"Tối nay tôn thượng phải tới đài Tệ Ngạn đả tọa tu luyện. Mấy người các ngươi phụ trách quét dọn sạch sẽ toàn bộ đài Tệ Ngạn. Trước giờ tý cút hết về phòng đợi, không ai được tới gần đài Tệ Ngạn nửa bước. Nếu ai dám quấy rầy tôn thượng thanh tu thì chờ đầu thai chuyển thế đi!"
Trên bầu trời ma khí cuồn cuộn, thỉnh thoảng có những tia chớp mỏng màu tím trắng lướt qua. Một góc của cung Vô Ưu được vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp núi đá, nước đen. Khuôn mặt Ngưu Giác âm trầm, ra vẻ nghiêm nghị giảng dạy.
Mấy nữ tử mặc đồng phục màu trắng rũ mắt, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp vâng. Ngưu Giác nhìn lướt qua các nàng một cái, thấy các nàng coi như hiểu quy củ, lúc này, hắn ta mới xoay người rời đi.
Chờ bóng dáng hắn ta hoàn toàn biến mất, đám nữ tử vừa rồi còn đứng thẳng tắp lập tức như bị rút xương. Ai nấy đều ra vẻ lười biếng. Trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, tiến lên vén y phục người bên cạnh: "Lệ sư tỷ, cho ta xem bên dưới cung trang tỷ mặc thứ gì."
"Đừng đùa!" Người bên cạnh giật nảy mình, vội vàng né tránh nhưng vẫn để lộ nửa góc váy màu đỏ mỏng manh dưới lớp y phục màu trắng. Cổ áo của chiếc váy đỏ rất thấp, vừa vặn siết chặt bộ ngực nở nang, trắng như tuyết, hoạt sắc sinh hương.
Những nữ tử khác lập tức phát ra tiếng cười đầy ẩn ý, thậm chí có người trêu chọc: "Mọi người đều biết tôn thượng yêu thích y phục áo đỏ. Hôm nay Lệ sư tỷ ăn mặc như vậy, là muốn thừa dịp tôn thượng thanh tu làm chút gì đó sao?"
"Bắt đầu từ hai năm trước, mỗi đêm tôn thượng đều sẽ đổi một ngọn núi khác nhau để tu luyện. Hôm nay mới đến lượt đài Tệ Ngạn chúng ta, bên trong cung Vô Ưu có ba ngàn Ma Sơn. Tính toán như vậy, cơ hội nhìn thấy tôn thượng lần sau cũng phải tám năm sau. Lệ sư tỷ thân là đệ nhất mỹ nhân Hợp Hoan tông, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội lần này."
"Khó trách Lệ sư tỷ phải dùng pháp khí đổi một chiếc váy đỏ bình thường, thì ra là vì chuẩn bị cho đêm nay. Nếu thật sự có thể câu dẫn được tôn thượng thần hồn điên đảo, xin sư tỷ cũng đừng quên chúng ta."
Mọi người nói xong, lại một trận cười đùa.
Lệ sư tỷ bị vạch trần cũng không ngại bị trêu chọc. Nàng ta chậm rãi chỉnh trang lại lớp y phục trắng bên ngoài. Sau khi xác định không lộ ra chiếc váy múa màu đỏ bên trong mới dùng ánh mắt quyến rũ nhìn mọi người: "Đúng vậy, ta thật sự muốn làm chút gì đó. Chẳng lẽ ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi nữa..."
Nàng giơ ngón tay lên, lần lượt chỉ từng người. Khi chỉ đến người thứ tư, Nhạc Quy, người đang ôm chổi vụng trộm ngủ gật bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Lệ sư tỷ chỉ vào mình.
Vẻ mặt nàng mờ mịt: "Lệ sư tỷ, làm sao vậy?"
"... Chẳng lẽ các ngươi không muốn à?" Lệ sư tỷ không nhìn nàng, tiếp tục hỏi ngược lại mấy người vừa rồi ầm ĩ nhất kia.
Câu hỏi này của nàng ta đã chọc trúng tâm tư của tất cả mọi người. Trong lúc nhất thời, các nàng cũng thu liễm không ít. Bởi vì Nhạc Quy ngủ gật, đã bỏ lỡ không ít cốt truyện nên nàng nhìn hết người này đến người khác. Sau đó, nàng rụt cổ, tiếp tục làm người vô hình.
Lệ sư tỷ cười lạnh một tiếng, móc từ trong lòng ngực ra một cái gương nhỏ, nhìn vào trong đó mà tự thương xót: "Ta xinh đẹp như vậy nên trở thành thị thiếp hầu hạ tôn thượng mới đúng. Sao có thể cứ mãi ở lại đài Tệ Ngạn làm tạp dịch được."
"Làm tạp dịch thì sao? Nếu ngươi không muốn ở lại, có thể rời đi ngay lập tức."
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ, vội vàng đứng thẳng người, cung kính hành lễ: "Tham kiến đại sư tỷ."
Thủ thế hành lễ trong Hợp Hoan Tông cũng giống như phong cách trong tông môn, hai tay chắp lại, còn phải đan chặt vào nhau. Nhạc Quy là đệ tử mới gia nhập môn phái trước khi tiến vào Ma giới, cho nên, đến này nàng vẫn chưa học được. Sau một hồi cố gắng thì nàng im lặng bỏ cuộc. Dù sao những người khác đều đã theo thói quen bỏ qua không nhìn nàng. Dù nàng có làm sai, cũng sẽ không có ai để ý.
Quả nhiên, lần này nàng cũng thuận lợi được bỏ qua.
"Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi." Đại sư tỷ nhìn chằm chằm vào mắt Lệ sư tỷ, lặp lại lời nói vừa rồi.
Lệ sư tỷ không còn bình tĩnh như lúc nãy. Nghe vậy, nàng ta miễn cưỡng mỉm cười: "Đại sư tỷ nói đùa, có thể ở lại làm tạp dịch cho cung Vô Ưu là phúc khí mà ta tu luyện mấy đời. Sao ta lại muốn đi chứ."
Sắc mặt đại sư tỷ lạnh nhạt, mãi đến khi tầm mắt nàng đi lùi lại mới nhìn về phía những người phía sau nàng ta. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, muốn nói cái gì lại không dám nói.
Bầu không khí quả thật có chút nặng nề. Nhạc Quy chớp mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của đại sư tỷ. Đại sư tỷ rất nhanh chóng chuyển sang nhìn sang người tiếp theo.
[Được rồi, lại bị phớt lờ lần nữa.]
Đại sư tỷ lại trầm mặc một lần nữa rồi nói: "Thân là chủ nhân của Ma giới, tôn thượng che chở cho tất cả ma tu trong thiên hạ. Các tông môn vì cảm tạ ân tình của tôn thượng, cứ cách ngàn năm lại hiến bảo vật cho tôn thượng một lần. Hợp Hoan Tông chúng ta không giống các tông môn khác, không có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy. Mỗi lần đều dâng lên mười đệ tử xuất sắc đưa đến cung Vô Ưu."
Nàng dừng lại một chút, lại nhìn Lệ sư tỷ với ánh mắt cảnh cáo, "Nói trắng ra, ta và các ngươi cũng không khác gì những đồ vật mà các tông môn khác dâng lên. Dùng đồ vật như thế nào, phải do chủ nhân làm chủ chứ không phải do đồ vật quyết định. Cho nên, bất cứ ai không nguyện ý với sắp xếp của cung Vô Ưu thì có thể rời đi luôn."
[... Lời này của đại sư tỷ có chút cực đoan. Cái gì gọi là chúng ta không khác gì đồ vật. Những đồ vật kia cũng không cần mỗi ngày đều phải thức dậy làm việc từ lúc trời chưa sáng, hơn nữa hơi chút xíu đã bị quản sự Ngưu Giác mắng. Tỷ nói lời này rất khó thuyết phục mọi người!]
Ngoài mặt Nhạc Quy bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại kích động phản bác. Kết quả, nàng ngẩng đầu đã thấy những người khác đều có biểu hiện ‘lạc lối tìm được đường về’.
Nàng: "..." Là diễn đúng không? Đúng không?
Đại sư tỷ thấy không có ai phản bác, giọng điệu cũng dịu đi vài phần: "Được rồi, tranh thủ thời gian quét dọn đi, đừng có trì hoãn thời gian nữa."
Cung Vô Ưu có năm ngàn cấm chế, kết giới lớn nhỏ càng là vô số. Ngoại trừ chủ nhân tòa cung thành này —— Ma vương đời thứ hai, cũng chính là "Tôn thượng" trong miệng các nàng thì không ai có thể sử dụng linh lực ở đây. Cho nên các nàng nói phải quét dọn thì phải thành thật cầm chổi và giẻ lau làm việc thật chứ không phải đơn giản chỉ niệm chú làm sạch.
"Vâng."
Mọi người đồng loạt đáp ứng. Sau đó họ tập hợp lại một chỗ phân chia khu vực quét dọn. Với tư cách một người vô hình của Hợp Hoan Tông, quả nhiên Nhạc Quy lại được phân cho khu lớn nhất.
"Tiểu sư muội là người phàm. Người phàm giỏi làm việc nhất. Người có năng lực thì nên cố gắng hơn." Có người được lợi còn khoe mẽ.
Nhạc Quy cầm chổi bắt đầu làm việc, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng.
Mọi người rất hài lòng với sự thức thời của nàng, cũng giải tán về khu vực của mình.
Xung quanh rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh. Nhạc Quy thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng quyết đoán đặt chổi xuống, tìm một chỗ lười biếng.
Trời đã tối, trong cung Vô Ưu cứ cách 5 mét lại có một đoàn quỷ hỏa màu lam lơ lửng, thoạt nhìn rất giống đèn đường... Tuy người Ma giới không cần chiếu sáng nhưng cái món đồ chơi này quả thật đều sáng lên vào đúng giờ tuất mỗi ngày.
Nhạc Quy dựa vào tường, nhàm chán nhìn ma khí tràn ngập trên bầu trời. Đúng lúc nhìn thấy trong tầng mây đen tối, có sinh vật to lớn không rõ là gì bay lướt qua. Nó che khuất bầu trời trong giây lát rồi lại biến mất không dấu vết trong nháy mắt. Sau đó, những chia chớp mỏng manh lóe lên không tiếng động.
Nhạc Quy im lặng hồi lâu, đột nhiên cảm thấy xúc động. Nếu không phải xuyên sách, nàng thật sự không thể nhìn thấy loại hình ảnh quỷ dị này ——
Đúng vậy, nàng là một nhân sĩ xuyên sách.
Vào một đêm của một tháng trước, nàng đang nằm trên giường trong kí túc xá của trường học, vừa xem tiểu thuyết vừa đau đầu nghĩ sáng mai nên ăn bánh rán hành hay bánh đậu nành. Kết quả, một giây sau nàng đã xuất hiện trong quyển tiểu thuyết mà nàng đã đọc.
‘Chí Tôn’ là một quyển tiểu thuyết giả tưởng kể về nam chính từ một người phàm trở thành bá chủ của Ma giới. Nội dung cụ thể của câu chuyện không quan trọng. Bởi vì dựa theo tuyến thời gian hiện tại, phải trăm năm nữa nam chính mới xuất hiện. Nàng là một người phàm, có tuổi thọ bình thường. Nàng không thể nào đợi được đến lúc nam chính xuất hiện. ( app TYT - tytnovel )
Đúng vậy, nàng không chỉ xuyên sách, còn xuyên cả thân thể. Mà thân thể này ở hiện đại còn rất yếu đuối, thậm chí không thể vượt qua bài kiểm tra chạy 800 mét. Ở thế giới này, ngay cả con kiến đi ngang qua cũng có thể dễ dàng nghiền chết nàng. Cũng may, trong cung Vô Ưu ‘người người đều bình đẳng’. Tất cả mọi người đều không khác gì người phàm yếu ớt. Nàng, một người phàm chân chính, cũng không có vẻ khác thường gì.
Nhạc Quy nhắm mắt lại ngủ một lát. Sau khi tỉnh dậy thì lao thẳng ra cầm lấy chổi, giả vờ hăng say làm việc. Ba mươi giây sau, đại sư tỷ dẫn những người khác tới.
Đây là kỹ năng mà nàng đã luyện được trong một tháng ở Cung Vô Ưu. Bất cứ lúc nào, bất luận ở đâu, đều có thể thuận lợi vượt qua.
"Các ngươi xem, Nhạc Quy rất chăm chỉ." Đại sư tỷ khen ngợi.
Nhạc Quy cũng ‘vừa lúc’ dừng lại, lau những giọt mồ hôi không tồn tại: "Thật ngại quá, thật ra ta cũng vừa mới bắt đầu."
"Đừng khiêm tốn. Trong số những sư tỷ muội này, ngươi là người làm việc nghiêm túc nhất." Đại sư tỷ tùy tiện kiểm tra một lần, hài lòng gật đầu, "Ngươi quét dọn rất sạch sẽ."
[Bởi vì nơi này vốn rất sạch sẽ, hoàn toàn không cần quét dọn.]
Vẻ mặt chuyên gia câu cá nhu thuận, thản nhiên nhận lời khen của đại sư tỷ.
Công việc đã hoàn thành. Thời gian quản sự Ngưu Giác quy định cũng sắp đến. Mọi người cùng nhau trở về chỗ ở của mình, đang muốn vào phòng thì đại sư tỷ đột nhiên mở miệng: "Đứng lại."
Mọi người đồng loạt dừng lại, thấy nàng nhìn thẳng vào Lệ sư tỷ: "Giao y phục ra."
Y phục nào? Nhạc Quy bỏ lỡ cốt truyện quan trọng, bối rối ba giây thì thấy Lệ sư tỷ bất đắc dĩ cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc váy đỏ gợi cảm, mê người bên trong.
[Váy này... có hơi quen mắt.]
Nhạc Quy vô tội nhìn lên trời, lặng lẽ khép chặt cổ áo.
"Đây là ta dùng pháp khí để đổi lấy." Lệ sư tỷ khẽ cau mày.
Nhạc Quy nghe nàng nói đổi y phục với người khác, lại yên lặng bình tĩnh lại.
Đại sư tỷ nghiêm khắc quát lớn: "Giao ra đây!"
Lệ sư tỷ mím môi, cúi đầu cởi y phục.
Thứ Hợp Hoan Tông tu chính là hoan hảo. Trời sinh phong cách làm việc khác hẳn với người thường. Ví dụ như chuyện đại sư tỷ bảo giao y phục ra. Người bình thường đều sẽ trở về phòng thay đổi rồi lại giao. Còn Hợp Hoan Tông thì...
Trước mặt mọi người, nhìn mỹ nhân đột nhiên cởi sạch. Nhạc Quy không nhịn được liếc mắt nhìn bộ ngực quá mức đẫy đà của nàng ta một cái, sau đó lại liếc thêm một cái, lại liếc thêm một cái...
"Về phòng đi." Đại sư tỷ ra lệnh.
Mọi người nhao nhao đáp vâng. Chờ cửa phòng các nàng đóng lại, đại sư tỷ lập tức khóa lại từ bên ngoài. Khóa xong quay đầu lại thì đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Nhạc Quy.
"Sao còn chưa trở về phòng?" Đại sư tỷ nhíu mày.
[Bởi vì còn chưa lấy lại tinh thần từ kích thích bộ ngực lớn của Lệ sư tỷ, phải chậm rãi thích ứng.]
Nhìn gương mặt nhu thuận, nghe lời, lại biết giữ bổn phận của Nhạc Quy kia, đại sư tỷ cứ như vậy yên lặng nhìn nàng.
"Ta sợ các nàng lại làm bậy, dứt khoát khóa cửa lại, chờ tôn thượng rời đi lại mở ra." Có lẽ là do Nhạc Quy bớt khiến người khác lo hơn đám trong phòng kia rất nhiều. Đại sư tỷ thấy nàng không nói lời nào, giọng điệu nhẹ nhàng hơn không ít.
Nhạc Quy chớp mắt: "Vậy gian phòng của ta... cũng bị khóa sao?"
Đại sư tỷ dừng một chút, ánh mắt rơi vào trên mặt của nàng.
[Vẻ mặt kia của tỷ là có ý gì? Tỷ có ý gì? Tỷ đang do dự cái gì! Tuy rằng dáng vẻ ta không xinh đẹp, diễm lệ như Hợp Hoan tông các người. Nhưng ta cũng không xấu. Vì sao tỷ lại có biểu tình ‘Nàng rất an toàn, không khóa lại cũng không sao’!]
Nhạc Quy ho nhẹ: "Đừng khóa nữa, ta sợ một người phàm như ta, lỡ như cháy thì không thoát được."
"Muội thấy thế nào đối với việc mỗi ngày tôn thượng đổi một ngọn núi khác nhau để tu luyện, lần sau tới đài Tệ Ngạn đã là tám năm sau?" Đại sư tỷ đột nhiên thăm dò.
[Còn có thể thấy thế nào. Đầu óc không bị bệnh nặng không thể làm loại chuyện này được.]
Nhạc Quy ngoan ngoãn trả lời: "Tôn thượng thật sự là một tôn thượng tốt bụng, nhàn nhã."
Đại sư tỷ: "..."
Im lặng một hồi lâu, đại sư tỷ nói: "Trở về phòng nghỉ ngơi đi. Không khóa cửa phòng muội."
"Đa tạ đại sư tỷ." Nhạc Quy quay đầu bước đi.
"Nhạc Quy." Đại sư tỷ ngước mắt nhìn nàng vào nhà, lại không yên tâm gọi nàng lại.
Vẻ mặt Nhạc Quy ngoan ngoãn: "Còn có chuyện gì sao, đại sư tỷ?"
"Mặc dù không khóa cửa phòng muội nhưng sau giờ Tý muội cũng không được phép ra ngoài, càng không được phép tới gần đài Tệ Ngạn. Sau khi ta trở về phòng thì sẽ không ra khỏi cửa nữa. Tất cả đều dựa vào sự tự giác của muội.” Vẻ mặt đại sư tỷ dần dần trở nên nghiêm túc, "Cho nên, muội sẽ không bất cẩn như các nàng, hơn nửa đêm không ngủ, vụng trộm chạy tới đài Tệ Ngạn câu dẫn tôn thượng chứ?"
"Không đâu." Nhạc Quy quyết đoán trả lời.
Đại sư tỷ rất hài lòng với câu trả lời của nàng, trước khi đi lại bổ sung thêm một câu: "Nhớ kỹ, quấy nhiễu tôn thượng, chính là vạn kiếp bất phục."
Nhạc Quy ngoan ngoãn đáp vâng.
Nửa giờ sau, nàng lén lút chạy ra khỏi phòng, thừa dịp bóng đêm chạy về phía đài Tệ Ngạn.
[Không câu dẫn tôn thượng à? Thật ngại quá. Ta mạo hiểm tính mạng đến Ma Giới, chính là vì lý do này.]
Keng keng keng keng keng keng keng ——
Nơi xa, tiếng chuông rung nặng nề vang lên từ Đê Vân Phong, âm thanh rung chuyển xa xa cuốn đi trái tim mọi người. Trên bầu trời, ma khí màu xanh xám dần dần phát ra ánh sáng tím. Một sinh vật khổng lồ như cá voi bơi lội không ngừng nghỉ, vô số tia sét mỏng manh bắn ra từ nó.
Giờ Tý.
Trên vương tọa ở đài Tệ Ngạn, nam nhân đang chợp mắt đột nhiên mở mắt ra.
===
TN Team: Truyện mới lên rồi nhá!!! Mong cả nhà ủng hộ ạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!