Hiển nhiên, Đế Giang cũng không ngờ tới nàng có thể vừa nảy sinh ác độc trong lòng, vừa quỳ thuần thục như thế. Trên mặt luôn luôn không có biểu cảm gì hiếm thấy xuất hiện một chút bối rối, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng: "Sai ở đâu?"
Nhạc Quy bị hỏi thì sửng sốt, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "... Sai ở chỗ tốc độ lên núi quá chậm, để cho tôn thượng đợi lâu rồi."
[Sao lúc xuyên không ta lại không mang theo mấy món vũ khí nóng, bắn chết con rùa già nhà ngươi đi nhỉ.]
Xuyên không, vũ khí nóng, đều là những từ ngữ mới lạ, chưa từng nghe qua. Đế Giang vẫn tựa vào vương tọa huyền thiết như cũ, áo bào ngoài tím trong đỏ mềm mại xếp lớp, ngón tay thon dài đặt trên chất liệu vải có độ bão hòa màu cực cao, càng tôn lên sắc trắng tái nhợt của hắn: "Còn sai ở đâu nữa?"
[Đây là muốn tính nợ cũ với ta sao!]
"Sai... sai..." Nhạc Quy do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết tâm, "Sai ở chỗ đêm đó ở đài Tệ Ngạn đệ tử không nên tự tiện ra ngoài, quấy rầy tôn thượng thanh tu!"
Đế Giang hơi nhíu mày: "Ồ?"
"... Nhưng đệ tử cũng có nỗi khổ tâm riêng." Nhạc Quy lấy hết dũng khí đối mặt với hắn, vẻ mặt chân thành.
Đế Giang: "Có nỗi khổ tâm gì?"
Nhạc Quy ho nhẹ một tiếng: "Đêm đó, đệ tử vốn đã chuẩn bị đi ngủ nhưng lại nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh. Đệ tử vừa xuống giường nhìn thử thì thấy đại sư tỷ đang đi ra ngoài. Đệ tử sợ sư tỷ làm chuyện sai trái, đành phải đuổi theo. Kết quả bất giác đã theo tới đài Tệ Ngạn."
[Thật xin lỗi Đại sư tỷ. Vì bảo vệ mạng sống, ta chỉ có thể giội nước bẩn lên người của ngươi thôi.]
Khóe môi Đế Giang dần dần cong sâu: "Nói như vậy, ngươi chỉ vô ý xâm nhập, không phải cố ý làm điều bất chính?"
"Bất chính? Làm chuyện bất chính gì?" Nhạc Quy giả ngu, "Tấm lòng kính ngưỡng của đệ tử đối với tôn thượng như núi cao biển rộng. Dù sông núi có đổi, lòng kính ngưỡng của đệ tử không cũng không hề thay đổi. Làm sao đệ tử có thể có ý đồ bất chính với tôn thượng? Đêm đó, đệ tử chỉ muốn ngăn cản Đại sư tỷ, hoàn toàn không có ý đồ bất kính với tôn thượng."
Đế Giang: "Thật sao?"
[Đương nhiên là giả. Ta có bệnh à, hơn nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài đuổi theo hơn nửa ngọn núi. Ta chạy tới đài Tệ Ngạn, đương nhiên là để câu dẫn ngươi rồi ngủ với ngươi chứ còn gì nữa!]
Đế Giang đột nhiên cười vui vẻ một tiếng.
Nhạc Quy sởn tóc gáy nhưng vẫn cố chống đỡ: "Đương nhiên là thật. Tấm lòng của đệ tử đối với tôn thường có trời đất chứng giám!"
[Biểu tình đủ chân thành tha thiết, lời kịch đủ thành khẩn, lúc này hắn cũng nên tin chứ?]
Đế Giang: "Ta không tin."
Nhạc Quy: "..."
"Nhưng ngươi có thể chứng minh bản thân." Đế Giang cong môi.
Nhạc Quy dè dặt hỏi: "... Chứng minh thế nào?"
[Nơi này lại không có camera giám sát. Ta có thể chứng minh như thế nào... à, dùng Trắc Tâm Thuật thì có thể.]
"Trắc tâm thuật." Đôi mắt xinh đẹp tựa như rắn độc của Đế Giang lóe lên tia sáng đầy nguy hiểm.
Nhạc Quy không ngờ hắn thực sự nhắc tới cái này, lập tức rùng mình: "Đệ tử cũng không ngại tôn thượng dùng trắc tâm thuật với đệ tử. Nhưng sau khi dùng xong, làm sao đệ tử có thể hầu hạ tôn thượng được nữa?"
Lòng người phức tạp, sâu không lường được, quy luật này cũng áp dụng cho thế giới tiểu thuyết. Cho dù là cường giả có tu vi cao tới đâu cũng không cách nào nhìn thấu tâm trí kẻ khác, trừ phi dùng Trắc Tâm Thuật cưỡng ép dò xét mới có thể hiểu được một hai phần. Mà Trắc Tâm Thuật là một thuật pháp tương đối bá đạo, người bị thi thuật không chết cũng ngốc, hầu như không có ngoại lệ.
"Lâu ngày mới thấy được lòng người. Sau này, đệ tử sẽ hầu hạ ở Đê Vân Phong, cho dù không dùng trắc tâm thuật, ta tin sau một thời gian, tôn thượng cũng có thể thấy rõ tâm ý của ta đối với tôn thượng!" Vì bảo vệ mạng nhỏ, Nhạc Quy càng tỏ ra tận tâm hơn.
[Mau đồng ý đi! Mau đồng ý đi! Mau đồng ý đi! Ta không muốn biến thành món đồ dùng dùng một lần đâu!]
Đế Giang nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đầy thành khẩn của Nhạc Quy hồi lâu, gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Nhạc Quy: "..." Hả? Dễ nói chuyện như vậy sao?
Trong đại điện, một cơn gió đột nhiên nổi lên. Nàng lập tức ngồi xổm xuống, ôm đầu một cách thành thục. Đợi khi gió tan, nàng mới ý thức được điều gì đó không đúng, lại vội vàng đứng dậy. Kết quả trong đại điện cung Thương Khung rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.
"Tôn thượng?" Nàng nhỏ giọng thăm dò.
Không có người trả lời.
"Tôn thượng." Lần này, nàng nâng cao giọng hơn một chút.
Vẫn không có ai trả lời.
[Không phải chứ... Cứ thế để một mình ta ở lại đây sao? Vậy bây giờ ta nên làm gì? Đi tìm ký túc xá trước hay là xác định nội dung công việc trước? Tôn thượng, ngươi cứ rời đi như vậy, có phải quá không chịu trách nhiệm hay không!]
Tuy rằng tìm được đường sống trong chỗ chết rất vui vẻ. Nhưng việc không xác định được vị trí công việc vẫn khiến Nhạc Quy cảm thấy bức bối. Nàng cố gắng tìm ai đó trong đống đồ lộn xộn của đại điện để làm rõ nhiệm vụ của mình.
Có lẽ là ánh mắt mờ mịt của nàng quá rõ ràng, chiếc gương đồng vẫn luôn lơ lửng giữa không trung bỗng lóe lên tia sáng âm u.
"Tiểu cô nương."
Nhạc Quy giật mình một cái: "Ai đó?"
"Tiểu cô nương, là ta, nhìn lên trên." Giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng lại cố thể hiện vẻ hòa nhã và hiền từ.
Nhạc Quy xoay tại chỗ hai vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc gương đồng giữa không trung.
Vừa nãy, mặt kính còn trống rỗng. Hiện tại, ma khí màu tím nhạt dần dần ngưng tụ, chỉ chớp mắt đã xuất hiện một đóa hoa tú cầu nhàn nhạt. Nhạc Quy chớp mắt, nói: "Là ngươi, gương Tiên Tri."
"Ngươi biết ta à?" Đóa hoa tú cầu không gió mà lay động.
Đối mặt với... đồng nghiệp tương lai? Nhạc Quy, người mới ở Đê Vân Phong không tiếc lời khen ngợi: "Cung Vô Ưu ai mà không biết, tôn thượng có một pháp khí thông hiểu hết thảy, gọi là "gương Tiên Tri". Thật không dám giấu giếm, vừa rồi khi ta vừa bước vào đã nhận ra người."
Đế Giang và gương Tiên Tri. Trong mắt Nhạc Quy, đây chính là phiên bản ác độc của công chúa Bạch Tuyết và ma kính độc ác hơn.
Trong cốt truyện gốc, tấm gương này được xem như biết tất cả mọi thứ. Chỉ cần ngươi thanh toán thù lao tương ứng, có thể đạt được tất cả đáp án mình muốn.
Vấn đề nằm ở chỗ thù lao này.
Gương Tiên Tri không kén chọn đối tượng giao dịch. Nhân, Ma, Thần, Quỷ không gì là nó không nhận. Pháp khí, linh lực, vàng, bạc, thậm chí cả sinh mệnh, linh hồn hay ký ức đều có thể trở thành thù lao. Hơn nữa, mỗi lần nó đều đòi hỏi thù lao vượt xa giá trị của đáp án. Ở chỗ nó, một đồng tiền vĩnh viễn chỉ có giá trị như một hào. Hiệu quả cực kỳ thấp. Nhưng hết lần này tới lần khác lại có vô số người vì một chấp niệm hay một đáp án mà sẵn sàng giao dịch với nó hết lần này tới lần khác, mãi cho đến khi ngay cả linh hồn cũng bị nó nhai nát.
[Nói tóm lại, đây không phải là thứ tốt lành gì.]
Mặc dù không phải thứ tốt lành nhưng đóa hoa tú cầu rõ ràng rất thích nghe những lời khen ngợi mình. Nó hài lòng vặn vẹo thân thể một chút, giọng nói lại thân thiện hơn chút: "Tiểu cô nương, ta thấy vẻ mặt ngươi có vẻ mơ hồ, phải chăng có muốn tìm kiếm đáp án nào không?"
Nhạc Quy thấy lạnh cả sống lưng, ngượng ngùng lui về sau một bước: "Không có. Ta rất tốt, không có gì muốn hỏi cả." ( app TYT - tytnovel )
"Chớ đùa giỡn. Người sống một đời, sao lại không có điều gì nghi hoặc. " Đóa hoa tú cầu trên gương Tiên Tri tan thành một làn ma khí, lại nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình dáng cũ. "Tất cả nghi vấn trong lòng ngươi, ta đều có thể cho ngươi đáp án. Hãy mạnh dạn hỏi, ta sẽ giúp ngươi tìm được con đường nên đi?"
Con đường... đường về nhà sao? Vô Lượng Độ có thể giúp nàng về nhà là do nàng căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân và nguyên tác trong tiểu thuyết mà suy đoán ra. Thật ra, chính nàng cũng không thể hoàn toàn xác định kế hoạch có thể thực hiện được hay không. Nhưng gương Tiên Tri thì khác, nó không gì không biết, nói không chừng thật sự có thể giúp nàng xác định một chút? Tuy biết nó không có ý tốt nhưng Nhạc Quy vừa nghĩ tới về nhà vẫn bị dao động, không nhịn được đi từng bước về phía nó.
"Tới đây nào, tiểu cô nương, hỏi ra vấn đề mà ngươi muốn hỏi." Gương Tiên Tri tiếp tục dẫn dắt.
Nhạc Quy chậm rãi chớp mắt, chậm rãi vươn tay về phía nó.
"Đúng, cứ như vậy đi, lại đây."
Đầu ngón tay vừa chạm vào mặt gương, trên mặt gương lập tức nổi lên gợn sóng. Đóa hoa tú cầu lập tức phồng lớn một vòng, giọng nói vẫn trầm thấp nhưng tràn đầy kích động: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ta muốn hỏi..." Lời vừa đến miệng, Nhạc Quy đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng muốn thu tay về đã không còn kịp nữa, cả người giống như bị hút lại, không thể cử động. Nàng nhất thời nổi giận, "Ngươi mê hoặc ta!"
"Ta không mê hoặc ngươi. Ta chỉ phóng đại khát vọng trong lòng ngươi, "Giao dịch hai bên đã kết nối. Hiện tại, không phải muốn dừng là dừng, đóa hoa tú cầu cũng không còn giữ giọng điệu hiền lành nữa. Nó vặn vẹo thân mình, không kiên nhẫn thúc giục, "Muốn hỏi cái gì mau hỏi đi. Hỏi xong thì giao hồn phách cho ta. Để ta xem xem người phàm như ngươi đến tột cùng có cái gì đặc biệt."
"... Ngươi có chắc đáp án mà ta muốn phải dùng linh hồn để giao dịch không?" Nhạc Quy hỏi lại.
Đóa hoa tú cầu cười lạnh: "Có cần linh hồn hay không, là do ta quyết định!"
[Ngươi đây là ép mua ép bán!]
Trên mặt Nhạc Quy bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã loạn như kiến bò trên chảo nóng. Giao dịch đã khởi động, hiện tại nàng tương đương tiến vào ngõ cụt. Hỏi vấn đề thì sẽ phải bị nó thu hồn phách về. Không hỏi vấn đề nào cũng coi như vi phạm quy tắc giao dịch. Tuy linh hồn sẽ được bảo vệ nhưng vẫn mất mạng theo luật quy tắc của nó.
... Dù sao cũng đều là chết!
"Đã nghĩ xong câu hỏi chưa?" Đóa hoa tú cầu tiếp tục thúc giục.
Nhạc Quy giãy dụa lần cuối: "Ta là người do tôn thượng tự mình điều đến Đê Vân Phong để hầu hạ. Ngươi giết ta, không sợ hắn tức giận sao?"
"Đừng nhắc tới hắn với ta!" Đóa hoa tú cầu đột nhiên nổi giận, ma khí quanh thân cũng càng thêm nồng nặc, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ hút khô linh lực của hắn, ăn tươi hồn phách của hắn, nhai nát thân thể của hắn!"
[... Xem ra công chúa Bạch Tuyết ác độc và gương thần còn độc ác hơn này cũng không hòa thuận lắm.]
Ma khí lạnh lẽo, Nhạc Quy đứng gần đó không nhịn được mà run lên.
"Ngươi còn chưa nghĩ kỹ hỏi cái gì sao?" Đóa hoa tú cầu lại tỉnh táo: "Ta đếm đến ba. Nếu như ngươi vẫn không hỏi, vậy thì đại biểu ngươi vi phạm quy tắc..."
"Ta không thể suy nghĩ thật kỹ sao?" Nhạc Quy mở to hai mắt.
Đóa hoa tú cầu làm như không nghe thấy: "Một... Hai..."
"Ngươi đợi chút đã..."
"Ba!"
"Mỗi lần nạp tiền Tấn Giang qua hệ thống iOS phải chịu bao nhiêu % phí giao dịch?!" Nhạc Quy sợ tới mức nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây... Tuy rằng thế giới này không có đồng hồ nhưng Nhạc Quy dường như nghe thấy tiếng thời gian tích tắc trôi qua. Trong khoảng lặng kéo dài ấy, nàng cẩn thận mở mắt ra, phát hiện thân thể mình có thể cử động. Đóa hoa tú cầu, kẻ vừa rồi còn dáng vẻ kiêu ngạo, hống hách giờ đã không còn nữa. Trên mặt kính chỉ còn lại một loạt những gợn sóng giống như những chuỗi kí tự lỗi loạn xạ.
"..iOS….kênh... Tấn Giang... phí thủ tục..."
Các gợn sóng trên mặt gương lúc lớn lúc nhỏ, không ngừng lặp lại mấy từ này như một chiếc máy bị hỏng. Nhạc Quy cẩn thận từng li từng tí chọc vào nó một chút, nó hoàn toàn không có phản ứng, vẫn máy móc lặp lại mấy từ này.
[Đây là... bị đứng máy à?]
Nhạc Quy nhìn gương Tiên Tri đang treo máy, cuối cùng cũng nhận ra rằng thứ “không gì không biết” này chỉ giới hạn trong thế giới tiểu thuyết. Những thứ ngoài thế giới tiểu thuyết nó hoàn toàn không biết.
[Bà nội nó, may mắn thời điểm mấu chốt cược một ván, không hỏi chuyện trong thế giới tiểu thuyết, nếu không lúc này người đứng máy là mình rồi.]
Nhạc Quy yên lặng thở phào một hơi, lại nhìn đống pháp khí hỗn độn khắp đại điện, rồi nhìn đống màu xanh lục lại bắt đầu hát "Đậu Nhĩ Đôn trộm ngựa". Nàng cảm giác sâu sắc không nên ở đây lâu, vì thế vội vã đi ra ngoài.
"iOS... iOS... Cái gì là iOS..."
Bước chân Nhạc Quy đã tới cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn thấy chiếc gương đồng lẻ loi lơ lửng giữa không trung.
Không trả lời được câu hỏi, thần chí giống như cũng thất thường, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Nhạc Quy mím môi, nhìn khắp nơi một lượt, xác định không có ai đến giúp nó, đành thở dài một hơi rồi đi về phía nó.
[Con người ta cái gì cũng tốt, khuyết điểm lớn nhất chính là quá mềm lòng.]
Sau một hồi tự an ủi, Nhạc Quy chỉnh lại mái tóc xộc xệch của mình rồi nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.
Trên đại điện, tiếng của đống nhày nhụa màu xanh lục càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không chịu nổi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Chỉ là không đợi nó ngủ say, một luồng linh lực tinh thuần đột nhiên xuất hiện, trực tiếp xuyên qua thân thể của nó. Đống nhày nhụa kêu thảm một tiếng, vừa run rẩy hồi phục vết thương, vừa ráng sức gào lên bài "Đậu Nhĩ Đôn cướp ngự mã".
Trong trong cảnh gào hát vừa buồn cười vừa thê lương đó, Đế Giang mặc trường bào kéo dài trên đất, đi chân trần trên đại điện chất đầy đồ vật, pháp khí nằm ngổn ngang cản đường Nhạc Quy trước đó, hiện tại chúng dường như có linh tính, tự giác tách ra hai bên đường, nhường lối đi sạch sẽ cho hắn. Đế Giang nhàn tản đi tới giữa đại điện thì đột nhiên dừng lại, cúi mắt nhìn Gương Tiên Tri nằm chắn đường dưới chân.
"iOs… iOS... chủ nhân..." Bông hoa tú cầu rách nát trong gương nức nở kể lể, nghẹn ngào cáo trạng: "Mau báo thù cho ta, tiểu súc sinh Hợp Hoan tông kia, nàng ta đánh ta hu hu..."
Không đợi nó khóc xong, Đế Giang đã bình tĩnh giẫm lên mặt kính rồi thản nhiên bước qua.
Gương Tiên Tri: "..."
===
TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ)