Ít nhiều gì Nhạc Quy vẫn có chút tự biết thân phận mình. Đương nhiên nàng biết rõ Đế Giang có khuôn mặt như vậy, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc yêu thích gương mặt của nàng. Chỉ là, tính cách của nàng chính là như vậy đấy, càng khẩn trương lại càng không nhịn được mà lẩm bẩm chế nhạo trong lòng.

Ví dụ như ngay lúc này, sau khi lỡ buột miệng nghĩ thầm một câu trong lòng thì bằng giác quan của động vật nhỏ, nàng lập tức phát hiện rằng ánh mắt Đế Giang nhìn mình thay đổi một cách kỳ lạ, không tốt chút nào. Nội tâm lập tức bắt đầu hét lên: A! A! A! Thật đáng sợ!

Đế Giang: "??"

Mặc dù trong lòng đang điên cuồng hét lớn nhưng vẻ mặt Nhạc Quy vẫn duy trì sự bình tĩnh, đặt vò rượu xuống, cúi mặt xuống đi về phía cái đuôi nào đó trong đội hình chữ "bát" / 八 / của Hợp Hoan Tông. 

Nàng vừa đi được hai mét, người phía sau đột nhiên mở miệng: "Đứng lại."

[Ai đứng lại thế?]

Nhạc Quy khựng lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt các sư tỷ đồng loạt nhìn mình, nàng tự dưng có một dự cảm không tốt: [Không phải là đang gọi mình đấy chứ?]

Nàng do dự quay đầu lại, không ngờ lại chạm mắt với Đế Giang lần nữa.

[A a a a, thật sự là gọi mình này! A a cứu mạng với!]

Đế Giang nhìn chằm chằm nàng như đang suy nghĩ gì đó, ngón tay thon dài trắng bệch, không chút máu nhẹ nhàng gõ lên vò rượu, từng nhịp từng nhịp như gõ thẳng vào tim người khác. 

Ánh mắt Nhạc Quy không ngừng đảo qua đảo lại. Nàng đang lưỡng lự không biết có nên mở miệng nói chuyện hay không. Đột nhiên lại hắn dùng giọng điệu không cảm xúc, nói: "Tiến lên một bước."

[Tiến lên một bước? Vì sao phải tiến lên một bước? Là để nhắm cho chuẩn sao?]

Nhạc Quy thành thật tiến lên một bước.

Đế Giang lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào nàng.

[A a a rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì vậy! Ánh mắt hắn thật đáng sợ. Tại sao hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình thế?!]

Lòng bàn tay Nhạc Quy đã sắp ướt đẫm mồ hôi.

Khóe môi Đế Giang khẽ cong lên một chút: "Lùi lại một bước."

[Vì sao! Rốt cuộc là vì sao! Hắn muốn làm cái gì! Chẳng lẽ ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, cảm thấy món cháo loãng, dưa muối như ta cũng có chút hấp dẫn sao!]

Nhạc Quy lùi lại.

Đế Giang: "Tiến lên."

Nhạc Quy: "..."

Đế Giang: "Lùi lại."

Nhạc Quy: "..."

Tất cả mọi người đều không hiểu nổi, không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm cái gì. Nhưng Đế Giang lại có vẻ như tìm được chuyện thú vị hơn cả chuyện uống rượu. Hắn liên tục bắt Nhạc Quy tiến lên, lùi xuống. Ban đầu, nội tâm Nhạc Quy còn gào thét nhưng về sau đã hoàn toàn chết lặng.

[Mệt rồi, tiêu diệt luôn đi.]

Mặc dù trước khi đến đây đã nói ai được tôn thượng coi trọng, những người khác đều sẽ hỗ trợ hết mình nhưng trong danh sách đó tuyệt đối không bao gồm Nhạc Quy – người phàm mới được thu nhận vào tông môn ngay trước khi tới Ma giới.

Nếu ngay cả một người phàm có dùng mạo tầm thường như nàng cũng có thể. Vậy các nàng am hiểu thuật mị hoặc nhất định cũng có thể. Lệ sư tỷ tràn đầy tự tin, mỉm cười hành lễ với Đế Giang, muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn: "Tôn thượng... Phốc!"

Đột nhiên nàng ta thổ huyết, sự tự tin trên mặt nàng ta biến thành hoảng sợ trong giây lát. Nàng ta không chút nghĩ ngợi, quỳ xuống đất: "Tôn thượng tha mạng... Phốc!"

Đám người Hợp Hoan Tông sợ hãi vì biến cố bất ngờ này. Những tâm tư rục rịch trong lòng lập tức bị dập tắt sạch sẽ.

Nhạc Quy cũng sợ hãi không kém. Nàng đang không biết làm gì thì Đế Giang hoàn toàn không quan tâm đến Lệ sư tỷ đang hộc máu quỳ ở đó, mà chỉ có hứng thú ngoắc tay với nàng một cái: "Lại đây rót rượu."

[Cứu mạng, vì sao lại bắt ta đi.]

"Không thích à?" Đế Giang hơi nhíu mày, dáng vẻ dễ nói chuyện, trong đôi mắt hẹp dài lại lóe lên tia nguy hiểm.

[Có quỷ mới thích.]

Nhạc Quy lập tức ngồi quỳ một bên chân bàn, vẻ mặt chân thành: "Có thể hầu hạ tôn thượng, là vinh hạnh của đệ tử."

Đế Giang nhìn nàng ở khoảng cách gần, như thể đang quan sát một loại động vật quý hiếm chưa từng thấy.

Nói thật, Đế Giang quả thật rất đẹp. Tiếc rằng khí chất tổng thể lại giống như một con rắn độc diễm lệ, đến từng sợi tóc cũng có thể độc chết người, cho dù là ai bị nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ cảm thấy hít thở không thông.

Nhạc Quy cầm vò rượu lên, ngón tay càng ngày càng run. Nàng phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ổn định rót được một chén rượu.

Dưới gốc cây hoa đào, gió mát nhẹ nhàng, những cánh hoa rơi xuống nhanh chóng phủ đầy lên người Nhạc Quy. Nàng cúi đầu rót rượu cho Đế Giang. Ban đầu còn có chút sợ hãi, sau khi dần dần ý thức được Đế Giang không định giết nàng, nàng lại bắt đầu không nhịn được mà lẩm bẩm.

[Sao còn chưa động thủ, không phải là thật sự coi trọng ta đấy chứ?]

Như là đang xác minh lời nàng, quả nhiên Đế Giang lại nhìn nàng một cái.

Nhạc Quy chớp mắt, lặng lẽ thẳng lưng.

[Quả nhiên là ta có chút tư sắc.]

Vẻ mặt Đế Giang thay đổi trở nên khó hiểu.

Trên bàn có mười tám vò rượu. Mỗi một vò có thể rót mười chén. Nàng rót một chén, Đế Giang uống một chén. Chờ đến khi nàng rót đến vò thứ ba, cổ tay Nhạc Quy đã bắt đầu chua xót. Tới vò thứ năm, cánh tay nàng gần như không thể nhấc lên nổi. Nhìn trên bàn vẫn còn nhiều rượu như vậy, nàng dần cảm thấy tuyệt vọng. Chờ khi rót tới vò thứ mười, nàng đã từ tuyệt vọng biến thành chết lặng, hoàn toàn không thèm nghĩ đến chuyện ngu xuẩn là tôn thượng có thật sự thích mình hay không nữa. 

Đài Tệ Ngạn được trời ưu ái, rượu cũng thơm ngon và nồng đậm hơn các nơi khác nhiều. Hơn nữa, những vò rượu này đều đã được ủ hơn ngàn năm. Nhạc Quy chỉ ngửi một chút mùi thôi cũng đã có chút lâng lâng.

Công việc đơn điệu mà lặp đi lặp lại càng dễ khiến người ta mất tinh thần. Thêm vào đó là sự thoải mái do sắp nghỉ việc và cồn quấy phá, Nhạc Quy đã thích ứng với tiếng nhạc tấu hỗn loạn và ồn ào. Nàng vừa rót rượu với khuôn mặt vô hại, đáng tin, vừa không khống chế được mà suy nghĩ lan man.

[Người này thoạt nhìn rất đẹp, nhìn kỹ lại thì càng đẹp hơn, là cường giả đệ nhất trong tam giới. Dung mạo giống như tạc tượng, làm Tôn Thượng gì đó thật là đáng tiếc. Không bằng đi thế giới hiện thực làm idol, nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền... À, hình như ở đây hắn cũng có rất nhiều tiền. Viên hồng ngọc vừa rồi mình lấy trộm, ở thế giới hiện thực cũng đủ đổi được một căn nhà.]

[... Da hắn trắng thật, còn trắng hơn cả mình, giống như công chúa Bạch Tuyết vậy. Nếu không có sự khác biệt về màu sắc trên cơ thể thì chẳng phải bộ phận kia của hắn cũng trắng như vậy sao? Vò rượu này mạnh quá, chỉ cần ngửi mấy lần thôi cũng cảm thấy choáng váng. Không biết hắn uống nhiều như vậy, chờ một lát nữa có hứng thú loạn tính với mình không.] 

[Thật căng thẳng, thật kích động, thật sợ hãi. Mình có cần phản kháng một chút không nhỉ? Theo lý mà nói, Đại Ma vương sẽ không có nhược điểm. Cho nên, phương diện kia hẳn là cũng rất lợi hại, cũng không biết có thẹn thùng không. Vạn nhất giữa rừng núi, trước mặt nhiều người như vậy mà đòi... Được rồi, chỉ cần có thể ngủ với hắn, bị người nhìn thấy có sao đâu!]

Suy nghĩ của Nhạc Quy càng ngày càng lan man, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của nam nhân dần dần trở nên kỳ lạ.

Buổi sáng ở Đê Vân Phong dường như vĩnh viễn sẽ không kết thúc. Nhạc Quy rót rượu đến nỗi đầu óc mơ màng. Khi suy nghĩ mê man đến lúc Đế Giang đưa tay quét hết những vò rượu trên bàn đi, đè nàng xuống thì rốt cuộc nàng không chống đỡ được, ngã xuống một đống vò rượu trống rỗng.

Chết rồi sao? Đám người Hợp Hoan Tông thoáng nhìn thấy thân ảnh nàng ngã xuống bất giác giật mình, nhưng cũng không dám tùy ý nhìn về phía này.

Ba giây sau, Nhạc Quy, người tưởng chừng đã chết đột nhiên ngồi bật dậy, lớn tiếng nói: "Củ cải khô còn ngon hơn cà rốt!"

Bịch, lại ngã xuống.

Mọi người: "..."

Nhạc Quy mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, nàng học được thuật pháp bay trên trời. Nàng cứ bay như vậy, bay đến đỉnh Đê Vân Phong thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nhạc khí hỗn loạn. ( app truyện T Y T )

Nàng giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, nhìn quanh, nàng vẫn đang ở trong căn phòng nhỏ của mình ở cung Vô Ưu. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. 

[May mắn chỉ là một giấc mộng. Nếu không mình sẽ bị ồn ào đến phát điên mất... Chờ một chút, không phải mình đang hầu rượu cho Đế Giang sao? Sao đột nhiên lại chạy về phòng được?]

Ký ức trước khi hôn mê dần dần quay lại. Nhạc Quy lập tức kiểm tra toàn thân một lượt. Sau khi xác nhận không thiếu tay, thiếu chân nào thì nàng vừa sốc vừa hoang mang. 

Nàng kéo chăn ra, định đứng dậy đi tìm đồng nghiệp hỏi thăm tình huống một chút. Kết quả hai chân vừa chạm đất, cảm giác đầu gối mềm nhũn, bịch một cái trực tiếp quỳ xuống.

Lệ sư tỷ vừa bước vào cửa, đã thấy nàng làm đại lễ quỳ lạy mình, nhất thời có chút ngạc nhiên: "Quỳ ta làm gì?"

"... Không có gì, ta chỉ là cảm ơn sư tỷ đã chăm sóc ta trong khoảng thời gian này." Đối mặt với lãnh đạo, Nhạc Quy hóa thành gió xuân ấm áp: "Nhân tiện còn có chút chuyện muốn nói với Lệ sư tỷ."

"Vậy ngươi thật đúng là có tâm." Lệ sư tỷ giơ tay lên, ý bảo nàng mau đứng lên.

Nhạc Quy vẫn còn hơi nhũn chân nhưng dưới ánh mắt chăm chú của nàng ta, nàng đành kiên cường đứng lên: "Sư tỷ, thân thể tỷ thế nào rồi?"

Nguyên tắc đầu tiên trong công việc là quan tâm đến sức khỏe của lãnh đạo trước. Vì không ai nỡ đánh người mặt cười. Chuyện lãnh đạo hộc máu, nàng vẫn còn nhớ rõ.

Đáng tiếc bởi vì chuyện này mà lãnh đạo trở thành trò cười trong mắt không ít người. Nghe vậy, nàng ta lập tức cảnh giác nhìn về phía nàng. Sau khi xác định nàng không có ý cười nhạo mới qua loa: "Đã khỏi hẳn rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Trước tỏ vẻ quan tâm, sau lại thuận lý thành chương đưa ra nghi vấn, "Không phải ta đang hầu rượu cho tôn thượng sao? Sao lại xuất hiện ở trong phòng mình?"

"Còn nói nữa à…" Lệ sư tỷ liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt đẹp tựa như mang phong tình: "Chỉ ngửi mấy ngụm rượu mà đã say ngất ngư như vậy rồi. Cũng may tôn thượng nhân từ mới không muốn cái mạng nhỏ của ngươi. Ngươi có biết mình đã ngủ bao lâu không?"

Nhạc Quy tùy tiện đoán một đáp án: "Một ngày?"

"Năm ngày rồi!" Lệ sư tỷ khẽ cười.

Nhạc Quy giật mình: "Khó trách lại đói như vậy."

Lệ sư tỷ cười một tiếng, lại nhìn về phía nàng tìm tòi nghiên cứu: "Rốt cuộc hôm đó ngươi đã làm gì mà khiến tôn thượng lại coi trọng ngươi như vậy?"

"Ta không làm gì cả." Nhớ tới hành vi kỳ lạ của Đế Giang hôm đó, lần này Nhạc Quy thật sự hoang mang.

Lệ sư tỷ lại không tin: "Đừng lừa ta. Ta cũng xuất thân là người phàm, biết mấy trò quỷ của người phàm, cho dù mười tu giả cũng không so được. Ở đây không có người ngoài, ngươi cứ nói thẳng đi."

Mấy ngày nay nàng ta tự trông coi người phàm này, chính là vì muốn tìm hiểu bí quyết khiến Tôn Thượng chú ý mà không cho người khác biết. Nếu Nhạc Quy không nói, vậy chẳng phải công sức của bản thân đổ sông đổ bể hay sao.

"Thật sự là không có gì cả." Nhạc Quy bất đắc dĩ nói.

Lệ sư tỷ nheo mắt lại, rõ ràng bắt đầu không vui.

Xét thấy tâm tình của nàng ta có liên quan trực tiếp đến việc mình có thể từ chức thuận lợi hay không, Nhạc Quy lập tức dỗ dành: "Thật sự ta không biết tại sao hôm đó tôn thượng lại khác thường như vậy. Nếu biết, chỉ bằng việc Lệ sư tỷ đối xử tốt với ta như vậy, làm sao ta có thể không nói cho tỷ. Hơn nữa, hiện tại tôn thượng đã đi, rất nhiều chuyện có cần phải nhắc lại không?" 

"Tôn thượng đã đi?" Lệ sư tỷ dừng một chút: "Đi đâu?"

[Đương nhiên là đi chết, còn có thể đi đâu nữa.]

Ánh mắt giao nhau, Nhạc Quy thấy một tia khó hiểu trong mắt sư tỷ. Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.

Đương nhiên, nàng không ngu đến mức hỏi thẳng "Không phải tôn thượng đã chết rồi sao", mà là hỏi một vấn đề khác: "Sư tỷ, mấy ngày nay ta mê man, tôn thượng vẫn mạnh khỏe chứ?"

"Lúc trước ngươi chỉ lo làm việc, từ khi nào lại chủ động quan tâm đến tôn thượng vậy?" Lệ sư tỷ cảnh giác, hỏi "Không lẽ ngươi cảm thấy hôm đó tôn thượng để ngươi ở bên cạnh hầu rượu là ngươi có thể tiến vào Đê Vân Phong à?"

[Thật ngại quá, ta không muốn đi Đê Vân Phong.]

Nhạc Quy nhìn sắc mặt sư tỷ là biết Đế Giang vẫn còn sống rất mạnh khỏe.

[... Không đúng. Rõ ràng trong nguyên tác hắn đã chết dưới gốc cây hoa đào sau một bữa rượu. Vì sao hắn còn sống? Chẳng lẽ ta xuyên vào truyện đồng nhân* à?]

* Đồng nhân là truyện lấy bối cảnh từ truyện tranh, phim ảnh, hoạt hình hay 1 tác phẩm có sẵn. Nhân vật chính là nhân vật đến từ thế giới thực hoặc một nhân vật hoàn toàn mới mẻ trong tác phẩm “cũ” đó.

Vốn dĩ nàng không hiểu rõ cốt truyện lắm. Bây giờ nam phụ đáng lẽ phải chết lại không chết, khiến đầu óc Nhạc Quy trở nên hồ đồ. Nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao tình tiết lại thay đổi.

Lệ sư tỷ thấy nàng thất thần, vẻ mặt cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, lạnh nhạt nhắc nhở nàng: "Nhạc Quy, ta nhớ ngươi vẫn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Hôm nay sẽ không phải bởi vì tôn thượng nói nhiều với ngươi vài câu thì đã quên mất mình là ai chứ?"

"Hả?" Còn đang trầm tư suy nghĩ, Nhạc Quy ngẩng đầu mê mang. Đối diện với ánh mắt của sư tỷ, bỗng cảm giác như nhìn thấy đại sư tỷ.

Lệ sư tỷ nghiêm mặt: "Ngươi còn nhớ lúc trước là ai nói giúp ngươi, mới khiến ngươi có cơ hội tới cung Vô Ưu hầu hạ không?"

"Đương nhiên là nhờ Lệ sư tỷ rồi. Khi đó, Hợp Hoan Tông tuyển chọn mười đệ tử đến Ma Giới nhưng ngay ngày tiến nhập ma giới thì có một đệ tử tự tiện chạy trốn. Đại sư tỷ vốn định quay về tông môn chọn thêm một người nữa nhưng chính là tỷ, tỷ đã chọn một người bình thường, không có gì nổi bật vừa gia nhập tông môn là ta. Như vậy, ta mới có cơ hội đến công ty tốt như Cung Vô Ưu... Không phải, địa phương tốt như vậy." Nhạc Quy chuyển ngay sang trạng thái ‘nhân viên chuyên nghiệp’, "Ân tình của sư tỷ, ta khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên."

Lệ sư tỷ coi như hài lòng với câu trả lời của nàng, đang muốn cảnh cáo thêm vài câu, Nhạc Quy đột nhiên nhăn nhó mặt mày: "Đáng tiếc ta chỉ là một đống bùn nhão không trát nổi tường. Ở trong một nơi tốt như cung Vô Ưu, đáng lẽ ta phải cố gắng vươn lên. Nhưng trong lòng ta lại chỉ muốn về nhà làm ruộng. Cho nên, ta suy nghĩ rất lâu, đã đưa ra một quyết định khó khăn, sư tỷ... ta muốn từ chức!"

"Từ chức...?" Lệ sư tỷ do dự lặp lại hai chữ này.

Nhạc Quy lập tức gật đầu: "Trước khi tới Đê Vân Phong, ta đã nói với tỷ rồi. Khi đó, ta đã muốn đi rồi."

Lệ sư tỷ hơi sững lại, nhớ tới ngày đó nàng bị mình cắt ngang mấy lần, rốt cuộc phản ứng lại: "Ngươi muốn rời khỏi cung Vô Ưu?"

"Vâng!" Nhạc Quy cố gắng hết sức kiềm chế niềm vui sắp nghỉ việc, “Lệ sư tỷ, ta muốn rời khỏi cung Vô Ưu, trở về phàm giới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play