“Trừng Triều, huynh … sao lại như vậy?”
Tạ Tự Âm ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, tay cầm bát thuốc bị chặn lại, thần sắc có chút bối rối, nhìn về phía Lục Trừng Triều. Lục Trừng Triều nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mang vẻ bệnh tật, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước, tựa như ánh dương sớm mai phản chiếu lên sóng nước lấp lánh.
Hắn không đáp lại lời nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng như vậy, trong ánh nhìn ấy lại toát ra vài phần hương vị yên bình của tháng năm lặng lẽ trôi qua. Những người hầu đang chăm sóc trong phòng lần lượt lui ra ngoài, người cuối cùng còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cửa sổ mở ra, làn gió nhẹ lùa vào, làm tà váy trắng mỏng của Tạ Tự Âm khẽ bay lên, bộ váy trắng thuần khiết ấy khiến nàng trông như một đóa mộc lan trắng đang nở rộ giữa mùa xuân.
“Cuối cùng thì nàng cũng tới.”
Giọng nói của nam nhân ôn hòa, mang theo chút cảm khái, dường như còn xen lẫn chút may mắn.
“Bọn họ nói nàng chưa từng đến lấy một lần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT