Tôi cố tình chọn đúng ngày kỷ niệm thành lập công ty của Chu Tri Diễm để đưa con bé đến cho anh ta.
Người đàn ông đó, vẫn phong độ, điển trai, mặc vest thẳng thớm, đứng trên sân khấu tỏa sáng lóa mắt.
Đột nhiên, tôi nhớ lại câu anh ta từng nói với mẹ mình sáu năm trước:
“Chỉ là nuôi bên ngoài để chơi đùa thôi, con không thật sự mang về nhà đâu, mẹ yên tâm…”
Dù tôi cũng chẳng yêu anh ta bao nhiêu, nhưng tôi là người thù dai.
Sắp rồi, anh ta sắp không còn phong độ nổi nữa.
Vừa bước xuống sân khấu, Nhuyễn Chi đã như một viên đạn nhỏ lao thẳng về phía anh ta.
“Ba ơi! Ba ơi!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé giống mình đến chín phần, Chu Tri Diễm như muốn phát điên.
Anh ta tức đến mức bật cười:
“Tốt lắm, Trang Nhất Nguyệt, cô dám giấu con tôi nuôi trộm sau lưng tôi?”
Hiện trường lập tức hỗn loạn.
Rõ ràng đứa trẻ này là của cả hai chúng tôi.
Nhưng chỉ vì anh ta có tiền, nên những kẻ hóng chuyện chỉ mắng mình tôi thôi sao?
“Trang Nhất Nguyệt nói thật kìa, hiếm thấy ghê!”
“Cô ta cố tình tung tin ngay trước thềm đại hôn của hai nhà Chu – Giang, ngày mai cổ phiếu Chu thị chắc chắn sẽ sập!”
“Cô ta chỉ muốn gây chuyện lớn để kiếm tiền thôi!”
“Nhìn áo len con bé kìa, xù lông hết cả, mặt còn có vết bỏng, mái tóc thì bị cắt nham nhở như chó gặm. Dù có xem con bé là công cụ kiếm tiền, thì ít nhất cũng phải chăm sóc đàng hoàng chứ! Có một bà mẹ vô trách nhiệm như vậy, đúng là số con bé khổ thật!”
Tốt quá.
Càng bị mắng, tôi lại càng vui.
Ít nhất như vậy, Nhuyễn Chi sẽ hiểu mẹ nó là một người xấu xa.
Như thế, khi tôi gửi nó đi, nó sẽ không cố bám lấy tôi nữa.
Phải biết rằng, nuôi con thực sự rất phiền phức.
Chu Tri Diễm cố kiềm chế cơn giận, cúi xuống hỏi con bé:
“Trang Nhất Nguyệt đâu? Lần này cô ta muốn bao nhiêu tiền?”
Nhuyễn Chi nắm chặt góc áo, giọng non nớt đáp:
“Mẹ không cần tiền. Mẹ… đã chết rồi.”