Dựa vào sự quen thuộc với đài Tệ Ngạn trong một tháng này, Nhạc Quy tránh thoát các loại kết giới và cấm chế một cách nhẹ nhàng, từng chút từng chút tới gần cung điện của đài Tệ Ngạn.

Giờ Tý như một đường phân cách. Lúc trước, cùng lắm Cung Vô Ưu chỉ có chút u ám nhưng qua giờ tý, ma khí tăng lên gấp bội. Những ngọn núi gần đó đột nhiên bị bao phủ trong lớp sương mù mờ ảo, giống như những con quái vật mở rộng hàm răng sắc nhọn, không tiếng động dụ dỗ những con cừu lạc đường đi sâu vào bên trong. 

Là một người phàm, còn là một người phàm không vượt qua bài kiểm tra thể lực 800 mét, Nhạc Quy chỉ đi được một phần ba đường đã cảm thấy mệt mỏi nhưng nghĩ đến việc nếu bỏ lỡ đêm nay, có lẽ nàng sẽ không còn cơ hội về nhà nữa thì cắn răng tiếp tục kiên trì ——

Tối nay nàng phải ngủ với Đế Giang.

Lúc vừa xuyên qua sách, nàng thường xuyên cảm thấy khó hiểu, vì sao nhiều người thích cuốn tiểu thuyết Chí Tôn này như vậy nhưng vì sao lại chỉ có một mình nàng xuyên vào thế giới trong sách. 

Sau ba ngày hoang mang, Nhạc Quy đột nhiên nhớ lại, vào đêm nàng xuyên không, có người đã tặng nàng một chiếc la bàn nhỏ bằng bàn tay.

"Đây cũng không phải chiếc la bàn bình thường, đây là bảo vật duy nhất trong Chí Tôn có thể xé rách không gian và thời gian, gọi là Vô Lượng Độ. Chỉ cần có nó thì có thể từ thế giới này xuyên qua thế giới khác." Vẻ mặt của người đó rất thần bí, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên mắt kính. 

Trong trường đại học cái gì cũng có, Nhạc Quy cũng không để tâm, cầm đồ trở về ký túc xá.

Kết quả là, tối hôm đó, chiếc la bàn chất lượng kém đã bị nàng tiện tay ném ở gối đầu bên cạnh đột nhiên phát ra ánh sáng mờ nhạt, hình dáng cũng mơ hồ thay đổi. Không đợi nàng nhìn rõ, bản thân đã xuyên vào thế giới của ‘Chí Tôn’.

Nhạc Quy chỉ mới đọc được hơn ba mươi chương trong nguyên tác, thông tin cực kỳ thiếu thốn. Sau khi xuyên không, nàng suy đi nghĩ lại, xác định chỉ có thể tìm được pháp khí gọi là Vô Lượng Độ kia mới có thể xuyên qua thời không trở lại thế giới cũ.

Vấn đề là trong thế giới tiểu thuyết tổng cộng có hai chiếc Vô Lượng Độ. Trong đó một chiếc là nam chính tự tay rèn. Mà trước khi nam chính xuất hiện, chỉ vỏn vẹn có một chiếc, lại là chí bảo của Ma Giới, luôn được cất giấu trong tẩm cung của Ma vương. Dựa theo quy củ của Ma Giới, chỉ có trở thành Ma Hậu mới có thể lấy được nó.

Nói đơn giản hơn, thứ này giống như phượng ấn ở cổ đại, làm Hoàng hậu mới có thể chấp chưởng.

Dựa vào nguyên tác, thực ra cũng không cần thật sự kết hôn với Đế Giang. Chỉ cần có thể ngủ một giấc với hắn và bảo toàn được mạng sống là được. Dù sao...

[Dù sao mười ngày sau hắn cũng sẽ chết thôi.]

Nhạc Quy thở hồng hộc leo lên đỉnh đài Tệ Ngạn. Một tòa cung điện khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Đúng vậy, mười ngày sau Đế Giang sẽ chết.

Trong nguyên tác Chí Tôn không nói nhiều về hắn nhưng mỗi nét bút đều rất đậm màu mực. Tính tình của hắn cực kỳ tàn nhẫn và hiếu chiến, là hiện thân của toàn bộ ma khí trong thiên hạ, sinh ra đã có lực lượng hủy thiên diệt địa. Chiến đầu khắp tam giới, cả đời chưa từng thua trận nào, so với nhân vật chính thì còn giống nhân vật chính hơn.

Nhưng một người như vậy, sau khi khiêu chiến với tất cả cường giả trong tam giới thì vào một ngày nọ, đột nhiên tắm rửa thay y phục, uống rượu say mèm dưới một gốc cây đào rồi sau đó, nguyên thần và thể xác đều triệt để tiêu tán, hoàn toàn lặng lẽ biến mất.

Nói một cách đơn giản chính là... chết rồi, tan thành tro bụi, cái gì cũng không còn, mà thời gian là sáng sớm mười ngày sau.

Sau đêm nay, hắn sẽ trở lại tẩm cung ở Đê Vân Phong, mãi cho đến khi cái chết ập đến cũng sẽ không bước ra ngoài nữa. Trong cung Vô Ưu có ba ngàn Ma Sơn. Đài Tệ Ngạn cách Đê Vân Phong hơn một ngàn chín trăm ngọn núi, chỉ đi đường cũng cần thời gian mấy năm. Cho nên, nàng mới nói bỏ lỡ đêm nay thì thật sự không còn cơ hội nữa.

Nhìn tẩm cung u ám bị bao phủ trong lớp sương mù, Nhạc Quy không sợ hãi bước về phía trước. Chân còn chưa chạm đất, một cơn gió lạnh thổi qua, sự lạnh lẽo ập đến khiến người ta gần như hít thở không thông.

Nàng vội vàng rút chân lại trong tích tắc. 

Đêm đã khuya, vào giờ gặp ma, trên đỉnh núi to như vậy lại không có một người nào.

[... Không có chuyện gì đâu. Nhạc Quy. Đúng, bình thường người xuyên sách đều là nhân vật chính. Nhân vật chính trời sinh đã có ánh sáng bảo vệ. Mình sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.]

Nhạc Quy nuốt nước bọt, yên lặng tự an ủi mình.

[Chuyện này rất đơn giản. Bây giờ mình chỉ cần đi vào tòa cung điện này, ngủ một giấc với Đế Giang, để linh lực của hắn lưu lại ấn ký trên người mình. Chờ sau khi hắn chết, dựa vào ấn ký này, để quản sự Ngưu Giác dẫn mình đến tẩm cung Đê Vân Phong. Sau đó, dựa vào khí tức của Đế Giang còn trên người chưa tiêu tán, có thể thuận lợi lấy được Vô Lượng Độ!]

An ủi, an ủi, ngay cả bản thân nàng cũng tin vào kế hoạch lần này. Lợi dụng chút can đảm vừa mới nhen nhúm, nàng vừa đi vừa cởi đai lưng.

Bộ y phục màu trắng bên ngoài lỏng lẻo, để lộ chiếc váy đỏ gợi cảm bên trong. Nàng đã cược toàn bộ gia sản để đổi lấy chiếc váy này, mặc vào rất vừa vặn. Chỉ là so với phần ngực tròn trịa của Lệ sư tỷ, của nàng có vẻ hơi trống trải.

... Ừm, nhỏ nhắn, cũng rất tốt.

Xông lên nào, Nhạc Quy, thành bại ở lần này thôi. Hãy cho người trong phòng một cú sốc từ thế giới thực ba chiều! Nhạc Quy dồn hết dũng khí, lao tới bậc thềm trước cửa đại điện. Nàng vừa chuẩn bị cởi hoàn toàn chiếc áo khoác ra thì một bóng dáng màu đỏ đột nhiên phá tung cửa điện đang đóng chặt bay ra, bịch một tiếng rơi xuống ngay bên cạnh chân nàng.

Nhạc Quy quỳ xuống, mặc lại y phục, cúi đầu một cách trơn tru. Sau một lúc lâu mới cẩn thận từng li từng tí nhìn sang bên cạnh.

Ánh mắt nàng bất ngờ chạm vào người trước mặt, Nhạc Quy ngẩn người, vô thức hỏi một câu: "Đại sư tỷ, sao tỷ lại mặc y phục của Lệ sư tỷ?"

Đại sư tỷ rõ ràng đã chết, đôi con ngươi tan rã, trên mặt còn lưu lại sự hoảng sợ trước khi chết, lại thêm chiếc váy màu đỏ dính đầy máu, nhìn qua giống như lệ quỷ.

Cuối cùng Nhạc Quy cũng nhận ra, đại sư tỷ đã chết. Trước mắt nàng tối sầm, trong lòng như có một vạn con gà hét chói tai, chạy như điên: [A a a a a a, ta thấy người chết rồi! A a a a, đây là một người chết! Bên cạnh ta có một người chết a a a a a!!!]

[Người chết!]

[Thật sự là người chết!]

[Một người chết, không thể chết hơn được nữa!!]

Một người từ thế giới thực ba chiều bị chấn động bởi một nhân vật 2D đến mức không kìm được mà ôm mặt bỏ chạy. Đột nhiên không khí cách đó năm bước đột nhiên vặn vẹo trong chớp mắt, một giây sau quản sự Ngưu Giác xuất hiện từ không trung.

"Tôn thượng thứ tội, tôn thượng thứ tội." Quản sự Ngưu Giác không còn sự kiêu ngạo, thích ra oai như ngày thường, quỳ trên mặt đất run rẩy, "Tiểu nhân cũng không biết tỳ nữ này lại to gan lớn mật như thế, lại dám vọng tưởng câu dẫn tôn thượng, quấy rầy tôn thượng thanh tu. Cầu xin tôn thượng tha cho tiểu nhân một mạng!"

Quản sự vừa nói xong, Nhạc Quy lập tức bình tĩnh lại. Nàng cố gắng cưỡng ép xúc động muốn chạy trốn, tiếp tục nằm rạp trên mặt đất giả chết.

Im lặng, vô cùng im lặng.

Trong cung Vô Ưu có ba ngàn ngọn núi lớn, có vô số sinh linh. Mỗi đêm đều có ma trùng khẽ kêu, quấy nhiễu giấc mộng của người khác. Nhưng giờ khắc này, xung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, phảng phất như tất cả cảm giác được sự uy hiếp to lớn nên chủ động im bặt.

Uy áp cường đại dần dần lan tràn, đến hít thở Nhạc Quy cũng thấy đau đớn. Thỉnh thoảng nàng phải nhìn vào người chết bên cạnh mới giữ được tỉnh táo, không ngất xỉu ngay tại chỗ. Khi nàng đang cố gắng chống đỡ thì trong cung điện đang mở toang truyền ra một giọng nói lạnh lùng, mà có chút lười biếng: "Ồ, lại thêm một người nữa."

[... Cái gì mà lại thêm một người nữa? Không phải đang nói mình đấy chứ? Tôn thượng, người nghe ta nói, từ nhỏ ta đã kính trọng người, tôn thờ người, tuyệt đối không hề có ý nghĩ vượt quá giới hạn đâu. Chỉ là ta bị mộng du, bất cẩn chạy đến đây, tuyệt đối không định câu dẫn người đâu!!!!] Hai mắt Nhạc Quy tối sầm lại, không nhịn được mà ho ra một ngụm máu.

Ngay khi nàng cho rằng mình sắp chết, uy áp đột nhiên biến mất. Giọng nói vừa rồi còn ở trong điện, lại vọng xuống từ trên trời cao: "Dọn dẹp sạch sẽ thứ bẩn thỉu này."

"Vâng!" Quản sự Ngưu Giác như trút được gánh nặng, dập đầu xong hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, hồi lâu cũng chưa hồi phục lại.

Nhạc Quy ôm lồng ngực đau đớn, lén lút rời đi.

"Đứng lại."

Giọng nói âm u của Ngưu Giác vang lên, Nhạc Quy lặng lẽ chỉnh lại áo ngoài một chút. Sau khi bảo đảm không lộ váy đỏ ra, nàng quay đầu lại nở một nụ cười tươi với hắn ta: "Làm sao vậy?"

"Sao ngươi lại ở đây?" Quản sự Ngưu Giác chất vấn.

Ngay lập tức Nhạc Quy thu lại nụ cười, thở dài buồn bã: "Vốn đệ tử đã định đi ngủ, đột nhiên nghe được tiếng đại sư tỷ ra ngoài cửa. Ta sợ nàng ấy nhất thời xúc động làm điều sai trái nên mới đuổi theo khuyên nhủ. Ai ngờ, vẫn tới chậm một bước."

"Ngươi thật có tâm." Quản sự Ngưu Giác cười lạnh một tiếng. Ánh mắt nhìn thi thể đại sư tỷ đầy vẻ chế giễu, "Ngu xuẩn, còn chưa kịp tới gần tôn thượng đã đụng vào cấm chế. Thực lực chỉ có như vậy cũng dám vọng tưởng mê hoặc tôn thượng."

Nhạc Quy chột dạ gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt chết không nhắm mắt của đại sư tỷ. Nàng luôn cảm thấy đôi mắt trợn trừng kia của nàng ta đang nhìn mình, giống như mang theo một chút oán khí... Nhạc Quy thu nụ cười lại, thấy Quản sự Ngưu Giác còn định mắng mỏ thì vội vàng chuyển chủ đề: "Quản sự, vừa rồi hình như tôn thượng nói người dọn dẹp hiện trường."  ( truyện trên app t.y.t )

Tròng mắt quản sự Ngưu Giác xoay chuyển, đang muốn giao việc này cho nàng. Vẻ mặt Nhạc Quy đột nhiên đau khổ, khó xử nói: "Thật ra ta cũng muốn hỗ trợ nhưng tôn thượng thần thông quảng đại, trong cung Vô Ưu không chuyện gì không biết. Nếu ngài ấy biết được ngài ấy giao cho việc cho quản sự, quản sự lại cho người khác làm, chỉ sợ sẽ tức giận thêm."

Cho dù Đế Giang có nhàn rỗi hơn nữa thì có lẽ cũng lười quan tâm ai làm nhiều ai làm ít. Nhưng quản sự Ngưu Giác nghe vậy thì lại run bắn lên, lập tức từ bỏ ý định đẩy việc cho người khác: "Thôi, thôi. Ngươi cút đi, ta tự thu dọn."

"Vâng!" Nhạc Quy nhanh chóng chuồn mất.

Chuyện đại sư tỷ chết ở đài Tệ Ngạn, sáng sớm hôm sau đã lan truyền khắp Cung Vô Ưu. Vì phòng ngừa loại chuyện này lại phát sinh, quản sự Ngưu Giác không tiêu hủy thi thể của nàng ta mà trực tiếp treo ở trên cửa lớn Hợp Hoan Tông để cảnh cáo mọi người.

Đối với cái chết của đại sư tỷ, phản ứng của đám người Hợp Hoan Tông rất lạnh nhạt. Cuộc sống như thế nào vẫn phải sống như thế đó, cũng chỉ có Lệ sư tỷ thỉnh thoảng đi ngang qua thì mắng vài câu tiếng, kiểu: Cướp váy của ta thì sao, còn không phải cũng chẳng còn mạng mà hưởng à.

So sánh với các nàng, cảm giác của Nhạc Quy kích thích hơn nhiều. Nhất là buổi tối chạy ra ngoài đi WC, bất cẩn đối mặt với khuôn mặt tái nhợt của đại sư tỷ. Đêm đó, nàng vốn đã bị thương bởi uy áp của Đế Giang. Hơn nữa, mấy ngày nay nhiều lần bị kinh hãi. Cuối cùng, nàng cũng ngã bệnh.

Tuy Cung Vô Ưu không keo kiệt đến mức không cung cấp linh dược nhưng vết thương do uy áp để lại thật sự không dễ khỏi. Bệnh tình của Nhạc Quy cứ kéo dài mãi. Đợi đến khi nàng hoàn toàn tốt lên, cách lúc đại sư tỷ chết đã qua mười ngày.

*

Một buổi sáng đẹp trời, Nhạc Quy bệnh nặng mới khỏi, cảm giác ngay cả tâm bệnh cũng đã khỏi.

Nàng nhìn chằm chằm bản thân trong gương hồi lâu. Sau đó, nàng quyết định mở cửa phòng ra, một giây sau đã nhìn thấy đám người Hợp Hoan tông đều tụ tập ở trong sân.

"Các sư tỷ, buổi sáng tốt lành!" Nàng nhu thuận lên tiếng chào hỏi.

Các sư tỷ theo thói quen không nhìn nàng, tiếp tục sôi nổi thảo luận. Nhạc Quy cũng không quan tâm, đi thẳng đến chỗ Lệ sư tỷ, người vừa mới trở thành tân đại sư tỷ: "Lệ sư tỷ, ta có việc muốn nói với ngươi..."

"Cầm lấy." Lệ sư tỷ đưa cho nàng hai vò rượu, bản thân cũng ôm hai vò.

Nhạc Quy lập tức nhận lấy: "Không phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là ta cảm thấy mình thích hợp về nhà trồng trọt hơn là làm việc vặt ở Cung Vô Ưu cho nên muốn xin từ chức."

"Cầm lấy." Lệ sư tỷ lại đưa cho nàng một lá bùa.

Nhạc Quy khó khăn đưa một tay ra nhận lấy lá phù: "Lúc đại sư tỷ còn sống không phải đã từng nói rồi sao. Nếu ai không muốn ở lại chỗ này, có thể rời đi bất cứ lúc nào..."

Lời nói còn chưa dứt, lá bùa trong tay đột nhiên bốc cháy. Nàng giật mình, trong nháy mắt khi lá bùa bị ném ra, không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo. Chờ nàng ngẩng đầu lên lần nữa, nàng và đám người Hợp Hoan Tông đã xuất hiện ở một trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.

Nhạc Quy dừng lại: "Đây là đâu?"

Câu hỏi của nàng khiến mấy vị sư tỷ bật cười. Trong đó có một người liếc xéo nàng: "Đồ nhà quê, nơi này là Đê Vân Phong."

[Ah, Đê Vân Phong à... Đợi đã, Đê Vân Phong không phải là nơi ở của Đế Giang sao?]

Nhạc Quy không nói gì, cúi đầu nhìn rượu trong ngực.

Trong nguyên tác, Ma Đế mạnh nhất tam giới sau khi rời khỏi đài Tệ Ngạn, trở về Đê Vân Phong thì đóng cửa mười ngày không ra ngoài. Sau đó, hắn đột nhiên tắm rửa thay y phục, uống một trận say sưa dưới gốc cây hoa đào. Sau đó yên lặng tiêu tan nguyên thần và thể xác, hoàn toàn biến mất trong yên lặng.

Đê Vân Phong, rượu ngon... À, thì ra chính là ngày hôm nay.

[Tác giả có lời muốn nói]

Nhạc Quy: Ta từ chức ngay đây.

Đế Giang: Ta chết ngay đây!

Hoàn chính văn...

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play