Tôi chạy như bay đến khoa nhi, trong đầu không ngừng vang lên những lời vừa nghe được.

“Có người nói là tiểu thư nhà họ Giang bỏ độc vào đồ ăn của đứa trẻ đấy.”

“Trời ạ, mẹ kế độc ác trong truyền thuyết hóa ra có thật sao?”

Tôi lao đến cửa phòng bệnh thì thấy cánh cửa vừa hé ra một khe nhỏ.

Bên trong, Giang Kính Uyên hạ giọng nói:

“Xin lỗi, tôi không biết con bé bị dị ứng với xoài. Tôi không nên đưa cho nó nước ép xoài.”

Chu Tri Diễm dịu giọng an ủi cô ta:

“Không sao đâu, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Muốn trách thì phải trách Trang Nhất Nguyệt không biết chăm con. Ngay cả việc Nhuyễn Chi dị ứng với xoài cũng chẳng hay biết.”

Chỉ để dỗ dành vị hôn thê, anh ta liền đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.

Chu Tri Diễm, anh đúng là đồ khốn.

Tôi đứng trong góc tường, đợi bọn họ rời đi rồi mới lẻn vào phòng bệnh.

Nhuyễn Chi vừa mới tỉnh.

Con bé mơ màng mở mắt, ánh nhìn lập tức sáng lên, dang hai tay về phía tôi:

“Mẹ ơi, mẹ ôm con!”

Tôi siết chặt hàm, hỏi thẳng:

“Tại sao con lại cố tình ăn xoài?”

Tôi biết tính con bé. Nhuyễn Chi vốn rất ngoan, biết rõ mình ăn xoài sẽ khó chịu nên chưa bao giờ động vào.

Hơn nữa, với thân phận và đầu óc như Giang Kính Uyên, cô ta cũng chẳng ngu ngốc đến mức làm ra loại chuyện này.

Chỉ có một khả năng—con bé cố ý ăn.

Nhuyễn Chi dụi đầu vào ngực tôi, lí nhí nói:

“Mẹ ơi, con xin lỗi… Con nhớ mẹ quá.”

“Con biết mẹ đang ở bệnh viện.”

“Nếu con bị dị ứng, ba chắc chắn sẽ đưa con vào bệnh viện.”

Nam Thành có hàng ngàn bệnh viện, đúng là con ngốc này may mắn, vậy mà lại thật sự gặp được tôi.

Con bé cười tít mắt:

“Tuyệt quá, quả nhiên gặp được mẹ rồi!”

Tôi tức đến mức muốn phát điên.

“Ở nhà họ Chu có ăn có uống, con nhớ mẹ làm gì? Về sau không được làm thế nữa, càng không được nhớ mẹ! Mẹ bận lắm, mẹ đi đây!”

Nhuyễn Chi níu chặt lấy tay tôi, không chịu buông.

Mắt đỏ hoe, con bé năn nỉ:

“Mẹ ơi, mẹ ở lại với con một chút, chỉ một chút thôi được không?”

Rồi con bé vươn tay chạm vào mũi tôi.

“Mẹ có còn đau không? Mũi mẹ còn chảy máu không?”

Khoảnh khắc ấy, nỗi đau như dòng nước lũ tràn vào lòng tôi.

Nếu không phải vì tôi sắp chết…

Làm sao tôi lại không nuôi con bé chứ?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play