Nhuyễn Chi ôm tôi ríu rít không ngừng.

“Nhà ba to lắm mẹ ạ, có rất nhiều người nữa. Nhưng cứ nghĩ đến mẹ chỉ có một mình, con lại thấy hơi buồn.”

“À đúng rồi mẹ, con mang cho mẹ cái này.”

Con bé lục lọi trong chiếc túi vải nhỏ màu hồng dâu, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

“Mẹ xem, nhẫn này đẹp lắm! Mẹ đeo vào chắc chắn sẽ rất hợp.”

“Mẹ ơi, mẹ đeo một ngày thôi nhé, rồi đem bán đi, vậy là có tiền chữa bệnh rồi!”

“Con còn xin tiền ba nữa, nhưng ba không cho. Ba bảo con là trẻ con, không được đòi tiền.”

Sắc mặt tôi lập tức sa sầm.

“Cái nhẫn này từ đâu ra? Con lấy từ nhà ba à?”

Nhuyễn Chi cúi đầu, không nói gì.

Tôi suýt chút nữa hộc máu.

“Ai bảo con ăn trộm hả? Mẹ dạy con như thế sao?”

“Con còn xin tiền ba nữa à?”

Tôi không dám tưởng tượng Chu Tri Diễm sẽ nghĩ gì về con bé.

Một người phụ nữ thực dụng, ham tiền lại sinh ra một đứa con gái cũng ham tiền y như thế.

Tôi không có quyền lựa chọn xuất thân của mình, đã lăn lộn trong bùn lầy suốt hơn hai mươi năm.

Tôi không muốn Nhuyễn Chi lặp lại cuộc đời khốn khổ của tôi.

Giọng tôi lớn quá, làm con bé giật mình.

Nhuyễn Chi òa khóc, nước mắt lăn dài.

“Mẹ ơi, con không ăn trộm! Con nhặt được trong nhà ba mà!”

“Trả lại ngay! Không được làm chuyện như vậy nữa, nghe rõ chưa? Nếu không, sau này mẹ sẽ không gặp con nữa!”

Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra… có lẽ tôi cũng chẳng còn cái “sau này” nào nữa.

Sống mũi cay xè.

Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, định đưa lại cho Nhuyễn Chi.

Bỗng—RẦM!

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Bóng dáng cao lớn của Chu Tri Diễm phủ lên người tôi.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi.

“Không phải cô chết rồi sao? Sao còn chưa chết?”

“Cô dạy con bé ăn trộm, vòi tiền? Cô xứng đáng làm mẹ à?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play