Keng keng keng keng keng keng keng ——
Tiếng chuông của Đê Vân Phong lại vang lên, phong vân biến ảo, báo hiệu lúc giao thời ma đạo.
Trên đỉnh núi, bên trong cung điện đã khôi phục nguyên trạng chỉ trong một đêm. Một chiếc gương đồng cao bằng nửa người đang lơ lửng giữa không trung, Đế Giang lười biếng tựa vào ngai vàng, tùy ý để gương đồng tham lam hấp thu linh lực tràn ra từ đầu ngón tay hắn. Chỉ đến khi chiếc gương bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt, hắn mới dừng đưa linh lực vào.
Ánh sáng màu tím trên mặt gương gợn sóng như nước, sau một lát thì ngưng thụ thành một đóa hoa tú cầu mờ ảo: "Chủ nhân, người vừa mới nói, chỉ cần người cách nàng ta trong phạm vi hai thước là có thể nghe được tiếng lòng của nữ tử kia?"
Đế Giang không nói, chỉ lười biếng nhìn vào mặt gương.
Đóa hoa tú cầu trong gương đồng thoáng chốc tan thành ánh sáng màu tím, lại nhanh chóng ngưng tụ thành hình đóa hoa tú cầu: "Nữ tử kia là một người phàm, không hề sử dụng bất kỳ thuật pháp gì với người. Những gì người nghe được, đều là tiếng lòng thật sự của nàng ta."
"Tiếng lòng thật sự?" Đế Giang khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ tà mị: "Vì sao bản tôn có thể nghe được tiếng lòng thật sự của nàng ta?"
"Đây là câu hỏi thứ hai, người cần phải trả thêm linh lực mới được." Ánh sáng tím dần dần nhạt đi, đóa hoa tú cầu cũng bắt đầu rục rịch.
Đầu ngón tay Đế Giang khẽ búng một cái, trên mặt gương đồng lập tức nứt ra ba vết rạn. Đóa hoa tú cầu trong gương phát ra tiếng kêu thảm đầy oán độc.
"Tiếng lòng." Trong tiếng kêu thê lương, Đế Giang lại tỏ ra cực kỳ hứng thú, "Thú vị."
***
"Ngươi chắc là muốn rời đi chứ?"
Hình như là không thể tin được trên đời này sẽ có người ngu xuẩn như vậy, Lệ sư tỷ lại hỏi một lần nữa.
Nhạc Quy gật đầu như giã tỏi: "Chắc chắn, vô cùng chắc chắn."
Lệ sư tỷ lại một lần nữa nhận được đáp án khẳng định, lông mày hơi nhăn lại.
Tuy rằng người trước mặt chỉ là một người phàm nhỏ bé, dung mạo cũng bình thường, hoàn toàn không giống người của Hợp Hoan tông. Nhưng nàng lại rất chăm chỉ! Ở loại nơi như đài Tệ Ngạn, dung mạo có đẹp đến mấy cũng không có người thưởng thức, tu vi cao đến đâu cũng không cách nào sử dụng, chỉ có sự chăm chỉ mới là thứ thực sự hữu ích.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là đừng xúc động." Vừa rồi, Lệ sư tỷ còn cảnh giác với nàng, sau khi suy nghĩ một chút thì lập tức thay đổi sắc mặt, "Đệ tử cung Vô Ưu có trên vạn người. Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai rời đi, ngươi có biết vì sao không?"
"Bởi vì mị lực tôn thượng vô biên, là tấm gương và ân nhân của tất cả người tu ma chúng ta. Có thể hầu hạ người ấy là vinh dự lớn lao, cho nên mọi người mới không muốn rời đi." Vì để thuận lợi rời đi, Nhạc Quy không tiếc lời tâng bốc lãnh đạo tối cao.
Lệ sư tỷ ho nhẹ một tiếng: "Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó."
"Vậy nguyên nhân thứ hai là?" Nhạc Quy lập tức phối hợp hỏi.
Lệ sư tỷ: "Cung Vô Ưu được bao quanh bởi núi non, sông nước. Có một linh tuyền tên là Vong Hoàn. Chén trà mà chúng ta nhận được mỗi sáng chính là được pha từ nước suối này. Nước Vong Hoàn không có công hiệu quá lớn nhưng dùng một ngày thì có thể duy trì dung mạo và tuổi thọ một ngày. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, từ khi vào Cung Vô Ưu, dung mạo của ngươi không thay đổi nữa sao?"
[Thật ngại quá, từ khi ta đến Cung Vô Ưu chưa từng uống thứ đồ chơi đó. Hơn nữa, thời gian mới có một tháng... Thật ngại quá. Cho dù là người phàm già có lão hóa nhanh cỡ nào cũng không thể nhìn thấy thay đổi chỉ trong vòng một tháng.]
Đương nhiên Nhạc Quy biết Vong Hoàn Tuyền.
Trong nguyên tác, sau khi Đế Giang chết, các loại pháp khí và linh mạch đã từng nhận hắn làm chủ trong cung Vô Ưu đều tự phong ấn. Cộng thêm việc bị địch nhân điên cuồng phản kích, chẳng bao lâu cung Vô Ưu đã bị bỏ hoang. Phải đến một trăm năm sau, khi nam chính bị sư môn trục xuất đến đây, những bảo vật tự mình phong ấn kia mới được kích hoạt lại.
Mà một trong đó chính là Vong Hoàn Tuyền.
Nước Vong Hoàn Tuyền có thể duy trì tuổi thanh xuân và tuổi thọ. Nhưng cái gọi là thanh xuân cũng không phải cải lão hoàn đồng mà là giữ nguyên trạng thái hiện tại. Nói một cách đơn giản, nếu hôm nay ngươi có gương mặt hai mươi tuổi, vậy nếu ngươi uống liên tục một ngàn năm, một ngàn năm sau vẫn là khuôn mặt hai mươi tuổi lúc trước. Nếu tám mươi tuổi mới bắt đầu uống thì vẫn luôn duy trì khuôn mặt tám mươi tuổi.
Thứ này so sánh với những bảo bối khác của Đế Giang thì chỉ có thể gọi là gân gà. Nhưng đối với đại đa số người mà nói, lại là một hấp dẫn thật lớn ——
Ở một góc độ nào đó, chỉ cần vẫn luôn duy trì uống nước Vong Hoàn thì có thể đạt được sự “bất tử”.
Dù là Tiên, Ma hay Tu Sĩ, chỉ cần còn ở trong tam giới đều không thể thoát khỏi sinh tử luân hồi. Vong Hoàn Tuyền giống như bug, có thể kéo dài thời hạn luân hồi vô hạn. Cho dù những đại năng đỉnh cao cũng khó lòng cưỡng lại sức hấp dẫn của Vong Hoàn Tuyền, huống chi là đám người cung Vô Ưu.
"Cả đời người phàm ngắn ngủi mấy chục năm, như phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng chỉ cần ngươi lưu lại thì có thể sống thật lâu, như vậy không tốt sao?" Lệ sư tỷ dụ dỗ nói.
Vẻ mặt Nhạc Quy chân thành: "Không tốt."
Lệ sư tỷ nghẹn họng: "Vì sao không tốt?"
Thấy nàng ta không hiểu, Nhạc Quy quyết định nói chuyện với nàng ta một chút: "Bởi vì nước này phải uống mỗi ngày một chén, điều này có nghĩa là nếu muốn sống thật lâu thì càng phải làm việc lâu dài để được phát nước. Chẳng lẽ sống lâu chỉ để làm việc lâu sao?"
Lệ sư tỷ trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng chưa từng nghĩ đến khía cạnh này.
Nhạc Quy nhìn biểu cảm hoài nghi nhân sinh của nàng ta, lập tức lộ vẻ đồng cảm.
[Đùa gì chứ. Ta vừa đến Cung Vô Ưu đã nghĩ đến việc dựa vào nước Vong Hoàn để chờ nam chính xuất hiện ở một trăm năm sau, sau đó lại mượn Vô Lượng Độ của hắn để trở lại thế giới hiện thực. Nhưng chỉ cần nghĩ đến làm như vậy thì có nghĩa là sẽ phải làm công cho cung Vô Ưu một trăm năm... Xin lỗi, ta lựa chọn từ bỏ.]
Lệ sư tỷ bị lời nói của nàng làm cho đầu óc hoang mang. Nàng ta đang rối bời thì đối diện với ánh mắt của nàng, lại nhanh chóng tỉnh táo lại: "Ngươi đã quyết định, ta cũng không nói gì nữa. Chỉ là, cung Vô Ưu là nơi chí tôn của Ma giới, không phải nơi ngươi muốn đi là có thể đi. Ta sẽ đi hỏi giúp ngươi, nếu không được, ngươi cũng đừng trách ta."
Nhạc Quy, với tư cách là một sinh viên đại học ở thế giới hiện đại, mặc dù mới đến cung Vô Ưu làm việc một tháng nhưng chỉ liếc mắt một cái là biết nàng ta chỉ tìm lý do để tống khứ mình đi, hoàn toàn không phải thật lòng muốn thả mình đi.
[Sợ nhân viên cấp cơ sở rời đi sẽ không có người làm việc đúng không. Đế Giang là ông chủ vô lương, ngươi mới là Diêm Vương sống.] ( app TYT - tytnovel )
"Thật ra không đi cũng được, chỉ là lần trước ta bị bệnh một hồi, cộng thêm lần này lại bị rượu làm cho choáng váng, cảm thấy thân thể không tốt lắm." Nhạc Quy giả bộ ho khan hai tiếng, "Chỉ sợ phải nằm trên giường nửa năm mới có thể khỏi hẳn, cho dù khỏi hẳn cũng không thể làm việc nặng nữa."
Lệ sư tỷ nghi ngờ: "Thật sao? Không phải là ngươi đang tìm cớ để qua mặt ta đó chứ?"
"Lệ sư tỷ, tỷ cảm thấy ta là loại người này sao?" Nhạc Quy hỏi ngược lại, vẻ mặt thật thà, vô hại.
Lệ sư tỷ dừng một chút, bị câu hỏi ngược lại của nàng làm lung lay không ít, cuối cùng vẫn tin: "Vậy được, ngươi đợi ở đây, ta sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giúp ngươi."
"Vậy làm phiền sư tỷ rồi." Xét thấy ma tu cũng không có nhân tính gì, để tránh cho nàng ta vì bớt việc mà giết chết mình. Nhạc Quy nhìn xung quanh một vòng, hạ giọng nói: "Chờ ta rời khỏi Ma Giới, nhất định sẽ có hậu lễ dâng lên."
Khi mới đến Ma giới, tựa hồ Đại sư tỷ chắc chắn một người phàm như nàng sẽ sống không quá ba ngày, vì bày tỏ sự áy náy mà nàng ta đã tặng nàng không ít thứ, phần lớn đã bị nàng mang đi đổi bộ váy đỏ, chỉ còn hai món pháp khí có thể dùng để hối lộ Lệ sư tỷ.
"Ngươi có hậu lễ gì?" Lệ sư tỷ nở nụ cười nhạt.
Vẻ mặt Nhạc Quy nhu thuận: "Lúc trước đại sư tỷ đối xử với ta cũng không tệ."
Lệ sư tỷ thấy nàng nói nghiêm túc, cũng không khỏi nghiêm túc theo, nhưng cũng không nói rõ thái độ.
"Cứ đợi đi."
Nhạc Quy thật sự chờ đợi, mấy ngày tiếp theo nàng rất tận tâm diễn vai một con ma ốm. Mỗi khi có người muốn nàng ra ngoài làm việc, nàng sẽ ôm cái chổi ho sù sụ đến mức long trời lở đất, bộ dáng có thể chết bất cứ lúc nào. Thời gian lâu dài, cũng không có người nào đến thúc giục nàng làm việc nữa.