Cứ lăn lộn như vậy vài ngày, rốt cục Lệ sư tỷ cũng tới cửa lần nữa.

"Ngươi thu dọn một chút, đi theo ta." Vẻ mặt nàng ta phức tạp.

Đôi mắt Nhạc Quy sáng lên, thu dọn toàn bộ gia sản nhanh như gió. Thậm chí, nàng còn không quên lấy bảo thạch ngày đó lấy trộm ra từ đống đổ nát ở Đê Vân Phong cho vào trong túi: "Ta thu dọn xong rồi!"

Lệ sư tỷ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, quay đầu đi ra ngoài.

Nhạc Quy đuổi theo, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy các sư tỷ khác cũng đang ở trong sân, đang ghé tai vào nhau thì thầm, vừa thấy nàng đi ra thì lập tức im lặng.

"Chào các sư tỷ." Nàng chào hỏi.

"Chào tiểu sư muội Nhạc Quy."

"Hôm nay khí sắc của ngươi cũng không tệ nha."

[...Các đồng nghiệp mù lòa nhiều năm rốt cuộc đã có thể nhìn thấy người vô hình là ta rồi à?]

Dù thế nào, nói lời từ biệt với đồng nghiệp luôn vui vẻ. Nhạc Quy vui vẻ trả lời từng người, bước đi thoải mái theo Lệ sư tỷ ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi cách nhau một đoạn, Lệ sư tỷ cho nàng một lá bùa.

Nhạc Quy nhận ra đây là một tấm phù lục có thể dịch chuyển tức thời ra xa ngàn dặm. Sau khi nàng nhận lấy thì lập tức dâng chiếc túi càn khôn của mình lên: "Đây là mấy món pháp khí mà lúc trước đại sư tỷ đã tặng cho ta khi ta gia nhập Hợp Hoan tông. Ta là một người phàm, cũng không dùng đến, vẫn nên giao cho tỷ bảo quản..."

Túi vừa được đưa ra ngoài, lá bùa trong lòng bàn tay đột nhiên bốc cháy. Nàng thuần thục ném ra, một giây sau phát hiện hoàn cảnh xung quanh bản thân đã thay đổi. Nhạc Quy háo hức mở to hai mắt nhìn ——

[Chờ một chút, nơi này có chút quen mắt.]

Nhạc Quy đang mê mang thì giọng nói nhàn nhạt của Lệ sư tỷ vang lên: "Ta đưa ngươi đến nơi đây thôi. Đoạn đường còn lại, ngươi tự đi đi."

"... Hình như đi nhầm đường rồi. Đây giống như Đê Vân Phong, không phải đường về nhân gian." Nhạc Quy cố gắng nói thật uyển chuyển.

Lệ sư tỷ nở nụ cười: "Bình thường sao không nhìn ra ngươi biết giả heo ăn thịt hổ như vậy chứ? Đừng giả ngu nữa. Ta đưa ngươi đến nơi này, ngươi còn không biết có ý gì sao?"

"Có ý gì?" Nhạc Quy vẫn còn hơi ngơ ngác.

Lệ sư tỷ thoáng lộ vẻ mất kiên nhẫn nhưng nghĩ tới hiện tại không giống ngày xưa nữa, lại cố gắng nhịn xuống: "Tôn thượng có lệnh, truyền đệ tử Nhạc Quy của Hợp Hoan tông tới hầu hạ. Chúc mừng ngươi, trở thành người duy nhất trong ngàn năm qua được điều từ bên ngoài Ma Sơn vào Đê Vân Phong."

"Chờ, chờ một chút, điều chuyển cái gì..."

Nhạc Quy còn chưa hỏi xong, Lệ sư tỷ đã kích hoạt tấm phù di chuyển rồi. Nàng theo bản năng kéo tay Lệ sư tỷ, lại chỉ bắt được khoảng không, trượt chân ngã xuống đất.

[Không!]

Nhạc Quy cực kỳ bi thương, đưa tay về phía Lệ sư tỷ đã biến mất, cảm xúc kịch tính không ai địch nổi.

[Vì sao? Vì sao! Rõ ràng ta đã từ chức. Vì sao còn phải tiếp tục ở lại làm công! Không phải đã nói muốn đi là có thể đi sao? Vì sao không để cho ta đi]

[Rốt cuộc Đế Giang có ý gì, thật sự coi trọng ta sao? Sao có thể! Nếu thật sự coi trọng ta, ngày đó uống rượu xong đã giữ ta lại rồi, cần gì phải chờ tới hôm nay!]

[Nếu không coi trọng ta, vì sao vẫn không thả ta đi. Chẳng lẽ là do chuyện đêm hôm đó ở đài Tệ Ngạn hắn càng nghĩ càng tức, quyết định điều chuyển ta tới đây để giết cho hả dạ à?]

Nhạc Quy càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nhưng người đã đến nơi này rồi, chỉ còn có hai lựa chọn: hoặc là lên núi đối mặt với cuộc sống bi kịch, hoặc quay đầu bỏ chạy... Tuy rằng, cuộc sống của nàng cho tới bây giờ đều rất yên bình nhưng không có nghĩa là cung Vô Ưu cũng không phải là nơi nguy hiểm. Nếu nàng cứ thế chạy đi, có lẽ không cần chờ Đế Giang ra tay cũng sẽ có đủ sinh vật kỳ dị ăn tươi nuốt sống nàng. 

"Cả đời ta chưa từng làm việc ác. Không nghĩ tới lại rơi vào kết cục như vậy." Thừa dịp không có ai, Nhạc Quy đọc hai câu kịch truyền hình rồi lăn lộn trên mặt đất hai vòng như để xả giận. 

Trong cung điện trên đỉnh Đê Vân Phong, Đế Giang thu hồi thần thức, rút ra kết luận: "Quả nhiên không nghe được. Xem ra nhất định phải cách nàng trong vòng hai thước mới được."

Trong chiếc gương đồng lơ lửng giữa không trung, mây mù cuộn lên, trên mặt gương đã chỉ còn một vết rạn duy nhất.

"Nàng còn đang diễn." Đế Giang khẽ nhấc bàn tay thon dài, ngón tay khẽ nâng cằm, ánh mắt đầy suy tư: "Ngươi nói xem, rõ ràng xung quanh chẳng có ai, rốt cuộc nàng diễn cho ai xem?"

Gương đồng: "Hỏi ta à? Vậy ngươi phải trả trước..."

Đế Giang ngước mắt nhìn lại, gương đồng lập tức im bặt.

*

Sau khi phát điên một hồi, cảm xúc của Nhạc Quy dần ổn định lại. Nàng ngồi bật dậy, phủi đi bụi đất và lá rụng bám trên người. Mặc dù cung Vô Ưu là một “công ty đen”, hơi chút là muốn lấy mạng nhân viên nhưng phúc lợi đãi ngộ coi như không tệ. Ví dụ như y phục trên người nàng, chính là pháp y trung cấp phủ chú thanh tẩy, chỉ cần phủi nhẹ một cái là lại sạch bong sáng bóng như mới. 

Nhìn cảnh vật quen thuộc và những bậc thang đá trước mặt, nàng cam chịu số phận thở dài, bước chân nặng nề tiến lên.

Ừm, so với việc bị thứ gì không rõ ăn thịt, nàng thà chết ở trên tay Đế Giang, ít nhất còn có thể giữ lại toàn thây... nếu như may mắn.

Trước đây, nàng là một sinh viên yếu đuối, không qua nổi bài kiểm tra 800 mét tiêu chuẩn. Từ khi bắt đầu làm việc ở cung Vô Ưu đến nay, mỗi ngày không phải leo núi thì là đang trên đường leo núi. Thể lực tăng vọt, hiện tại leo mấy trăm bậc thang cũng không có vấn đề gì.

...Vấn đề là Đê Vân Phong với tư cách là ngọn núi cao nhất của cung Vô Ưu, cũng không phải chỉ có mấy trăm bậc thang.

Lần này không ai thúc giục, Nhạc Quy vừa đi vừa nghỉ. Cuối cùng, trước khi hai chân mềm nhũn không nhấc nổi nàng cũng leo lên đến đỉnh núi... Nếu như nàng nhớ không lầm, mấy ngày trước nơi này vẫn là một đống đổ nát mà?

Nhạc Quy nhìn cung điện nguy nga ẩn hiện trong màn mây mù âm u. Nàng đang hoài nghi có phải bản thân quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác hay không, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một con cá voi mọc cánh bơi qua bầu trời.

[... Thôi bỏ đi, thế giới tiểu thuyết mà, không có gì là không thể.]

Khóe miệng nàng co giật, kéo theo tâm trạng mệt mỏi và vô vọng, lê bước đến trước đại điện.

"Đệ tử Nhạc Quy, bái kiến tôn thượng." Hai tay nàng cố gắng lồng vào nhau, loay hoay tạo thành hình dáng hoa sen tiêu chuẩn của đệ tử Hợp Hoan Tông. Kết quả uốn éo cả buổi cũng không thành hình, nhất thời chột dạ mà buông tay xuống. ( truyện trên app T•Y•T )

Bên trong điện vẫn im ắng, không một lời đáp lại. Trái tim Nhạc Quy đập thình thịch, cảm giác như quay lại đêm đó ở đài Tệ Ngạn, nàng định câu dẫn hắn... Nói ngắn gọn là, nàng sợ hãi.

Dù tính tình nàng vốn chậm chạp. Mặc dù ngay khi ở dưới núi, nàng đã biết chuyến đi lần này của mình lành ít dữ nhiều. Nhưng lúc đó, nàng cũng không có nhiều cảm giác, ngược lại nàng còn bực bội ngọn núi cao như vậy phải leo như thế nào hơn. Tới tận giờ khắc này, đứng ở bên ngoài đại điện cung Thương Khung, nàng mới thực sự cảm thấy, có lẽ, mình sắp chết rồi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Dũng khí của nàng cũng dần dần bị mài mòn. Ngay khi nàng sắp nhịn không được mà quay đầu bỏ chạy, trong điện rốt cuộc truyền ra thanh âm cao quý lạnh nhạt của Đế Giang: "Vào đi."

Nhạc Quy dừng một chút, cố gắng giữ vững tinh thần bước vào trong điện. Vừa bước vào, nàng đã thấy Đế Giang đang ngồi trên vương tọa.

Hôm nay hắn mặc một trường bào màu đỏ, màu sắc bão hòa đến mức chói mắt nhưng trên người hắn lại không hiện ra sự diễm tục nào, ngược lại, vẻ ngoài ấy càng làm nổi bật sự cao quý và bí ẩn, như thể hắn sinh ra đã thuộc về vương giả. 

Nhạc Quy hoảng hồn, kết quả, một giây sau nàng thiếu chút nữa vấp ngã. Nàng nghiêng người theo bản năng, vung tay loạn xạ để ổn định thân hình. Sau khi ổn định lại, nhìn xung quanh cung điện, hai mắt nàng trợn tròn ——

Đây thật sự là cung điện của Boss mà không phải là nhà kho của cửa hàng nào trên tabao sao?

Là... cung điện rất lớn, những trụ cột chạm khắc tinh xảo, tráng lệ xa hoa. Vương tọa bằng huyền thiết vạn năm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, uy nghiêm. Đế Giang lười biếng ngả người trên vương tọa. Mặc dù trông hắn có vẻ tùy ý nhưng cũng khó che giấu khí thế vương giả không thể xâm phạm... 

Nhưng tất cả những điều đó đều bị đống đồ lộn xộn dưới đất phá hỏng hoàn toàn!

Khắp nơi trong điện đều chất đầy những món đồ kỳ lạ, chật kín đến nỗi không còn chỗ để đặt chân. Dù vương tọa có lộng lẫy hay khí thế của Đế Giang có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể cứu vãn hình ảnh này.

"Tiến lên phía trước." Ánh mắt của Đế Giang lướt qua Nhạc Quy, tựa hồ cảm thấy bộ dạng kinh ngạc của nàng có chút thú vị.

"Vâng, thưa tôn thượng." Nhạc Quy miễng cưỡng đáp lời, cẩn thận kéo váy, tìm cách tránh đống đồ dưới đất mà tiến về phía trước. Nhưng bất kể nàng cẩn thận như thế nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi sơ suất giẫm vào một đống mềm nhũn màu xanh lục.

"Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh đánh cắp ngự mã —!" Đống chất nhầy màu xanh đột nhiên hét toáng lên, cất giọng the thé bắt đầu hát vang. Mà sự bất ngờ này làm lời xin lỗi đã đến khóe miệng của Nhạc Quy nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí còn làm nàng suýt té ngã lần nữa.

"Ngại quá... Xin lỗi, xin nhường đường." Nhạc Quy vừa nhỏ giọng lầm bầm, vừa chậm rãi đi về phía trước nhưng vẫn thỉnh thoảng đụng phải đồ đạc, trong đại điện yên tĩnh liên tiếp vang lên tiếng mắng chửi. Đế Giang nâng cằm, như có điều suy nghĩ nhìn nàng.

Thật náo nhiệt, một người cũng có thể náo nhiệt như vậy.

Một khắc đồng hồ sau, Nhạc Quy vòng qua chiếc gương đồng lơ lửng giữa không trung. Cuối cùng, nàng cũng đi tới trước vương tọa, nhìn rõ Đế Giang ở khoảng cách gần.

Đẹp thật! Môi đỏ, răng trắng, da trắng như ngọc, cổ áo mở rộng ra, để lộ xương quai xanh và lồng ngực như ẩn như hiện.

[Ồ, ăn mặc quyến rũ như vậy, định quyến rũ mình sao.]

Đôi mắt Đế Giang khẽ nhúc nhích.

Nhạc Quy làm vẻ mặt nghiêm chỉnh hành lễ: "Tham kiến tôn thượng."

Đế Giang nhìn chằm chằm nàng một lát, nói: "Đi ra cửa, đi lại một lần nữa."

"Hả?" Nhạc Quy ngơ ngác ngẩng đầu, vừa đối diện với ánh mắt của hắn, nàng vội vàng quay đầu đi ra ngoài. Vì thế, không ngoài dự đoán, lại là một loạt tiếng thét thảm và chửi bới.

Đợi đến khi Nhạc Quy lại tốn thêm một đoạn thời gian thật dài để đi tới, Đế Giang lại nói: "Đi thêm một lần nữa."

Nhạc Quy: "..."

Lặp đi lặp lại ba bốn lần, đến lần cuối cùng, Nhạc Quy cũng thuần thục, chỉ dẫm lên đồ đạc hai lần. Sinh vật không rõ bị giẫm lên cũng lười kêu, chỉ hừ một tiếng rồi tránh xa một chút. Một lần nữa đi tới dưới vương tọa, Nhạc Quy mồ hôi nhễ nhại, trong lòng cũng không nhịn được mà phát cáu ——

[Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục. Còn dám bắt ta đi lần nữa, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!]

Đế Giang vốn định kêu dừng lại, lông mày lại nhướng lên: "Đi thêm một lần nữa."

Nhạc Quy thuần thục quỳ xuống: "Tôn thượng, ta sai rồi. Cầu tôn thượng tha cho ta đi!"

[Thế nào, tư thế quỳ của ta có phải rất đẹp mắt không?]

Đế Giang: "..."

[Tác giả có lời muốn nói]

Nhạc Quy: Nói xem, có đẹp không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play