Đế Giang chăm chú nhìn nàng một lúc lâu rồi nói: "Lại đây."
[Xong rồi, y hệt giọng gọi Quất Tử... Hu hu, lần này chắc phải chịu đòn rồi.]
Nhạc Quy biết đêm nay không thể tránh khỏi cái tát này, chỉ còn cách đau khổ đưa mặt ra: "Xin, xin tôn thượng cứ tự nhiên."
"Thật sự muốn ta tự nhiên?" Đế Giang bỗng nhiên hỏi.
Nhạc Quy theo bản năng đáp lời: "Đương nhiên!"
[Không phải chứ!]
Tiếng sấm dần dần tan biến, bầu trời đêm dường như cũng bắt đầu trong trở lại.
Đế Giang nhìn nàng hồi lâu, lại hỏi: "Không có oán hận à?"
"Sao có thể có oán hận được chứ?" Nhạc Quy khoa trương hít một hơi sâu, dường như Đế Giang hỏi câu này là sự xúc phạm đến lòng trung thành của nàng: "Lòng kính ngưỡng của ta đối với tôn thượng tựa như nước sông cuồn cuộn không ngừng, tôn thượng muốn ta sống thì ta sống, muốn ta chết thì ta chết, chỉ cần tôn thượng vui vẻ, ta nguyện làm tất cả, dù là chết đi!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT