếu cố nàng nhiều hơn. Có thể thấy Trịnh An Bá thật lòng với tiểu thư nhà ngươi, gả qua đó cũng sẽ không chịu ủy khuất.

Huống chi, hôn sự đã định, bất kể Hằng Nga có nguyện ý hay không, cả kinh thành đều biết nàng hôm nay phải gả cho Trịnh An Bá. Ngươi đến tìm Sáng Tỏ, chứng tỏ ngươi trung thành, ta không trách. Nhưng ngươi có nghĩ đến không, Sáng Tỏ chỉ là một quận chúa, nàng có thể ngăn cản được gì chứ?”

Thải Cần nghe vậy liền quỳ sụp xuống, đập đầu xuống đất “bang bang”, khóc không kiềm chế được:

“Là nô tỳ mạo phạm quận chúa! Chỉ cầu Vương phi cứu tiểu thư nhà chúng ta! Nàng bị chính cha ruột của mình rót thuốc, trói lại rồi nhét vào kiệu hoa!”

Tuyên Vương phi đích thân cúi xuống đỡ nàng dậy, giọng nói càng thêm ôn hòa:

“Không phải chuyện ta có cứu hay không, mà là tiểu thư nhà ngươi ngoài việc gả cho Trịnh An Bá, còn có thể gả cho ai khác? Dù cho Tự Âm đích thân đi ngăn hôn lễ này, Trịnh An Bá nể mặt Vương gia cũng sẽ không truy cứu. Nhưng còn tiểu thư nhà ngươi thì sao? Chuyện Trần phủ hôm nay ngươi cũng thấy rồi. Nếu giờ còn hủy hôn với Trịnh An Bá, cả kinh thành này còn ai dám cưới Hằng Nga? Hay ngươi thật sự muốn tiểu thư nhà ngươi phải làm cô nhi sao?”

Thải Cần nghe xong, sắc mặt lập tức tái nhợt, cả người ngã quỵ xuống, như thể chỉ với vài câu nói, toàn bộ hy vọng của nàng đều tan biến. Tuyên Vương phi thấy vậy, khẽ thở dài:

“Hơn nữa… Ngươi cũng rõ tình cảnh của tiểu thư nhà ngươi trong Hầu phủ hơn ai hết. Nếu hôm nay hôn sự này không thành, sau này nàng làm sao có thể tiếp tục sống trong phủ? Ai dám chắc Ninh Quốc Hầu sẽ không trách phạt nàng nặng nề hơn nữa?”

“Nhưng nếu nàng gả cho Trịnh An Bá, trước mắt, Hằng Nga có thể thoát khỏi vũng bùn Hầu phủ. Thứ hai, nàng và Tự Âm giao hảo nhiều năm, cộng thêm sự dặn dò của Vương gia, ta nhất định sẽ cố gắng chăm sóc nàng. Còn Trịnh An Bá, dù sau này có hết tình cảm, cũng sẽ vì nể mặt Tuyên Vương phủ mà đối xử tử tế với nàng.”

“Mà đó, mới là con đường tốt nhất cho tiểu thư nhà ngươi.”

Những lời này khiến Thải Cần nước mắt lưng tròng, nhưng nàng lại không thể thốt ra được bất kỳ lời phản bác nào. Tạ Tự Âm lặng lẽ đứng nghe hồi lâu, mãi đến khi Thải Cần hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng mới xoay người bước ra ngoài. Tuyên Vương phi nghe thấy động tĩnh, vội vàng quay đầu lại:


“Tự Âm, con còn định đi đâu?”

Tạ Tự Âm khựng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía rừng hoa hải đường đã bắt đầu héo tàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:

“Mẫu thân đã phân tích rõ ràng lợi hại được mất, con không có gì để phản bác. Chỉ là, con muốn tự mình hỏi Hằng Nga một câu rốt cuộc, nàng có thật sự nguyện ý hay không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play