Tận sâu trong tàng khố sau bao lớp trận pháp, Ly Quân chẳng còn vẻ tiêu dao phong lưu thường ngày, mà run rẩy đưa tay vuốt qua từng khoảng trống trên giá bày cổ vật. Càng sờ, lòng y càng đau, đến mức khóe mắt cũng dần đỏ lên.
Thị nữ chờ mãi không thấy chủ nhân đi ra, đành vào phòng, vừa bước vào liền thấy y trong bộ dạng đau đớn khôn nguôi, bèn dừng lại, giọng nói lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: "Nếu chủ nhân không nỡ tặng, cớ sao lúc trước còn làm bộ rộng rãi?"
"…Ai làm bộ rộng rãi chứ? Ta thực lòng muốn tặng cho các nàng mà." Ly Quân thở dài, rồi lại bắt đầu sầu não. "Nhưng ai mà ngờ được, hai tiểu nha đầu ấy trông thì một kẻ ưa chưng diện, một kẻ thích làm dáng, vậy mà vào tàng khố của ta lại chẳng chọn lấy một bộ y phục, một món trang sức nào, chỉ toàn nhắm vào đan dược và bảo vật tu luyện! Hoàn hồn thảo của ta… linh đan của ta…"
Ly Quân như gọi hồn, không ngừng niệm tên từng món bảo vật đã bị lấy đi. Thị nữ nhìn không nổi nữa, khuyên nhủ: "Nếu thật sự không nỡ, vậy thì đòi lại đi. Nếu chủ nhân ngại mở miệng, nô tỳ có thể thay người đi lấy."
"Đòi đồ từ tay người của Đế Giang à?" Ly Quân nhướng mày hỏi lại.
Thị nữ lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc đáp: "Nô tỳ nghĩ… vẫn là thôi đi. Dù sao những thứ quan trọng nhất vẫn còn."
Câu này ít nhiều cũng khiến Ly Quân cảm thấy được an ủi đôi chút. Y thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía hai kiện nhuyễn giáp có vẻ bình thường nhất giữa vô vàn trân bảo trong phòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play