Tuy rằng lại một lần nữa sâu sắc nhận ra vị thế thấp hèn của bản thân nhưng dù sao đi nữa có trái cây tươi để ăn vẫn là tốt. Nhạc Quy lười biếng tựa vào người Thủy lân, vừa ăn quýt vừa thở phào nói: "Lúc ta đến tặng túi Càn Khôn cho người khác, trên người không có lấy một viên Ích Cốc Đan, còn tưởng hôm nay phải chịu đói rồi, may mà có ngươi, Thủy lân."
Nói rồi, nàng bóc một múi quýt đưa lên miệng Thủy lân.
Thủy lân vốn ghét vị chua chát của vỏ quýt, bình thường rất ít ăn thứ này, bây giờ có người đút cho, nó liền vui vẻ cắn lấy, chỉ là sau lần bị vỗ vào đầu, nó đã biết rút kinh nghiệm, không cố tình cắn vào tay nàng nữa.
Cả ngày, trên tay Nhạc Quy vẫn còn lưu lại dấu răng của nó nhưng nể tình nó đã thu nhận nàng, còn cho nàng ăn trái cây nên nàng tự tuyên bố từ hôm nay Thủy lân chính là đồng nghiệp thân thiết nhất của nàng ở Đê Vân Phong.
"Ta cũng chẳng có gì để báo đáp ngươi, vậy ta đặt cho ngươi một cái tên nhé," Nhạc Quy xoay người ngồi dậy, trầm ngâm nhìn Thủy lân: "Ngươi thích ăn cỏ, cũng thích ăn táo, vậy thì gọi ngươi là... Thảo... Bình? Thảm cỏ? Phụt..."
Nàng như bị chọc trúng điểm cười, đột nhiên ngã xuống đất cười đến cong cả người. Thủy lân ngạo mạn lạnh lùng liếc nhìn nàng, thúc giục nàng bóc quýt cho nó.
"Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, việc đặt tên phải nghiêm túc một chút, chúng ta phải nghiêm túc nghĩ ra một cái tên may mắn và tốt đẹp." Nhạc Quy cười xong, cầm một quả quýt mới, vừa bóc vừa chìm vào suy nghĩ.
Ba giây sau, nàng nói: "Vì ngươi thích ăn quýt như vậy, vậy ngươi gọi là Quất Tử nhé."
"Khè."
Cách đó ba trượng, trên một cây cổ thụ lớn, nam nhân đang tựa vào cành cây khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ vang lên từ cổ họng. Sau khi cười xong, hắn lại cảm thấy có chút kỳ lạ, ánh mắt lướt qua bầu trời đầy sao trong trẻo, chuẩn bị rời đi. Thế nhưng, ngón tay vừa nhấc lên thì đột nhiên dừng lại, hắn suy tư nhìn về phía một người một lân bên hồ.
Nhạc Quy cũng nghe thấy tiếng xào xạc, với trực giác của một kẻ yếu đuối, nàng cảm thấy có điều chẳng lành. Nàng chưa kịp làm gì, Thủy lân đã cảnh giác nhảy lên, lập tức trốn vào bụi cỏ gần đó.
Động tác của nó quá nhanh khiến Nhạc Quy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì nàng đã theo bản năng đuổi theo nó. Đến khi nàng cũng kịp trốn vào, một nam tử trung niên đã lén lút chạy đến bên hồ. Dưới ánh trăng mờ ảo, Nhạc Quy nhìn rõ khuôn mặt của ông ta, cảm thấy rất quen thuộc...
[À, hình như là một trong bốn người vừa rồi mang trái cây tới.]
Nhạc Quy chớp chớp mắt, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thủy lân đang nằm rạp xuống đất, từ cổ cho đến cằm đều áp sát mặt đất. Đôi mắt của nó đang nhìn qua một khe hở không lớn lắm nhưng đủ để nó dù nằm dưới đất vẫn có thể quan sát rõ mọi thứ bên ngoài bụi cỏ.
[... Kỹ năng giỏi phết nhỉ.]
Nhạc Quy im lặng ba giây rồi lén lút kéo đám cỏ chặn tầm nhìn ra hai bên, nằm xuống với tư thế giống hệt Thủy lân để quan sát.
Sau khi nam tử xác định không có ai xung quanh liền cẩn thận đi đến bên hồ, vốc một vốc nước lên ngửi kỹ. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, ông ta còn cẩn thận vốc một vốc nước nếm thử một chút.
"... Ông ta định làm gì vậy?" Nhạc Quy khẽ hỏi.
Thủy lân không thể trả lời câu hỏi, chỉ chăm chú nhìn nam tử kia.
Nhạc Quy khẽ hừ một tiếng, định nói thêm gì đó thì nam tử đột nhiên cười lớn, giọng đầy kiêu ngạo: "Ta biết mà, ta biết mà! Con súc sinh đó chưa bao giờ uống Vong Hoàn Tuyền nhưng vẫn có thể sống mấy ngàn năm không chết, chắc chắn là vì cái hồ này có điều kỳ lạ!"
[... Anh bạn à, hình như anh quên mất rồi, bây giờ anh đang là một tên trộm đấy.]
Trong khu rừng yên tĩnh, một đàn quạ bất ngờ bay lên, tiếng kêu khàn khàn làm nam tử giật mình, cuối cùng cũng nhớ ra phải giữ kín đáo hơn... Tuy nhiên cũng không quá kín đáo, một người to lớn như vậy lại đột nhiên nằm bò ra bên hồ, uống nước như một con vật, vừa uống vừa phát ra những tiếng r*n rỉ khó nghe. Nhạc Quy nghe mà da gà suýt nổi hết cả lên.
Đêm khuya tĩnh mịch, những đám mây mỏng từ từ tụ lại, che đi một phần những vì sao.
Nhạc Quy trơ mắt nhìn bụng người kia ngày càng phình to ra, khi nàng nghĩ rằng ông ta sắp uống đến mức no chết thì ông ta đột nhiên đứng dậy, bụng căng như sắp sinh, tay kết ấn, linh lực từ đầu ngón tay bắn ra làm thủng một lỗ lớn trên mặt đất.
[Ông ta có thể dùng linh lực?!] Nhạc Quy kinh ngạc thầm nghĩ.
"Quả nhiên." Nam tử kích động đến đỏ cả mắt: "Quả nhiên! Vong Hoàn Tuyền không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà còn giúp tăng cường tu vi. Chỉ mới uống một chút thôi, cấm chế của cung Vô Ưu đã không còn tác dụng với ta. Nếu có thể uống hết cả hồ nước này thì ngay cả Đế Giang cũng không phải đối thủ của ta nữa!"
[Có chí lớn đấy, anh bạn à. Tâm hồn lớn bao nhiêu, sân khấu sẽ lớn bấy nhiêu. Chỉ là uống hết cả hồ nước này thì có vẻ hơi vất vả chút thôi.]
Nhạc Quy chống tay lên má, còn định xem ông ta biểu diễn cách làm sao uống cạn cả hồ, kết quả là nam tử này lại rất biết dừng đúng lúc, sau khi khôi phục mặt đất như cũ liền đỡ cái bụng căng tròn rời đi.
Tĩnh lặng, rất tĩnh lặng.
Ánh trăng bị những đám mây xám mờ che phủ, xung quanh hồ dường như còn tối hơn lúc trước.
Nhạc Quy nấp sau bụi cỏ khá lâu, đến mức suýt ngủ quên thì Thủy lân đột nhiên đứng dậy, ung dung quay lại hồ và tiếp tục ăn trái cây.
"... Xem ra trước đây cũng không ít người đến trộm nước của ngươi nhỉ." Nhạc Quy nhìn dáng vẻ bình thản của nó mà không khỏi bật cười.
Thủy lân ngạo mạn liếc nhìn nàng rồi tiếp tục nhai, nhai xong lại nhảy xuống hồ tắm.
Nhạc Quy cũng nhích lại gần, nhìn dáng vẻ ung dung của nó mà cảm thán: "Trước đây ta cứ nghĩ ngươi bất lão bất tử là vì giống như những người khác trong cung, mỗi ngày uống một chén nước Vong Hoàn Tuyền. Giờ xem ra ta thật là quá bảo thủ rồi, ngươi đâu phải chỉ mỗi ngày một chén!"
Khi còn ở đài Tệ Ngạn, nước Vong Hoàn Tuyền được phát mỗi ngày đều được rót từ một chiếc hồ lô. Theo nàng biết, Cung Vô Ưu có ba nghìn Ma Sơn, mỗi nơi đều có một chiếc hồ lô như thế, hồ lô kết nối với Vong Hoàn Tuyền thực sự, nhưng trên đó có thêm cấm chế, mỗi người mỗi ngày chỉ được nhận một chén.
Ai ai cũng biết Vong Hoàn Tuyền là pháp khí duy nhất trong Tam Giới có thể chống lại sinh lão bệnh tử. Mọi người đều nghĩ Đế Giang sẽ cất giữ nó cẩn thận, sợ rằng rất ít người có thể ngờ rằng, hắn lại đặt nó một cách công khai ở trên Đê Vân Phong như vậy, để Thủy lân cả ngày lăn lộn và bơi lội trong đó.
Thủy lân vẫn đang nhàn nhã bơi tới bơi lui, mỗi lần đạp móng lại lướt xa thêm một đoạn, trông thật là thoải mái. Nhạc Quy nằm bò bên bờ hồ, đưa tay vọc nước, làn nước trong suốt từ đầu ngón tay nàng chảy xuống, lấp lánh. Nàng mải mê nghiên cứu nước hồ, hoàn toàn không để ý đến bầu trời ngày càng u ám.
Dù là thần ma hay phàm nhân, chỉ cần sinh ra trong Tam Giới thì đều khó mà thoát khỏi sinh tử luân hồi, càng khó thoát thì lại càng tham lam, không ai là ngoại lệ. Những dục niệm dơ bẩn đó có thể là trò tiêu khiển lý thú nhất để giết thời gian nhưng nhìn quá nhiều cũng sẽ khiến người ta cảm thấy chán ngán.
Bầu trời dần dần tích tụ những đám mây đen lớn, bầu trời đầy sao rực rỡ trong chớp mắt bị che khuất. Trong cơn gió mạnh, Đế Giang khoác lên mình bộ y phục đỏ, nghiêng người tựa vào cây, đôi mắt cụp xuống nhìn nữ tử đang vọc nước, bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Tiếng sấm trầm đục từ xa vọng lại, một tia chớp nhỏ xuyên qua tầng mây, chiếu sáng mặt hồ thêm chút nữa. Nhạc Quy nhìn bầu trời đột nhiên thay đổi, cảm thấy kỳ lạ, rồi đứng dậy nhìn về phía Thủy lân vẫn đang bơi: "Vậy là... những người kia uống nước tắm của ngươi sao?"
Đế Giang khựng lại, ánh mắt bỗng chốc hướng về phía nàng.
"Thật là... không lẽ ngươi còn đi vệ sinh trong nước đấy chứ?" Nhạc Quy cau mặt, lập tức lau nước trên tay vào y phục: "Mặc dù nước này trông khá sạch nhưng uống trực tiếp mà không đun sôi thì chắc là lắm ký sinh trùng lắm, bẩn quá, may mà ta chưa bao giờ uống."
Thủy lân liếc nhìn nàng một cái, tao nhã lật mình trong hồ nước.
Nhạc Quy lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời vừa rồi còn đầy mây mù, sấm sét chực chờ giờ đã trong sáng trở lại, nàng không nhịn được mà cảm thán: "Đê Vân Phong cứ như là mắc bệnh ấy."
Đêm dần khuya, Thủy lân bơi thỏa thích, cuối cùng cũng từ từ lên bờ. Nhạc Quy xoa xoa đôi mắt đang díu lại vì buồn ngủ, hỏi: "Quất Tử, bình thường ngươi ngủ ở đâu?"
Như thể trả lời câu hỏi của nàng, Thủy lân lên bờ lắc lắc bộ lông... rồi đổ mình ngủ luôn.
Nhạc Quy lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt ngủ say của Thủy lân, một lát sau đành chấp nhận số phận mà nằm xuống.
Lần đầu tiên từ khi xuyên không đến đây nàng phải ngủ ngoài trời, vốn nghĩ rằng sẽ không thể nào ngủ được nhưng gần như ngay khi vừa nằm xuống, nàng đã chìm vào giấc ngủ cùng với tiếng thở nặng nề của Thủy lân, đến cả một giấc mơ cũng không có.
Dù cả ngày như một chiếc bèo nổi trôi nhưng đêm có thể có được một giấc ngủ ngon cũng giúp nàng phần nào xoa dịu nỗi buồn của một kẻ làm công mà không thể tự làm chủ được cuộc đời... Chỉ tiếc là đến đúng giờ tý, tiếng chuông từ Đê Vân Phong lại vang lên đúng giờ.
Nghe tiếng chuông qua hơn một nghìn chín trăm ngọn Ma Sơn và nghe nó ở khoảng cách gần là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Tiếng chuông vang lên từ trên đầu với âm thanh vang dội khiến Nhạc Quy giật mình ngồi bật dậy, một lúc lâu sau đôi mắt trống rỗng mới ngã ngược lại xuống thảm cỏ.
Keng——keng——
Tiếng chuông nối tiếp nhau không ngừng từ tầng mây vang xuống, chấn động đến mức nàng cảm thấy như linh hồn mình cũng đang run rẩy. Nhìn sang bên cạnh, Quất Tử... Ừm, ngủ như con heo chết, thậm chí còn thoải mái lật người.
[Đây chính là sự điềm tĩnh của một "nhân viên cũ" sao?]
Nhạc Quy khóc không ra nước mắt, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi tiếng chuông dừng lại nhưng nàng đã không còn buồn ngủ, chỉ đành tiếp tục nhìn chằm chằm trong vô định. Chịu đựng, chịu đựng mãi, bầu trời từ từ hửng sáng, nàng cũng dần cảm thấy mệt mỏi, liền nhắm mắt lại cố thử ngủ tiếp.
Nửa canh giờ sau, nàng nghe thấy tiếng nhạc ồn ào từ cung Thương Khung vọng đến, mặt không biểu cảm, tay đung đưa đầu của Quất Tử. Quất Tử bị ép phải thức dậy, lập tức xịt một hơi đầy bất mãn, như thể muốn liều mạng với nàng.
"Ta muốn từ chức." Nàng lạnh mặt, không quan tâm Thủy lân có hiểu hay không: "Môi trường làm việc này tệ quá."
Từ chức thật sao?
Dĩ nhiên là không.
Có những công ty khi từ chức phải bồi thường tiền, còn có những công ty nếu tùy tiện từ chức sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng. Nhạc Quy đâu có ngốc, mặc dù nàng rất không hài lòng với cái chuông nửa đêm và tiếng Nhạc Quy ngày nhưng cũng chưa đến mức chạy thẳng vào cung Thương Khung đối diện đại boss. Huống hồ, ngoài những điểm trừ đó, nhìn chung nàng vẫn nhàn rỗi hơn so với khi còn ở đài Tệ Ngạn…
Dường như Đế Giang đã quên mất nhân viên này của mình, sau lần gặp đầu tiên thì không thấy xuất hiện nữa. Mỗi ngày nàng đều ở bên cạnh Quất Tử, ba bữa một ngày đều có trái cây tươi, tuy có chút không đủ no nhưng ít nhất cũng không lo mất mạng, lại chẳng cần phải làm việc gì. Nam tử trung niên hôm đó dọa sẽ uống hết nước trong hồ cũng không xuất hiện lại. So với một người làm công cực khổ, hiện giờ Nhạc Quy giống như một đứa trẻ bị bỏ lại ở nhà hơn.
Cũng tốt.
Sự thật chứng minh rằng khả năng thích ứng của con người là vô hạn. Những ngày đầu mới đến, vì đủ loại tiếng ồn mà Nhạc Quy cảm thấy như mình sắp phát điên, muốn lao vào cung Thương Khung để đối đầu với Đế Giang, nhưng lâu dần nàng lại quen với điều đó. Mặc kệ tiếng chuông kêu vang trời, nàng vẫn có thể ngủ một giấc đến sáng, chỉ có điều những tiếng đàn loạn xạ vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Một đêm yên bình nữa lại buông xuống, bầu trời u ám, sấm chớp nổ vang, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống một cơn mưa lớn.
Quất Tử thong thả bơi trong dòng nước trong vắt của Vong Hoàn Tuyền. Bơi một lúc, nó thừa dịp Nhạc Quy không để ý, lặng lẽ lên bờ, vòng ra phía sau nàng, dùng chiếc đầu có sừng của mình mạnh mẽ húc vào. ( truyện trên app T•Y•T )
Ào ào!
Nhạc Quy bị đẩy ngã xuống nước, nước bắn lên tung tóe. Trong khoảnh khắc bọt nước bắn lên, nàng không nhịn được mà chửi ầm lên: "Đồ khốn, ngươi dám đánh lén ta à!"
Đáp lại, Quất Tử cũng nhảy xuống nước, một lần nữa làm nước văng khắp mặt Nhạc Quy. Nàng bật cười lớn, vung tay tát nước vào nó, Quất Tử cũng không chịu thua, liên tục dùng móng đập nước vào người nàng.
Khi cả hai đang vui đùa, một bóng người đỏ rực đột ngột xuất hiện, ánh mắt đầy vẻ âm u nhìn vào hai người đang ở dưới nước.
Điểm chung lớn nhất của những kẻ yếu đuối chính là trực giác vô cùng nhạy bén. Chẳng hạn như lúc này, dù Nhạc Quy và Quất Tử vẫn chưa phát hiện ra người đang đứng trên bờ, cả hai đã ngừng đùa giỡn, toàn thân ngập vào trong nước, chỉ chừa lại mỗi đầu trên mặt hồ.
Nhạc Quy vừa ổn định lại vị trí để ẩn nấp mới chợt nhận ra rằng ánh mắt của nàng đã bắt gặp ánh mắt của Đế Giang.
[Bây giờ nên làm gì nhỉ, chào hỏi hay sao?]
Đế Giang nhìn hai cái đầu vừa sợ hãi vừa cảnh giác đang ngoi lên mặt nước trong giây lát rồi lạnh nhạt nói: "Con súc sinh kia, lại đây."
Nhạc Quy và Quất Tử đồng loạt co người lại, Quất Tử không cam lòng mà đi lên bờ, Nhạc Quy cũng vội vã đi theo. Khi nàng còn đang suy nghĩ có nên tiến lại gần rồi hành lễ không thì Đế Giang đã không một chút cảm xúc, đánh vào đầu Thủy lân một cái.
Nhạc Quy: "?"
Nhạc Quy: "..."
Trên mặt Đế Giang gần như chỉ thiếu mỗi hai chữ "không vui", hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Nhạc Quy cười gượng: "Tham kiến tôn thượng..."
[Đánh, đánh nó xong thì không được đánh ta nữa nhé.]
[Tác giả có lời muốn nói]
Nhạc Quy: Yêu cầu của ta... không cao lắm nhỉ?
===
Tên truyện: SAU KHI ĐỔI HÔN SỰ VỚI ĐÍCH TỶ
Tác giả: Minh Xuân Diên
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Trạch đấu , Cưới trước yêu sau , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Sinh viên đại học Minh Dao, sau khi thức đêm chơi game bị đột tử, bất ngờ xuyên vào thân xác thứ nữ của phủ An quốc công.
Minh Dao khẽ thở dài: "Còn học tập gì? Vui cái gì? Nằm không không thấy thích sao?"
Nàng mang một gương mặt phù dung, ăn no chờ chết sống đến năm mười lăm tuổi, đích mẫu hứa gả nàng cho Ôn Tòng Dương, cháu trai nhà mẹ đẻ.
Ôn Tòng Dương, vị hôn phu trẻ tuổi tuấn tú, chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì. Hắn và nàng chính là một đôi ngu - lười trời đất tạo nên.
Minh Dao đang chuẩn bị dọn dẹp đổi chỗ nằm, đột nhiên, đích tỷ của nàng không cần tân khoa Thám hoa mà đích mẫu ngàn chọn vạn tuyển, nhất định phải đổi mối hôn sự với nàng.
Nha hoàn thiếp thân lo lắng: "Nghe nói cô gia dậy từ canh ba gà gáy, tuổi còn trẻ đã có thể trúng Thám Hoa. Cô nương đi qua, chỉ sợ ngủ không đủ."
Một ngày Minh Dao phải ngủ năm canh giờ.
Nàng nghĩ nghĩ, đây đích thật là một vấn đề lớn.
-
Thôi Giác, xuất thân thanh lưu thư hương thế gia, thuở nhỏ chuyên tâm đọc sách hành nghiệp, lòng đầy trị thế báo quốc, tự nhận không có tâm với tình yêu.
Bởi vậy, hôn sự đã định, An quốc công phủ lại bỗng nhiên đổi tân nương. Tuy Thôi Giác bất mãn nhưng chưa giận chó đánh mèo với tân thê.
Chỉ cần tân thê an phận hiểu chuyện, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng.
***
Đêm tân hôn.
Sau khi ôn tồn, nhìn thê tử mệt mỏi trong lòng, Thôi Giác không khỏi sinh lòng trìu mến, hỏi nàng có muốn gì hay không.
Tân thê đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Buổi sáng trễ nhất ta có thể ngủ đến canh giờ nào?"
Thôi Giác:...
-
Kỷ Minh Đạt là đích nữ của An Quốc Công, từ nhỏ nhận hết thiên kiều vạn sủng, trong nhà không ai dám khiến nàng ta chịu một chút ấm ức nào.
Nhưng vào một buổi tối, nàng ta vậy mà lại mơ thấy sau khi mình cùng Thôi Giác thành hôn hầu như bất hòa, mà Ôn Tòng Dương lại ngọt ngào ân ái cùng Minh Dao. Ôn Tòng Dương còn vì Minh Dao mà tòng quân lập công, kiếm được cho Minh Dao chức danh cáo mệnh nhất phẩm.
Nàng ta thà chết cũng không chịu gả cho Thôi Giác, cứng rắn đoạt đi mối hôn sự của Minh Dao.
Nhưng thành hôn không đến ba tháng, Kỷ Minh Đạt liền cùng Ôn Tòng Dương đại náo một trận.
Nàng ta chạy đến điền trang hồi môn giải sầu, biết được nhị muội muội và muội phu đang cưỡi ngựa ở điền trang bên cạnh.
Nàng ta không tin hai người này thật sự có thể chung sống hòa thuận, nhịn không được đi xem, thấy Minh Dao xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ngựa, mặc cho người nói cái gì cũng không chịu động.
Thôi Giác tức giận đến đỏ mặt, lại xoay người lên ngựa, lạnh mặt dùng từ ngữ dịu dàng, tay cầm tay dạy Minh Dao nắm dây cương.
Kỷ Minh Đạt bỗng nhiên cắn chặt răng.
Cá mặn ngây thơ × Thám hoa thanh lãnh, trước cưới yêu sau, hằng ngày lưu luyến.
Lưu ý: Song xử, thể xác lẫn tinh thần đều 1v1. Nữ chính chắc chắn vẫn sẽ có chức danh cáo mệnh nhất phẩm.