Tiếng thở của Chu Tri Diễm cũng mang theo sự chán ghét đối với tôi.

Vài giây sau, anh ta lạnh lùng nói: “Được, đợi cô chết rồi, tôi sẽ nuôi.”

Quả nhiên, anh ta không tin. Ngay cả bệnh án tôi gửi vào email, anh ta cũng chẳng buồn mở xem. Dù sao năm đó, vì tiền, tôi đã dốc hết tâm tư và thủ đoạn với anh ta.

Nhưng bây giờ, tôi vẫn chứng nào tật nấy.

“Ờm… có thể tôi chưa chết ngay được, anh có thể đón con bé về trước không?”

“Con bé rất dễ nuôi, chẳng tốn công sức đâu, lại ngoan ngoãn, yên lặng…”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã cúp máy.

Gọi lại thì phát hiện mình đã bị chặn.

Không sao, tôi có cách để gửi đứa trẻ qua đó.

Quay đầu lại, bé gái sáu tuổi – Nhuyễn Chi – đang nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, ươn ướt. Trong tay con bé là một đĩa trứng chiên, như một món bảo bối quý giá.

“Mẹ ơi, Nhuyễn Chi đã học được cách chiên trứng bằng chảo nhỏ rồi, con có thể chăm sóc mẹ.”

“Mẹ ơi, con xin mẹ, đừng đưa con đi có được không?”

Con bé trèo lên giường, dùng chiếc thìa nhỏ đút trứng cho tôi ăn. Lúc này tôi mới nhận ra, trên gò má non nớt của con bé có một vết bỏng nhỏ do dầu bắn vào.

Lương tâm tôi bị đâm một nhát.

Thật tội lỗi, lại để một đứa trẻ phải chăm sóc mình.

Dạo này tôi lười biếng, ngày nào cũng uể oải buồn ngủ, đúng là không nuôi dạy con bé cho tử tế.

Tóc con bé buộc hai bên nhưng đã xổ tung, quần áo vừa cũ vừa rách, bữa ăn thì lúc đói lúc no, đến mức cằm nhỏ nhọn cả lại.

Vẫn nên đưa cho Chu Tri Diễm nuôi thôi. Dù gì anh ta cũng là thiếu gia nhà giàu nức tiếng, ngay cả chó nhà họ Chu còn được ăn ngon hơn Nhuyễn Chi bây giờ.

Tôi dịu dàng dỗ dành:

“Nhà chúng ta nghèo lắm, mẹ còn bị bệnh nan y, có thể chết bất cứ lúc nào. Một đứa trẻ như con thì sống sao đây?”

“Đi đi, đến chỗ ba con, hưởng cuộc sống tốt hơn.”

Tôi chỉ vào bức ảnh:

“Nhìn đi, đây là ba con. Còn đây là vợ chưa cưới của ông ấy, cũng chính là mẹ mới của con.”

“Sau này, ba người các con sẽ là một gia đình hạnh phúc. Bạn Tiểu Bàn sẽ không còn cười nhạo con vì không có ba nữa.”

Nhuyễn Chi nắm chặt tai con thỏ bông, nước mắt lã chã rơi.

“Con không cần ba, cũng không cần mẹ mới, con chỉ cần mẹ thôi.”

Cô bé cứng đầu y như tôi. Nhưng tôi là mẹ nó, tôi cứng đầu hơn. Cuối cùng cũng thuyết phục được con bé.

Nó chớp đôi mắt to, nấc lên một tiếng nghẹn ngào.

“Ba giàu như vậy, hay là bảo ba đón mẹ về chữa bệnh đi?”

Tôi nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.

“Ba con ghét mẹ đến mức muốn giết chết mẹ ấy. Nếu con nói vậy, ngay cả con cũng bị ném ra ngoài.”

“Con phải nói với ba rằng mẹ là một người đàn bà độc ác, ngày nào cũng đánh mắng con, không cho con đi học, còn để con bị đói. Nếu mẹ chết đi thì đáng đời lắm. Như vậy, con mới có thể cùng ba đứng chung một chiến tuyến, ba mới tin con.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play