Ngật Bộc Thần đứng tại chỗ, khẽ cười một tiếng, giọng nói khàn khàn dễ nghe, như tiếng chuông đồng vang vọng giữa rừng thông trong làn gió mát. Tiếc rằng ý tứ trong lời nói ấy, lại không có ai muốn nghe:
“Quận chúa nói những lời này, gạt được ai chứ?”
“Quận chúa, chính nàng có tin không?”
Giọng nói pha chút hài hước, dường như còn mang theo một chút châm chọc nhẹ nhàng. Tạ Tự Âm tức đến nghiến răng, lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho sững sờ, ngẩn người.
“Quận chúa, cho dù không yêu ta, cũng không cần phải thương hại ta.”
Trời đã dần sáng, ánh sáng mơ hồ làm hoa mắt ù tai, Tạ Tự Âm gần như không nhìn rõ gương mặt hắn. Hắn giống như đang nhìn nàng, lại như xuyên qua nàng để nhìn về một đoạn quá khứ xa xôi nào đó. Ánh mắt ấy khiến lòng Tạ Tự Âm chua xót, nàng chớp mắt, gần như sắp rơi lệ.
Lục Trừng Triều vẫn yên lặng ôm lấy nàng như cũ, đôi mắt phượng cụp xuống, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa nhưng lại có thêm chút hờ hững. Một lúc lâu sau, hắn nhẹ giọng than:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play