So với những ngày ở thôn Đào Nguyên, ở phủ của Ly Quân đúng là thoải mái hơn nhiều. Mỗi ngày không chỉ có sơn hào hải vị để thưởng thức mà còn có mỹ nhân để ngắm nhìn. Quan trọng nhất là, dù mỗi lần Ly Quân tặng lễ vật đều xót ruột đến mức muốn khóc nhưng bình thường lại vô cùng rộng rãi. Hằng ngày y đều phát cho Nhạc Quy và A Hoa một khoản ngân lượng tiêu vặt, để các nàng có thể tự do dạo phố mua sắm thỏa thích.
Ở đây vài ngày, Nhạc Quy cũng dần hiểu ra. Nếu nói nơi này vốn cách biệt với phàm thế thì phủ đệ của Ly Quân lại càng như một thế giới riêng. Chỉ là sự cách biệt này chỉ có tính đơn phương — dân chúng bên ngoài vẫn sinh hoạt bình thường, hoàn toàn không hay biết rằng sau một bức tường bình thường nơi con hẻm nhỏ hẻo lánh kia lại chính là cửa vào một tòa phủ đệ xa hoa tột bậc.
Ở lại phủ Ly Quân gần nửa tháng, Nhạc Quy đã dùng hết số linh dược mang về. Nhờ vậy, tu vi của Đế Giang cuối cùng cũng khôi phục như cũ—
Mà "như cũ" ở đây, chính là hai phần công lực còn sót lại. Còn về hai nghìn năm tu vi đã hao tổn để chữa trị vết thương, cùng sáu nghìn năm linh lực ban cho A Hoa thì vĩnh viễn chẳng thể lấy lại được.
"Với tu vi của hắn, chỉ cần hai phần công lực cũng đã đủ để tiếp tục tung hoành ngang dọc, huống hồ hắn là ma khí ngưng tụ mà sinh, chỉ cần tam giới còn ma khí thì tu vi của hắn sẽ vĩnh viễn sinh sôi không dứt. Muốn khôi phục đến đỉnh phong, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian." Là bằng hữu lâu năm của Đế Giang, Ly Quân chẳng hề tiếc nuối thay hắn.
Mà Đế Giang cũng vậy, thậm chí sau khi hắn khỏi hẳn, ngay cả tu luyện cũng trở nên biếng nhác hơn nhiều.
Bằng hữu gặp gỡ, chung quy rồi cũng đến ngày chia ly. Sau một tháng lưu lại phủ Ly Quân, Đế Giang quyết định đưa Nhạc Quy và A Hoa rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT