Tiếng bàn tán từ giường bệnh bên cạnh khiến tôi tỉnh giấc.
“Nói nhanh đi, đứa trẻ trong hot search thế nào rồi? Nhà họ Chu có nhận không?”
“Nhận chứ, sao lại không? Còn làm xét nghiệm ADN rồi đấy. Nghe chị họ tôi nói, Chu Tri Diễm còn khá cưng con bé, đi làm cũng dẫn theo.”
“Chị họ cậu biết à?”
“Chị ấy là trợ lý của Chu Tri Diễm. Chị ấy bảo con bé ngoan lắm, đáng yêu nữa. Lúc Chu tổng làm việc, con bé chỉ ngồi yên một góc tự chơi một mình.”
Hừ, xem ra Chu Tri Diễm cũng còn chút lương tâm.
“Nhưng con bé cũng đáng thương lắm, nghe nói nửa đêm hay thức dậy khóc, nói nhớ mẹ. Chu tổng phải mang con bé theo bên cạnh để dỗ dành.”
“Thế tiểu thư nhà họ Giang, Giang Kính Uyên chịu làm mẹ kế à?”
“Sao lại không chứ? Nghe nói cô ấy thích Chu Tri Diễm nhiều năm rồi. Mà nuôi con trong gia đình giàu có cũng giống như nuôi mèo thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy cả. Cô ấy còn hay mua đồ chơi đến công ty dỗ dành con bé nữa, đối xử với nó cũng không tệ.”
Bất giác, tâm trạng tôi nhẹ nhõm đi nhiều.
Xem ra hot search trên điện thoại là thật.
#Giang Kính Uyên vui vẻ làm mẹ kế tốt#
Bức ảnh đính kèm là cảnh Chu Tri Diễm và Giang Kính Uyên dẫn Nhuyễn Chi đi ăn tại một nhà hàng trẻ em cao cấp.
Ánh mắt cô ta gắp thức ăn cho Nhuyễn Chi còn khá dịu dàng.
Từ nhỏ tôi đã lăn lộn trong giới giải trí, ánh mắt như vậy, tôi nhìn là biết ngay.
Nhuyễn Chi cười híp mắt khi ăn kem, vui vẻ đến mức không thấy cả hàm răng đâu.
Được rồi.
Nhóc con này ở nhà họ Chu ăn ngon mặc đẹp, có người dỗ dành, lâu dần nhất định sẽ quên tôi thôi.
Tâm trạng tốt lên, tôi không nhịn được mà đặt một phần đồ ăn ngoài.
Y tá đi kiểm tra phòng nhìn tôi, khuyên nhủ:
“Cô nên nghỉ ngơi cho tốt, bệnh nhân nào mới đỡ một chút đã lo đặt đồ ăn, mua mỹ phẩm chứ?”
Tôi cười:
“Tôi thích đẹp từ nhỏ. Dù có chết, cũng phải là một cái xác xinh đẹp chứ.”
Đáng tiếc, cũng chẳng đẹp được bao lâu nữa.
Haizz… chắc là do trước đây lừa lọc quá nhiều, bây giờ gặp báo ứng, nên mới đoản mệnh thế này.
Tôi thoa một lớp son, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng có chút sức sống.
Bất ngờ, một câu nói vang lên bên tai khiến tôi sững sờ.
“Ê, chị họ tôi bảo đứa trẻ đó đột nhiên nhập viện rồi, ngay trong bệnh viện chúng ta…”