Kể từ khi Nhạc Quy xuyên không đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng động thủ với người khác. Mặc dù nghiêm khắc mà nói, đối phương cũng không phải người nhưng đánh xong nàng vẫn cảm thấy chột dạ.
Sau khi nàng chạy ra khỏi cung Thương Khung, nhìn bầu trời không biết đã chuyển biến từ lúc nào, sau đó mới ý thức được Đế Giang không giết nàng, mạng nhỏ của nàng tạm thời được giữ lại.
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết không tệ, nhưng kèm theo đó là sự mông lung vô định. Nàng lang thang khắp nơi, không có mục đích, chẳng biết từ lúc nào lại đặt chân đến một hồ nước trong vắt.
Nước hồ trong xanh, phản chiếu cảnh sắc núi rừng. Xung quanh làn gió mát rượi, không có sinh vật kỳ quái hay những cung nhân luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Nhạc Quy ngồi xuống thảm cỏ bên hồ, khoanh chân nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của mình ở trên mặt nước, tự hỏi trong lòng: Bây giờ Đế Giang không giết nàng, có phải có nghĩa chuyện đêm đó ở đài Tệ Ngạn coi như đã qua rồi hay không.
Đáp án là chắc chắn.
Vậy nàng còn có thể rời khỏi Ma giới không?
Hình như không thể.
Tuy rằng hiện tại xem ra, có vẻ rời khỏi Cung Vô Ưu không phải chuyện quá khó khăn. Nhưng hiện tại, đại boss đã đích thân chỉ định nàng đến Đê Vân Phong hầu hạ, còn ai không muốn sống dám cho phép nàng rời đi? Nàng là một người phàm, muốn chạy trốn là điều không tưởng. Cung Vô Ưu có ba nghìn ma sơn, mà bên ngoài ma giới càng mênh mông, bát ngát, chạy trốn chẳng khác nào tự đi tìm cái chết.
Không thể rời đi, cũng không thể chết, vậy kế hoạch trước đó nàng ngủ một giấc với Đế Giang còn có thể tiếp tục sao?
Đế Giang không chết, nàng cũng không chết, cả hai người đều không chết. Về lý thuyết, điều đó hoàn toàn có thể. Hơn nữa, hiện tại nàng còn tới Đê Vân Phong rồi, càng là “gần nước được hưởng mát”. Chỉ cần có thể ngủ được với Đế Giang, lây dính nguyên dương khí của hắn, mọi cấm chế trong cung Thương Khung kia sẽ tạm thời coi nàng là chủ nhân như Đế Giang. Chỉ cần tìm được Vô Lượng Độ trước khi khí tức này tan đi là có thể về nhà.
Nhưng lý thuyết là vậy, thực tế thì sao? Nàng thật sự có thể ngủ với Đế Giang được sao?
Nhạc Quy nâng cằm, nghiêm túc quan sát bóng mình phản chiếu trên mặt hồ ——
Ngũ quan nàng không phải là kiểu mỹ lệ diễm sắc, tách bất kỳ bộ phận nào ra cũng không đủ tinh xảo. Nhưng khi ghép lại, chúng lại khiến người ta có cảm thấy thư thái dễ nhìn. Mặc kệ vẻ mặt phóng đại đến mấy cũng không đến mức khó coi. Hơn nữa, đôi mắt nàng sinh ra đã thanh tịnh sáng ngời, luôn làm cho người ta một loại cảm giác an phận, nhu thuận.
Một khuôn mặt như vậy, nếu chỉ để qua mặt người khác hay giả vờ vô tội thì đủ dùng. Nhưng nếu dùng nó để câu dẫn Đế Giang... Nhạc Quy nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp đến mức biến thái của Đế Giang, chỉ có thể yên lặng ngã xuống trên cỏ. Nàng nằm thành hình chữ đại, ngước nhìn lên những đám ma vân lơ lửng trên bầu trời.
Hôm nay khi nàng lên núi đã phát hiện, thời tiết ở Đê Vân Phong thay đổi khác với những nơi khác của Cung Vô Ưu. Ví dụ như lúc sáng nàng đến, rõ ràng bầu trời đài Tệ Ngạn vô cùng quang đãng nhưng ở Đê Vân Phong lại u ám, cho tới bây giờ mới chuyển biến tốt đẹp. Tuy rằng, hai nơi này cách nhau hơn một ngàn chín trăm ma sơn, nhưng hẳn là không đến mức khác biệt lớn như vậy.
Phần lớn thời gian Nhạc Quy đều không tim không phổi, mà loại không tim không phổi này ở một mức độ nào đó đã khiến nàng lạc quan hơn người bình thường. Ví dụ như lúc này, rõ ràng nàng vừa mới từ cõi chết trở về, tương lai vẫn đang mờ mịt như một bóng tối nhưng khi nhìn núi xa và mây, cảm nhận cơn gió nhẹ thổi qua đầu ngón tay, tâm tình của nàng lại tốt lên.
[Từ đài Tệ Ngạn đến Đê Vân Phong, có khác gì từ chi nhánh công ty đến trụ sở chính của tập đoàn đâu! Vừa đến Cung Vô Ưu chưa đến một tháng đã thăng chức nhanh như vậy, chẳng phải là một loại “con trời” khác sao!]
‘Con trời’ nằm dài trên mặt đất, vươn vai rồi lăn qua một bên. Nàng đang muốn từ dưới đất đứng lên, đột nhiên đối diện với đôi mắt của một con linh dương.
"Á——" Nhạc Quy hít một hơi lạnh, đang định thét lên một tiếng nhưng đôi mắt đó lại chìm vào trong nước, run rẩy nhìn nàng. Bộ dạng sợ sệt khiến nàng buộc phải nuốt tiếng thét chói tai xuống.
Nhìn nhau một lúc lâu, Nhạc Quy thăm dò: "Thủy, Thủy lân?"
Sinh vật trong nước nghiêng đầu, tiếp tục nhìn nàng.
Nhạc Quy chưa từng tiếp xúc với động vật hoang dã ở khoảng cách gần nhưng trước kia nàng từng nuôi mèo. Suy nghĩ một chút rồi nàng vươn tay về phía nó. Thủy lân nhìn chằm chằm vào tay nàng một lúc lâu, dường như xác định nàng không có lực uy hiếp thì từ từ tiến lên cắn một phát.
Nhạc Quy: "?"
Nhạc Quy: "..."
Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, tiếng thét chói tai của Nhạc Quy rốt cuộc cũng vang lên.
Trong rừng, một đám ma điểu kinh sợ bay lên.
Sau khi xác định rằng, Nhạc Quy còn yếu hơn cả mình, Thủy lân công khai bước lên bờ, nằm trên cỏ nhìn nàng ôm tay r*n rỉ. ( app truyện T Y T )
Thật ra chỉ là bị cắn ra một dấu răng, cũng không đau lắm nhưng Nhạc Quy chỉ muốn r*n rỉ để giải tỏa cảm xúc bị người khác nắm mũi cả ngày hôm nay. Sau khi phát tiết xong thì nàng đứng dậy, bắt đầu nghiên cứu Thủy lân nằm gần đó, đang nhàn rỗi ăn cỏ.
Trên đầu nó có hai chiếc sừng dài, thân hình lớn hơn một chút so với linh dương bình thường, bộ lông màu đỏ nâu nhưng giữa mắt và trên bụng lại có lông trắng. Nhạc Quy nhớ ra cái đuôi của nó hình như cũng có một vòng lông đặc biệt, thế là nàng lập tức cúi đầu xem...
Ba giây sau, nàng nhìn vòng lồng kia, hai mắt trở nên đờ đẫn: "Cái này sao lại giống như mặc quần lọt khe vậy."
Thủy lân mặc quần lọt khe liếc mắt nhìn nàng một cái rồi tiếp tục ăn cỏ ngon lành, chỉ có điều cỏ thì ngắn bằng một đốt ngón tay, cấu trúc miệng của nó rất kỳ lạ, ăn cực kỳ tốn sức.
Nhạc Quy vươn người, tiện tay ôm một cọng cỏ đưa tới bên miệng nó. Thủy lân không khách sáo mở to miệng, định ăn luôn cả tay và cọng cỏ vào miệng. Nhạc Quy phát hiện ý đồ của nó, giơ tay lên vỗ vào trán nó một cái.
Bốp!
Thủy lân sửng sốt.
Thủy lân khiếp sợ.
Thủy lân không ngờ, trên Đê Vân Phong ngoại trừ Đế Giang, lại có người dám đánh nó.
"Kẻ trêu chọc trước là kẻ đáng trách, đều do ngươi tự chuốc lấy." Vẻ mặt Nhạc Quy thản nhiên, không chút cảm xúc.
Nàng dám kiêu ngạo như vậy cũng là bởi vì biết con Thủy lân này chỉ là một con Thủy lân bình thường, giống như nàng chỉ là một nhân loại bình thường, coi như nàng vỗ trán nó, nó cũng sẽ không cáo trạng, đừng nói đến việc báo thù.
Quả nhiên, Thủy lân chỉ giận dữ một lát rồi lại tiếp tục cúi đầu, ăn cỏ xanh mà nàng đưa tới bên miệng.
Nhạc Quy hài lòng vuốt đầu nó như phần thưởng, lại đi nhổ một đống cỏ lớn đưa đến trước mặt nó. Thủy lân vui vẻ lăn một vòng, chìm đắm trong biển cỏ. Nhạc Quy ngồi xổm ở một bên, đột nhiên có chút hâm mộ: "Không lo không nghĩ, thật tốt."
Thủy lân ngẩng đầu liếc nàng một cái.
"Ngươi từ từ ăn đi, ta phải đi làm thủ tục nhậm chức rồi." Nhạc Quy đứng dậy hoạt động tay chân một chút, xoay người đi ra ngoài.
Thủy lân tiếp tục nằm rạp trên mặt đất ăn cỏ, hoàn toàn không định ngẩng đầu.
*
Nói là làm thủ tục nhậm chức nhưng tìm ai, làm như thế nào, Nhạc Quy hoàn toàn không có chút manh mối nào. Nàng vừa âm thầm mắng Đế Giang “chỉ lo giết người, không lo việc hậu sự”, đưa nàng tới đây mà ngay cả chỗ ở cũng không thèm sắp xếp.
Lang thang đi dạo ở Đê Vân Phong, cuối cùng nàng cũng gặp được một người sống.
Đó là một ông lão tóc mai đã điểm bạc. Nhìn trang phục của lão, nàng đoán hẳn là một quản sự có chút quyền lực.
Nhạc Quy lập tức bước tới chào hỏi: "Chào lão tiên sinh, ta muốn hỏi người chút chuyện!"
Lão đầu dừng bước, ánh mắt lãnh đạm: "Chuyện gì?"
"Là như vầy, ta là đệ tử Hợp Hoan Tông. Hôm nay vừa nhận được lệnh của tôn thượng đến Đê Vân Phong hầu hạ, muốn hỏi người nên đi đâu báo danh... và ghi tên vào sổ." Nhạc Quy đổi sang cách nói phù hợp với thế giới trong tiểu thuyết.
Lão đầu kỳ quái nhìn nàng một cái: "Tôn thượng bảo ngươi tới à?"
"Đúng!" Vào thời điểm mấu chốt, Nhạc Quy không ngại dùng tên tuổi của Đế Giang một chút.
Lão đầu: "Vậy ngươi tìm tôn thượng đi."
Nhạc Quy: "... Cái gì?"
"Ta làm sao biết ngươi nên đi đâu đăng ký danh sách. Đê Vân Phong làm gì có nơi nào để đăng ký danh sách gì.” Lão nhân bắt đầu mất kiên nhẫn, thấy nàng còn muốn hỏi thêm thì xua tay đuổi nàng đi, "Cút xa một chút, lão tử phải về phòng ngủ, không rảnh nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi như vậy."
Nhạc Quy: "..."
Nàng chưa từ bỏ ý định, lại liên tiếp hỏi thêm mấy người khác. Kết quả, phần lớn mọi người đều bảo nàng cút xa một chút đừng cản đường, thỉnh thoảng gặp được người có thái độ tốt một chút thì hỏi gì cũng không biết.
"Vậy lúc các ngươi mới tới, làm sao sắp xếp ổn thỏa được?" Nàng bất đắc dĩ hỏi.
Người bị hỏi nhìn nàng với ánh mắt rất chân thành: "Thời gian lâu quá, quên mất rồi."
Nàng: "..."
Hỏi cả nửa ngày cũng không hỏi được gì, đỉnh núi Đê Vân Phong lại dần chìm vào màn đêm tĩnh lặng. Ban đêm ở Ma giới luôn nguy hiểm, nàng muốn tìm một chỗ ở trước, tiếc là đã đi khắp núi cả ngày trời cũng chẳng thấy căn nhà nào ngoài cung Thương Khung. Chẳng lẽ nàng phải chạy vào đó ngủ?
Ban đêm trên đỉnh Đê Vân đầy vẻ quỷ dị và tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng hay chim chóc bình thường cũng không có. Rừng núi rộng lớn tựa như một đại dương khô cằn, từng đợt sóng nguy hiểm cuồn cuộn theo làn gió thổi qua.
Nhạc Quy ngồi ở ven đường, lặng lẽ kéo chặt vạt áo lại, đang suy nghĩ có nên ở tạm đây một đêm hay không thì trong rừng núi chợt vang lên tiếng động kỳ quái. Nàng theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền thấy một con nhện to bằng cái chậu rửa lao thẳng về phía mình. Không đợi nàng thét chói tai, một con hổ kiếm với đôi răng nanh dài nửa thước đã nhảy vọt lên, xé con nhện làm đôi. Nhưng ngay giây sau, một bóng đen khác chợt lóe, nuốt trọn con hổ kiếm mà không để lại chút vết tích nào.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt. Trước mắt Nhạc Quy tối sầm lại lần nữa, mãi cho đến khi bóng đen đó quay lại, dùng đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào nàng.
Đó là một oan hồn do chướng khí ngưng tụ thành.
Nhạc Quy yên lặng nuốt nước bọt, không nghĩ ngợi gì mà lập tức quay đầu bỏ chạy.
Rầm rầm ——
Cỏ dại và bụi gai bị nghiền nát một cách thô bạo. Tiếng động phía sau ngày càng gần, Nhạc Quy vừa cắm đầu chạy vừa thầm chửi rủa trong lòng.
[Chết tiệt! Không phải nói những thứ kỳ quái này đều bị phong ấn trong rừng sao? Tại sao ở đỉnh Đê Vân lại có thể tự do chạy ra ngoài!]
Nếu đây là hoạt hình, giờ phút này Nhạc Quy chắc chắn đã bắt đầu nước mắt tuôn rơi rồi. Thể lực của nàng vốn không tốt, chạy càng lúc càng chậm. Thứ đằng sau dường như cũng nhận ra sự yếu đuối của nàng, chậm rãi bám theo, như mèo vờn chuột, muốn hành hạ nàng đến chết.
Dưới ánh trăng, khi bóng đen ngày càng tiến gần, Nhạc Quy đang tuyệt vọng thì một tia sáng yếu ớt bất chợt lướt qua trước mắt nàng. Đôi mắt nàng sáng lên, lập tức đổi hướng lao về một phía khác. Oán quỷ nhận ra hành động của nàng, lập tức phình to gấp mười lần, định một ngụm nuốt chửng nàng nhưng Nhạc Quy đã nhanh nhẹn nhảy lên, lao thẳng xuống mặt đất đầy cỏ.
Oán quỷ không nghĩ tới thức ăn đến miệng cũng có thể chạy mất, lập tức phát ra tiếng thét đầy căm phẫn. Nhạc Quy nằm sấp trên bãi cỏ, nhìn chằm chằm thân thể vặn vẹo của nó nhìn một lát rồi không nhịn được bèn bốc một nắm bùn ném về phía nó.
Oán quỷ gầm lên giận dữ.
"Hét cái gì mà hét, đồ khốn kiếp!" Nhạc Quy lại bốc thêm một nắm bùn nữa ném tiếp.
Oán quỷ tức muốn chết nhưng cũng biết không làm gì được nàng, chỉ có thể không cam lòng rời đi.
Lúc này, Nhạc Quy mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt tròn như mắt trâu đang tò mò nhìn mình, miệng nhai đầy cỏ xanh. Sau lưng nó là một mặt hồ ánh lên những gợn sóng lấp lánh.
"Hu hu hu Thủy lân…" Nhạc Quy ôm lấy đầu nó, nước mắt giàn giụa, "May mắn ta kịp thời nghĩ đến, ngươi có thể bình an sống nhiều năm như vậy, khẳng định là có cấm chế và kết giới ngăn cản những thứ nguy hiểm kia giúp ngươi. Bằng không ta đã không gặp được ngươi nữa hu hu hu..."
Thủy lân nghe không hiểu lời của nàng, tiếp tục nhai nhồm nhoàm.
Nhạc Quy ôm đầu nó trút hết tâm trạng xong, kiệt sức ngã lăn ra đất. Trong đầu nàng chỉ còn lại một ý nghĩ ——
[Bây giờ mới là ngày đầu tiên thôi, về sau phải chịu đựng như thế nào đây!]
Thủy lân không cảm nhận được nỗi buồn của nàng, nằm trên đất nhai không ngừng. Nhạc Quy nghiêng đầu nhìn, phát hiện đống cỏ mà nàng nhổ cho nó lúc ban ngày vẫn chưa ăn xong.
"Suy nghĩ kỹ lại thì ngươi cũng thật đáng thương." Nhạc Quy sờ đầu nó: "Đã sống mấy ngàn năm rồi, ngay cả tên của mình cũng không có."
"Thủy lân" chẳng qua chỉ là tên gọi của một loài, nghiêm khắc mà nói, không thể tính là tên riêng, giống như nàng là con người, nhưng chẳng có ai đặt tên cho mình là “con người” cả.
"Thật đáng thương." Nhạc Quy thở dài, định bày tỏ thêm chút cảm thông thì Thủy lân như đã ăn chán cả, vui vẻ chạy đến bên hồ, dùng chân đạp chuẩn xác một tảng đá nhô lên.
Hòn đá chợt sáng lên một chút, tiếp theo không gian méo mó trong giây lát rồi bốn người hầu xuất hiện bên hồ, cúi đầu cung kính đặt bốn khay trái cây tươi xuống.
"Thủy lân tôn giả, xin thong thả dùng bữa." Người đứng đầu nói một câu, sau đó dẫn ba người còn lại biến mất ngay tức khắc.
Thủy lân thoải mái khom lưng, cắn một quả táo khiêu khích nhìn về phía Nhạc Quy.
Nhạc Quy: "..." Nó không đáng thương, là ta đáng thương. Nếu so sánh, ta mới là con vật mà không ai thèm quan tâm đấy.
[Tác giả có lời muốn nói]
Cùng là phế vật do đơn vị nuôi:
Thủy lân: Có ăn, có uống, có chỗ ở.
Nhạc Quy: Nhân viên ba không: không lương, không tổ chức, không phúc lợi.
Tức giận...