Tuy rằng lại một lần nữa sâu sắc nhận ra vị thế thấp hèn của bản thân nhưng dù sao đi nữa có trái cây tươi để ăn vẫn là tốt. Nhạc Quy lười biếng tựa vào người Thủy lân, vừa ăn quýt vừa thở phào nói: "Lúc ta đến tặng túi Càn Khôn cho người khác, trên người không có lấy một viên Ích Cốc Đan, còn tưởng hôm nay phải chịu đói rồi, may mà có ngươi, Thủy lân."
Nói rồi, nàng bóc một múi quýt đưa lên miệng Thủy lân.
Thủy lân vốn ghét vị chua chát của vỏ quýt, bình thường rất ít ăn thứ này, bây giờ có người đút cho, nó liền vui vẻ cắn lấy, chỉ là sau lần bị vỗ vào đầu, nó đã biết rút kinh nghiệm, không cố tình cắn vào tay nàng nữa.
Cả ngày, trên tay Nhạc Quy vẫn còn lưu lại dấu răng của nó nhưng nể tình nó đã thu nhận nàng, còn cho nàng ăn trái cây nên nàng tự tuyên bố từ hôm nay Thủy lân chính là đồng nghiệp thân thiết nhất của nàng ở Đê Vân Phong.
"Ta cũng chẳng có gì để báo đáp ngươi, vậy ta đặt cho ngươi một cái tên nhé," Nhạc Quy xoay người ngồi dậy, trầm ngâm nhìn Thủy lân: "Ngươi thích ăn cỏ, cũng thích ăn táo, vậy thì gọi ngươi là... Thảo... Bình? Thảm cỏ? Phụt..."
Nàng như bị chọc trúng điểm cười, đột nhiên ngã xuống đất cười đến cong cả người. Thủy lân ngạo mạn lạnh lùng liếc nhìn nàng, thúc giục nàng bóc quýt cho nó.
"Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, việc đặt tên phải nghiêm túc một chút, chúng ta phải nghiêm túc nghĩ ra một cái tên may mắn và tốt đẹp." Nhạc Quy cười xong, cầm một quả quýt mới, vừa bóc vừa chìm vào suy nghĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play