"Tôn thượng đã ích cốc nhiều năm. Sao hôm nay lại đột nhiên có hứng thú uống rượu?"
(Ích cốc: Không ăn lúa gạo, người tu tiên thường không ăn lúa gạo.)
"Ai biết được, nhưng tóm lại là chuyện tốt. Rượu, sắc, tài, khí có liên quan mật thiết với nhau. Biết đâu sau khi nếm rượu, ngài ấy lại có hứng thú nếm thử sắc thì sao."
"Nếu thật sự là như vậy, vận khí của tỷ muội chúng ta thật sự không tệ chút nào. Đúng lúc chúng ta được phân công cất giữ linh tửu ở đài Tệ Ngạn. Hôm nay, chuyện này mới rơi xuống trên đầu chúng ta. Nói trước nhé, hôm nay bất luận tôn thượng nhìn trúng ai, các tỷ muội còn lại đều phải giúp đỡ một chút. Chỉ cần có một người được tôn thượng coi trọng, những người khác còn lo không có cơ hội sao."
Một đám đại mỹ nhân, dù mặc y phục màu trắng giản dị đến đâu cũng không che giấu được vẻ phong tình, cười hì hì mơ mộng về tương lai. Trong khi đó, Nhạc Quy lại lo sợ nếu Đế Giang chết thì những người đưa rượu các nàng sẽ bị giận chó đánh mèo. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại cốt truyện, nàng chắc chắn quả thật không có vấn đề gì thì tiếp tục đóng vai người vô hình ——
[Một nhiệm vụ cuối cùng, làm xong thì lập tức từ chức!]
Bệnh lâu như vậy, cuối cùng cũng khỏi hẳn, ngay cả tâm bệnh cũng theo đó mà khỏi hẳn. Nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Nàng không phải nữ tử được ông trời lựa chọn, không có hào quang của nữ chính bảo vệ. Nếu lại không biết trời cao đất rộng như đêm hôm đó, tiếp theo chính là đến lượt thi thể nàng bị treo lên cửa phơi khô.
Tuy rằng nàng rất muốn về nhà nhưng mạng sống cũng rất quan trọng! Nhạc Quy ôm hai vò rượu, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ sau khi trở lại nhân gian thì nên làm gì để kiếm sống. Nàng đang mải mê suy nghĩ thì Lệ sư tỷ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Nói ít thôi, thần thức của tôn thượng có mặt ở khắp nơi. Các ngươi muốn bị trị tội đại bất kính sao?"
Đã quen với cuộc sống của người phàm nên các mỹ nhân đã quên mất chuyện này. Sau khi được nhắc nhở thì vẻ mặt mới cứng đờ, ngượng ngùng không nói gì nữa.
Lệ sư tỷ liếc mắt nhìn các nàng một cái, kiêu ngạo dẫn đầu đi lên đỉnh núi. Mấy người khác cúi đầu, xếp thành từng hàng đuổi theo.
Nhạc Quy là tiểu sư muội nhỏ nhất, thức thời đi ở phía sau cùng. Sau đó, nàng nghe được hai vị sư tỷ đi ở hàng trước của mình nhỏ giọng nói thầm: "Nàng ta đã biết lời đùa cợt của chúng ta có thể bị tôn thượng nghe thấy, vì sao không nhắc nhở từ sớm?"
"Nếu nhắc nhở thì sao có thể làm nổi bật lên sự khác thường của nàng ta?" Người còn lại hỏi ngược lại.
Đều là hồ ly ngàn năm, hai người liếc cái đã hiểu rõ.
Đê Vân Phong, đứng đầu trong ba ngàn Ma Sơn, là vị trí cực tây của Cung Vô Ưu. Theo truyền thuyết, nơi đây vốn là một hồ nước được hình thành do ma khí ngưng tụ. Vạn năm trước, khi Ma giới biến đổi, trời đất đảo lộn. Đến khi tất cả mọi thứ ổn định lại, hồ nước ấy bất ngờ hóa thành một ngọn núi khổng lồ. Và, Đế Giang đã sinh ra trên ngọn núi này.
Sau đó, Đế Giang thống nhất Ma giới, chiến đấu với tam giới, chém giết tứ phương. Rõ ràng hắn có thể chọn một nơi tốt hơn để đi nhưng lại vẫn lựa chọn ở lại, đặt tên cho ngọn núi này là Đê Vân, còn tự xây một tòa cung điện. Về phần hai ngàn chín trăm chín mươi chín tòa ma sơn khác của cung Vô Ưu và các kiến trúc lớn lớn nhỏ nhỏ trên đó, tất cả đều là thuộc hạ và tín đồ tự giác xây dựng.
Nói thẳng ra là, ba nghìn Ma Sơn của Cung Vô Ưu, chỉ có Đê Vân Phong mới có thể lọt vào mắt của Đế Giang. Một ngọn núi có liên quan mật thiết đến cuộc đời của hắn như vậy, theo lý mà nói hẳn là địa bàn riêng tư nhất của hắn, không cho phép người khác tùy tiện ra vào mới đúng. Nhưng trên thực tế, nơi này cũng là ngọn núi có nhiều người nhất. Thỉnh thoảng có động tĩnh gì phát ra từ đó, có thể truyền đến đài Tệ Ngạn cách đó hơn một ngàn chín trăm ngọn núi. Nhạc Quy thường xuyên hoài nghi bọn họ đang phá nhà.
Mặc dù người hầu hạ ở Đê Vân Phong rất nhiều nhưng cũng không phải ai muốn đến là đến. Nghe nói, Đế Giang có tiêu chuẩn chọn người của mình. Điều kiện tương đối hà khắc, người có thể phù hợp đã ít lại càng ít. Trong hai ngàn năm gần đây, thậm chí còn không có thêm người mới nào.
Đây cũng là nguyên nhân đám người Hợp Hoan Tông hưng phấn như vậy. Có thể xuất hiện ở trên ngọn núi này, cho dù chỉ là đến đưa rượu thì đối với các nàng ấy cũng là một sự kiện lớn lao.
Nhạc Quy không thể nào đồng cảm với niềm vui của các nàng. Trên thực tế, từ khi nhận thức rõ hiện thực, từ bỏ giãy dụa, nàng đã có cảm giác buông xuôi không thể kiểm soát. Chỉ chờ tiễn Đế Giang lên đường xong thì nàng sẽ rời khỏi Ma giới - địa phương quỷ quái này càng sớm càng tốt.
[À, trước khi đi có thể nhìn Thủy lân một lần cũng rất tốt.]
Thủy lân là thú cưng của Đế Giang. Thế giới hiện thực hình như cũng có loại động vật này. Trước kia Nhạc Quy chưa từng gặp qua. Nàng chỉ biết rằng, mặc kệ thế giới hiện thực hay là trong tiểu thuyết, trên mông thứ này đều có một vòng lông trắng, cũng không biết hình dáng có giống nhau hay không. Nhạc Quy đang mơ màng suy nghĩ, đi một đoạn thì đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Nàng không nhịn được mà chọc người phía trước một cái.
"Làm gì vậy?" Người nọ cau mày.
Nhạc Quy nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu thế?" Tuy rằng chưa từng tới Đê Vân Phong nhưng dựa vào nguyên tác, cây đào nơi mà Đế Giang sắp chết hẳn là ở phía sau núi. Mà hiện tại, rõ ràng các nàng đang đi lên đỉnh núi.
"Còn có thể đi đâu, đương nhiên là đến cung Thương Khung trên đỉnh núi rồi." Người nọ trả lời với vẻ khó hiểu.
[... Đi nhầm rồi. Phải đến sau núi chứ! Trong nguyên tác, Đế Giang uống rượu ở sau rúi. Sau khi uống xong thì chết, ngay cả tro cốt cũng không còn lại chút gì.]
Nhạc Quy vừa định nói chuyện. Người nọ đã quay đầu đi. Khóe môi nàng khẽ giật một cái. Nghĩ đến bản thân có nói cũng chẳng có người nghe, nàng dứt khoát ngậm miệng lại.
Cả đám lại tiếp tục đi lên đỉnh núi, trong lúc đó họ gặp được không ít người. Ban đầu, Lệ sư tỷ còn giữ vẻ thân thiện, mỉm cười hành lễ chào hỏi. Đáng tiếc, người của Đê Vân Phong đều cao ngạo, lạnh lùng, ngay cả đại mỹ nhân lấy lòng cũng có thể làm như không thấy. Bị bẽ mặt vài lần, Lệ sư tỷ dứt khoát không nói chuyện nữa.
Đê Vân Phong cao vút tận mây trời. Các nàng xuất phát từ chân núi, càng đi lên trên càng cố hết sức. Ngay khi Nhạc Quy sắp không kiên trì nổi nữa, bậc thang đá che khuất bởi núi rừng hai bên đột nhiên biến mất. Con đường núi cao chót vót biến thành một lối đi bằng phẳng xa hoa bằng ngọc. Bầu trời phủ đầy ma khí màu tím, trông như dải ngân hà ban ngày. Mây và sương mù không ngừng biến ảo. Khi thì hóa thành núi non, sông hồ. Khi thì hóa thành thác nước rực rõ. Trong khung cảnh tráng lệ ấy, còn mơ hồ thấy bóng dáng những con cá voi bơi qua.
Hào quang rơi vào trên người các mỹ nhân, khiến các mỹ nhân ngay cả hô hấp cũng tự giác nhẹ đi, nhất thời chìm đắm trong cảnh đẹp trước mắt.
Nhạc Quy là người phàm duy nhất, leo núi đến mức hai chân run rẩy. Khi nhìn thấy cảnh đẹp này, nàng chỉ liếc nhìn một cái rồi thầm rủa Đế Giang không phải thứ gì tốt. Rõ ràng hắn có năng lực lấy rượu cách xa ngàn dặm, lại cố tình bắt người khác mang đến đây. Đưa thì đưa thôi, nhưng lại còn không cho người ta sử dụng linh lực. Đương nhiên, cho dù cho phép nàng sử dụng, nàng cũng không sử dụng được. Nhưng ít ra, có thể để người khác dẫn nàng đi một đoạn!
"Chút cảnh sắc này đã mê hoặc các ngươi à? Vậy lát nữa nhìn thấy Cung Thương Khung – nơi tinh xảo nhất tam giới, chẳng phải sẽ càng bị chấn động đến mất trí sao?" Lệ sư tỷ khinh bỉ liếc nhìn mọi người, "Chỉ nửa canh giờ nữa là đến, hãy cảnh giác một chút cho ta. Nếu thất lễ trước điện mà mạo phạm tôn thượng. Đừng trách ta không khách sáo với các ngươi."
Mọi người vội vàng cúi đầu đáp lời. Trong lòng tràn ngập mong chờ đối với cung Thương Khung sắp nhìn thấy.
Nửa canh giờ sau ——
"... Sư tỷ, đây là cung Thương Khung tinh xảo nhất tam giới sao?" Có người nhìn đống phế tích cao hơn tám mét trước mặt, cố ý nâng cao giọng để lấn át tiếng nhạc huyên náo bên tai.
Lệ sư tỷ nói gì đó nhưng thấy mọi người xung quanh lộ vẻ mặt khó hiểu mới ý thức được giọng nói của mình quá nhỏ, vì vậy cũng cất cao giọng nói: "Có lẽ là ảo ảnh... Đúng, chắc chắn là ảo ảnh. Đi xuyên qua ảo ảnh này là tới cung Thương Khung thật sự."
Như để chứng minh lời nói của mình, Lệ sư tỷ đột nhiên chỉ vào những người đang tấu nhạc náo nhiệt trong đống phế tích, cũng là đầu sỏ hại các nàng phải lớn tiếng nói chuyện, "Nếu không phải ảo giác, thì sao lại có một ban nhạc đang diễn tấu ở đây?"
Lời vừa dứt, mấy tảng đá đột nhiên rơi từ đống phế tích xuống, đập trúng đầu những người trong ban nhạc. Mấy người bị đập trúng thì ngã dúi dụi, kêu lên ai ôi rồi buông rơi nhạc khí trong tay. ( app truyện T Y T )
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Lệ sư tỷ: "?"
"Sao ta lại thấy... không giống ảo giác lắm?" Có người ngập ngừng lên tiếng.
Ảo ảnh vốn là giả, nhưng hễ là giả thì luôn có sơ hở. Vậy mà nhìn phản ứng của những người này hoàn toàn không giống giả chút nào.
Đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ này, mọi người rơi vào trầm tư. Nhưng chưa kịp suy nghĩ ra điều gì, phía cuối hàng bỗng vang lên một tiếng động rầm rầm. Tám vị mỹ nhân đồng loạt quay đầu lại.
"Tảng đá trong ảo giác cũng quá chân thực rồi." Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Nhạc Quy nghiêm túc ném viên đá vừa nhặt xuống. Nàng lén lút giấu viên bảo thạch vừa mới cạy được vào trong tay áo.
[Tuyệt vời, trộm được một viên hồng ngọc. Đợi trở về nhân gian bán đi là đủ sống rồi!]