Thấy kẻ gây động tĩnh là tiểu sư muội luôn bị xem là vô hình nhất làm ra, những người khác lại theo thói quen làm lơ, tiếp tục thảo luận xem nên tiếp tục đi về phía trước hay là liên hệ với quản sự Ngưu Giác trước. 

Khi đang bàn bạc sôi nổi, bất ngờ lại có mấy hòn đá lăn từ trên đỉnh phế tích xuống. Mọi người đồng loạt lui về phía sau hai bước, nhìn lên đỉnh theo bản năng.

Nhạc Quy cũng nhìn lên. 

Ban đầu, trong tầm mắt nàng chỉ là những mảnh vụn của tòa nhà, xen lẫn kỳ trân dị bảo. Sau đó một hòn đá bị đẩy ra một cách thô bạo, để lộ một bàn tay trắng như sứ, khớp xương rõ ràng lộ ra trong không khí. Không đợi nàng nhìn kỹ, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, một tia sét khổng lồ bổ xuống, trong nháy mắt đã chiếu toàn bộ ngọn núi Đê Vân Phong sáng như ban ngày.

Nhạc Quy bị tia sét đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ. Khi hoàn hồn, nàng lại nhìn lên đỉnh phế tích cao hơn tám mét. Một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững, người ấy khoác lên một bộ áo tắm màu đỏ, như thể vừa tắm xong, chưa mặc chỉnh tề. Bên ngoài hắn tùy ý khoác lên một chiếc áo bào đen. Trong gió lớn cuộn trào nơi đỉnh núi, vạt áo tung bay quấn quít vào nhau, phần cổ áo cũng bị gió thổi mạnh, để lộ ra xương quai xanh trắng bệch, không chút huyết sắc.

Người nam nhân hơi cúi xuống, biểu tình lạnh nhạt như một vị thần vừa hạ trần. Ánh mắt bình thản mà sắc bén nhìn xuống đám người phía dưới. 

Nhạc Quy ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì tiếng tấu nhạc huyên náo lại vang lên lần nữa.

Nhưng lần này, không phải khúc nhạc thhắno như suối nhỏ róc rách, cũng không phải tư thế hào hùng mà là loại âm nhạc dân gian hân hoan, náo nhiệt như phú hộ ở đầu thôn cưới tân nương, lại phối hợp với ma khí nồng đậm và các hiện tượng kỳ dị trên trời, chẳng những không khiến người ta cảm thấy vui mừng, lại còn tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

... Cho nên họ đang làm gì vậy? 

Nhạc Quy không nói gì, nhìn về phía dàn nhạc bị bể đầu chảy máu vẫn vui vẻ tấu nhạc.

"Tham kiến tôn thượng." Giữa đám đông ồn ào, Lệ sư tỷ là người đầu tiên hành lễ.

Những người còn lại giật mình, cũng vội vàng cúi đầu: "Tham kiến tôn thượng."

Nhạc Quy yên lặng núp ở phía sau đám người, lại liếc mắt nhìn trộm Đế Giang một cái ——

Nếu sớm biết Đế Giang trông như vậy, đêm đó nàng đã từ bỏ câu dẫn ở đài Tệ Ngạn.

[Người ta sinh ra đã có gương mặt hại nước hại dân, toàn bộ Hợp Hoan Tông cộng lại cũng không đẹp bằng hắn, còn câu dẫn cái gì nữa!]

Ở đây hiển nhiên không phải chỉ một mình nàng nghĩ như vậy. Khi Đế Giang xuất hiện, vẻ đẹp của hắn quả thật đã khiến tất cả mọi người đều bị choáng váng, cộng thêm khí tràng của một bậc thượng vị khiến tất cả mọi người ai nấy đều cúi đầu thật thấp, dường như cảm thấy bản thân bị đè nén bởi một lực lượng vô hình. 

Nhạc Quy đứng ở phía sau cùng, ỷ vào phía trước đều là đại mỹ nhân cao hơn một mét bảy, nhìn lén không chút kiêng nể gì. Chỉ thấy Đế Giang đứng trên phế tích dốc giống như nhàn nhã tản bộ. Bộ trang phục đỏ thẫm nổi bật giữa khung cảnh u ám của đống đổ nát càng làm hắn trở nên nổi bật cực kỳ. Nhạc Quy lại nhìn thêm lần nữa, vậy mà hắn còn đi chân trần à.

[Chân trần à... không sợ bị đau à.]

Nhạc Quy cảm khái một chút rồi lặng lẽ thả lỏng trong tiếng nhạc vui tươi... Ừm, sắp từ chức có khác, tuy rằng boss lớn đang ở ngay trước mắt nhưng nàng rất khó duy trì cảm giác khẩn trương khi làm việc bình thường. Có thời gian rảnh rỗi là muốn mò cá.

Đế Giang nhàn nhã đi tới trước mặt mọi người, không để ý đến sự sợ hãi và căng thẳng của mọi người. Hắn lấy một vò rượu từ trên khay của Lệ sư tỷ. ( app truyện TᎽT )

"Thời gian quá ngắn nhưng cũng tạm được." Giọng nói lạnh lẽo tùy ý vang lên, không cố ý lên cao giọng nhưng tựa hồ hoàn toàn không bị tiếng nhạc ồn ào ảnh hưởng, có thể truyền rõ ràng tới tai mỗi người.

Mặc dù không phải hắn nói với Lệ sư tỷ nhưng khuôn mặt Lệ sư tỷ đã đỏ rần, làm gì còn chút bình tĩnh và phong tình của đệ nhất mỹ nhân Hợp Hoan tông.

Đế Giang quét mắt nhìn nàng ta một cái, đột nhiên cảm thấy nhàm chán. Hắn đang muốn phá hư không rời đi, đột nhiên thoáng nhìn thấy một "người quen" trong một đống người.

"Thứ bẩn thỉu, vậy mà còn sống." Giọng điệu hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói một sự thật.

Mọi người không hiểu ý của hắn, ngoại trừ Nhạc Quy cảm thấy rất căng thẳng.

"Mang rượu đến sau núi."

Người nam nhân vừa rồi còn đứng ở trước mặt đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, trên không trung vang lên giọng nói mơ hồ của hắn ta. Dàn nhạc thuần thục nhặt nhạc cụ lên chạy ra ngoài, biến mất không còn thấy bóng dáng trong nháy mắt.

Các đệ tử Hợp Hoan tông nhìn nhau. Một lúc sau, họ phát ra một riếng hoan hô kìm nén. Ai nấy đều lộ ra vẻ hưng phấn khác thường rồi lại không biết nên phát tiết như thế nào, chỉ có thể chia sẻ với đồng bạn.

Nhạc Quy đứng trong đám người đang kích động, đầu óc lại quay cuồng ——

[Cho nên, đêm đó Đế Giang bảo quản sự Ngưu Giác dọn dẹp đồ vật bẩn thỉu không phải thi thể của đại sư tỷ, mà là... mình?]

"Còn ngây ra đó làm gì?"

Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai nàng, Nhạc Quy giật mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa. Chẳng lẽ là bị phong thái của tôn thượng làm cho kinh sợ à?" Có người trêu chọc, gây ra một trận cười vang.

Nhạc Quy nhếch khóe môi, không cười nổi.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi nhanh lên." Lệ sư tỷ trầm mặt xuống, dẫn đầu đi về phía trước.

"Ngươi có cảm thấy Lệ sư tỷ càng ngày càng giống đại sư tỷ không?" Có người nhỏ giọng hỏi Nhạc Quy.

[Làm lãnh đạo, đương nhiên không giống với nhân viên nhỏ được.]

Nhạc Quy mở to hai mắt: "Có sao? Không có đâu."

"Thôi, ngươi cái gì cũng không hiểu." Người nọ tặc lưỡi một cái, bày dáng vẻ quyến rũ ôm vò rượu bước đi.

Nhạc Quy cái gì cũng không hiểu, sau khi biết được thân phận ‘đồ bẩn thỉu’ của mình thì càng bài xích việc nhìn thấy Đế Giang lần nữa. Nhưng nàng lại không thể quay người rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

[Đây chính là lý do người làm công không thể tự quyết định theo ý mình sao? Ta là một sinh viên đại học, còn chưa tốt nghiệp. Vì sao đã phải chịu tất cả những khó khăn này trước!]

Nhạc Quy vốn định nghỉ ngơi ở đống đổ nát này một lát, khôi phục chút thể lực. Lúc xuất phát, nàng còn có sức để thưởng thức cảnh đẹp ven đường. Kết quả, chuyến đi này lại nhanh chóng làm cạn kiệt sức lực của nàng. 

Nửa tiếng trôi qua, nàng dần dần không kiểm soát được sắc mặt nữa. Lại nửa tiếng tiếp theo, nàng bắt đầu mắng thầm Đế Giang - ông chủ vô đạo đức này. Đợi đến khi hai tay sắp không ôm nổi vò rượu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nhạc tấu quen thuộc.

Gần như ngay khi nghe thấy tiếng âm thanh, thế giới trước mắt đột nhiên rộng rãi hẳn lên. Trên vách núi bằng phẳng, cây hoa đào duy nhất cao bằng tòa nhà ba tầng, tán cây gần như che kín bầu trời, nở đầy những bông hoa màu hồng. Đế Giang tựa vào cây hoa đào chợp mắt. Một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống rào rào. Có cánh hoa rơi vào giữa lông mày của hắn, có cánh rơi vào trên y phục của hắn, còn có một số rơi xuống bàn bên cạnh người hắn.

Mỹ nhân, cảnh đẹp, đang ở trước mắt... Nếu không phải bên trái có một gánh hát, bên phải có một gánh hát, nói không chừng Nhạc Quy thật sự dễ dàng bị màn trước mắt làm cho choáng ngợp...

[Cho nên, đầu óc Đế Giang thật sự không bình thường à? Đầu óc của hắn không bình thường nhỉ! Làm gì có người bình thường nào bày sáu gánh hát, khiêu vũ, ca, hí khúc cùng xem một lúc chứ!]

Ai cũng nói kèn Xô-na là vua của các loại nhạc khí. Một kèn có giá trị bằng một trăm loại nhạc khí, ừm... Nhạc Quy tùy ý liếc mắt nhìn một cái, trên khán đài có ít nhất hai mươi cái.

Hai mươi cây kèn Xô-na, còn có một đống nhạc khí khác làm nhạc đệm. Cảnh tượng như vậy, cho dù là người Hợp Hoan tông am hiểu tán tỉnh bằng âm luật cũng sợ ngây người.

Người ngồi dưới gốc cây ngước mắt lên, thản nhiên liếc nhìn các nàng một cái. Lệ sư tỷ chợt tỉnh táo lại, vội vàng ra hiệu cho mọi người đi theo mình dâng rượu.

Mọi người vẫn như trước, lần lượt từng đôi tiến lên dâng rượu. Sau khi dâng xong, các nàng đứng thành hai hàng hai bên Đế Giang. Chín người, mỗi lượt hai người. Đến lượt cuối cùng, Nhạc Quy phát hiện mình là người lẻ loi duy nhất, phải một mình đối mặt với Đại Ma vương.

[Đúng là xui xẻo tận mạng, cứ như là đang bái đường lại nghe thấy tiếng quạ đen kêu, đánh rắm lại đập trúng gót chân mà!]

Trong tiếng nhạc tấu vang trời, Nhạc Quy đối mặt với đại Boss từng có ý định dọn dẹp ‘đồ bẩn thỉu’ là mình đi, áp lực không nhỏ. Nhưng người cũng đã đến rồi, cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước. Tuy nhiên, khi đi đến trước bàn, mồ hôi gần như nhỏ giọt ——

Người của Hợp Hoan tông hiển nhiên không có tình cảm đồng nghiệp gì. Khi đặt vò rượu xuống, họ hoàn toàn không nghĩ đến người phía sau sẽ đặt ở đâu. Mà cái bàn cũng chỉ lớn như vậy. Đến lượt nàng thì đã không còn chỗ trống nữa.

"Ha! Ta sẽ tiêu diệt ngươi, tên cẩu tặc này!"

"Phu quân! Đừng phụ ta mà!"

Giọng nam hùng hậu và giọng nữ thê lương đồng thời vang lên. Tay Nhạc Quy run lên, thiếu chút nữa đánh rơi vò rượu. Sau khi ổn định lại, nàng nhìn bàn rượu đầy ắp, không khỏi đau đầu ——

Dâng rượu cho Đế Giang, cũng không thể để dưới đất chứ.

Dường như Đế Giang cũng nhận ra sự lúng túng của nàng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía nàng.

Nhạc Quy đứng tại chỗ một lúc lâu, dưới ánh mắt thúc giục không tiếng động của Lệ sư tỷ, chỉ có thể kiên trì dịch chuyển, sắp xếp lại các vò rượu trên bàn để lấy một chỗ đặt vò rượu. 

Gánh hát vẫn tiếp tục với âm thanh inh tai nhức óc không dứt, làm đầu óc Nhạc Quy như muốn nổ tung. Đế Giang nghiêng người, dựa lưng vào gốc cây, vẻ mặt lãnh đạm nhìn nàng bận rộn. Cho dù không cố tình phóng thích uy áp nhưng khí chất quanh thân hắn cũng đủ khiến người ta nghẹt thở. 

Ban đầu, các mỹ nhân Hợp Hoan tông còn nghi ngờ Nhạc Quy muốn nổi bật nên mới cố ý lưu lại. Nhưng càng về sau, ánh mắt họ chuyển từ hoài nghi sang thương cảm.

Nhạc Quy cũng chịu áp lực rất lớn. Khi gánh hát cất tiếng hát cao đến đoạn kết, tay nàng ôm vò rượu càng lúc càng run rẩy. Cuối cùng, nàng cũng dọn xong một vị trí, lập tức để hai vò rượu của mình lên trên.

Vừa khớp, không dư thừa, cũng không thiếu một chút nào.

Nhạc Quy yên lặng thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt tuy không có gì đặc biệt nhưng lại đầy áp lực của Đế Giang. Nàng sợ hãi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: [Nhìn cái gì mà nhìn, yêu ta rồi chắc?]

Đế Giang: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play