Chu Tri Diễm sững lại một chút.

“Khi nào?”

Nhuyễn Chi như chợt nhớ ra điều gì, liền nhét con thỏ bông vào tay anh ta.

“Ba ơi, giúp con ôm cái này.”

Sau đó, con bé lấy từ trong ba lô ra một hộp tro cốt màu xanh nhạt cùng một tờ giấy chứng tử giả.

“Mẹ mất hôm kia.”

Tro cốt vẫn còn “tươi mới”.

Tất cả đều do tôi dạy nó.

Chu Tri Diễm im lặng một lúc, không để lộ cảm xúc gì.

Nhuyễn Chi cẩn thận nhìn anh ta, giọng rụt rè:

“Ba ơi, ba sẽ nuôi con chứ?”

“Ba ơi, con không kén ăn đâu. Mẹ nói cơm của con Samoyed nhà ba rất ngon, con ăn chung với nó cũng được.”

Tôi nghe mà suýt bật cười.

Con ngốc này, mẹ nói đồ ăn của chó nhà người ta tốt, nhưng đâu có nghĩa là mình thật sự phải ăn chứ!

Chu Tri Diễm nghiến răng, ép ra một câu:

“Mẹ con bắt con ăn thức ăn cho chó à? Bà ta nuôi con kiểu đó đấy hả?”

Nhuyễn Chi nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.

Đây cũng là tôi dạy nó. Chỉ cần ba hỏi điều gì không tốt về mẹ, thì cứ đáp “đúng vậy”.

Sắc mặt Chu Tri Diễm lạnh hẳn đi.

Anh ta quay sang dặn trợ lý:

“Mang tro cốt đi rải đi.”

“Loại người như cô ta, có chết cũng không thật được. Đồ lừa đảo.”

Cuối cùng, anh ta bế Nhuyễn Chi lên, rời khỏi hiện trường dưới sự hộ tống của trợ lý và vệ sĩ.

Phóng viên chụp ảnh liên tục, máy ảnh nháy liên hồi.

Trong đó có mấy tay săn tin bám riết không buông, chính là do tôi cố tình gọi đến.

Dù Chu Tri Diễm có cố dìm tin tức thế nào, thì ít nhất dư luận lần này cũng đã bùng nổ.

Đứa trẻ này, anh ta bắt buộc phải nhận.

Xem như mục đích của tôi đã đạt được.

À đúng rồi, tôi đã nhờ anh shipper giao hàng đưa Nhuyễn Chi đến đó.

Tất cả những gì vừa kể, cũng là do cậu ta thuật lại cho tôi, cộng thêm chút trí tưởng tượng của tôi mà thôi.

Bởi vì… tôi đâu có đến đó được.

Hôm kia, tôi vừa bị xe cấp cứu đưa vào bệnh viện để cấp cứu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play