Chu Y Y bưng hai chén nước đường, đứng trước thư phòng.
Cánh cửa khép hờ, ánh đèn trong phòng sáng rõ. Tiết Bùi đang ngồi cạnh Chu Viễn Đình, trên tay cầm giấy nháp, vừa viết vừa nghiêng đầu giải thích công thức cho cậu. Ánh sáng ấm áp phủ lên người anh, từ góc nhìn của cô, có thể thấy rõ sườn mặt hoàn mỹ, tựa như một kiệt tác tinh xảo được Thượng Đế cẩn thận tạo nên, ngay cả ánh sáng và bóng tối cũng tôn lên vẻ tinh tế ấy.
Cô khẽ gõ cửa rồi bước vào, đặt hai chén nước đường lên bàn trà, nhẹ giọng nói:
“ Tớ để nước đường ở đây, hai người có đói thì nhớ uống.”
“Cảm ơn chị, vất vả cho chị rồi.” Chu Viễn Đình cười ngọt ngào, trước mặt người ngoài lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn.
Chu Y Y đi đến, xoa nhẹ lên đầu cậu một cái, hoàn toàn không khách khí. Chu Viễn Đình nhíu mày, quay lại trừng cô một cái, nhưng cô cũng chẳng chịu thua, trừng mắt đáp lại:
“Có Tiết Bùi ở đây, mau nghiêm túc học hành. Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc là không còn ai rảnh dạy em nữa đâu. Còn nữa, đừng suốt ngày nhắn WeChat quấy rầy người khác, em có trả phí học bổ túc cho người ta đâu.”
Tiết Bùi nhìn hai người trêu đùa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ:
“Đừng dọa A Đình như thế.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra ngăn cô lại. Trong khoảnh khắc vô tình, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, lòng bàn tay khẽ nóng lên. Chu Y Y lập tức rụt tay về.
“Hôm nay buổi họp lớp thế nào?” Anh thuận miệng hỏi.
“Vẫn như cũ, chẳng có gì đặc biệt.”
“ Tớ thấy trong nhóm ảnh chụp chung rất náo nhiệt, mấy thầy cô cũng có mặt.” Anh nhìn cô, ngụ ý sâu xa.
“Người đến rất đông, năm nay đặc biệt đầy đủ. Sau đó, cô Chu cũng đến. Cô ấy còn hỏi sao năm nay cậu lại không có mặt, bởi vì cô nghĩ rằng cậu sẽ đến, nên mới nhận lời lớp trưởng tham gia.” Chu Y Y ngẫm nghĩ, rồi thuật lại nguyên vẹn lời dặn dò, “Cô ấy nói sang năm sẽ nghỉ hưu. Cậu là học trò xuất sắc nhất mà cô từng dạy, nên cô muốn gặp lại cậu một lần nữa.”
Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Tiết Bùi thoáng trầm xuống, yết hầu khẽ động:
“Vài ngày nữa tớ sẽ về trường một chuyến. Cậu có muốn đi cùng không?”
“ Tớ thì thôi.” Chu Y Y phất tay, cười có chút ngại ngùng. “So với những học trò khác, tớ chắc là nét bút hỏng trong sự nghiệp dạy học của cô rồi. Tốt nhất vẫn nên tránh mặt, khỏi làm cô khó xử.”
“Lại nói bậy rồi.”
Tiết Bùi bật cười, giống như khi còn nhỏ, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô.
Chu Y Y không quen với sự thân mật này, cả người bỗng cứng đờ. Cô biết, trong mắt Tiết Bùi, đây chẳng qua chỉ là cử chỉ thân thiết giữa người thân, nhưng bản thân cô vẫn vô thức né tránh.
“Vậy hai người cứ tiếp tục, tớ ra ngoài trước.”
“Đợi đã.” Tiết Bùi gọi cô lại, lấy từ một góc thư phòng ra một chiếc túi quà màu đen. “Hôm qua cậu đi vội quá, tớ còn chưa kịp đưa cho cậu.”
Nhìn thấy logo trên túi, Chu Y Y liền nhận ra đó là một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp. Cô không vươn tay nhận lấy, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không cần đâu, tớ rất ít khi dùng mỹ phẩm dưỡng da. Cho tớ cũng chỉ lãng phí.”
Trước đây, mỗi năm Tiết Bùi về nước đều mang quà cho cô, có khi là sách quý, có khi là túi xách hàng hiệu. Nhưng năm nay, với cô mà nói, lại có chút khác biệt.
Tiết Bùi định nói thêm điều gì đó, nhưng đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà của Chu Y Y bất chợt sáng lên.
Là một tin nhắn WeChat.
Lý Trú:【 Ngủ rồi sao? 】
Thời điểm này, tin nhắn ấy có chút mập mờ.
Tiết Bùi liếc nhìn cô, môi mím chặt.
Không biết Lý Trú tìm mình có chuyện gì, Chu Y Y hơi nhíu mày, định cầm điện thoại lên. Ngay lúc đó, tin nhắn thứ hai từ Lý Trú lại gửi đến.
Lý Trú:【 Vừa nãy, cậu có để quên thứ gì đó trên xe tớ. 】
【 Ảnh chụp 】
Bức ảnh là một chiếc móc khóa. Có lẽ lúc đứng dậy rời đi, cô đã vô tình làm rơi từ trong túi.
……
Bầu không khí trong thư phòng bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức quỷ dị. Không biết từ lúc nào, Chu Viễn Đình đã rời đi, giờ đây chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cuối cùng, Tiết Bùi là người lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng kéo dài:
“Vừa rồi, Lý Trú đưa Cậu về sao?”
“Ừm.” Chu Y Y khẽ gật đầu.
Ánh mắt Tiết Bùi trầm xuống, sắc mặt có phần nghiêm nghị. Anh tiến lên một bước, dáng người cao lớn, bóng đổ dưới ánh đèn bao phủ lấy cô, mang theo một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
“Tại sao không gọi cho tớ? Tớ có thể đến đón cậu.”
Chu Y Y tránh đi ánh mắt ánh, giọng điệu bình thản:
“Chỉ là tiện đường thôi, hơn nữa tớ cũng không biết liệu cậu có đang bận hay không.”
Tiết Bùi cúi đầu, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì. Một lát sau, anh chậm rãi cất giọng:
“Có điều, Lý Trú cũng là một đối tượng phát triển không tệ. Tớ nghe nói hắn cũng làm việc ở Tân Thành, gần đây, dì hình như hy vọng cậu có thể ổn định cuộc sống. Nếu chưa có ai thích hợp, thật ra cậu ta cũng có thể cân nhắc…”
Anh dựa người vào bàn, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
“Dĩ nhiên, bất kể là ai, tớ cũng sẽ thay cậu kiểm tra một lượt.”
Như có một sợi dây vô hình trong lòng chợt đứt đoạn, tạo nên âm thanh hỗn độn vang vọng trong lồng ngực.
Ngay lúc ấy, không biết vì sao, Chu Y Y lại bật cười.
Nụ cười lễ phép nhưng cũng thật xa cách.
Cô khẽ đáp: “Ừ, tớ biết rồi, sẽ lưu ý.”
Sau khi Tiết Bùi rời đi, tối hôm đó, trong lúc dọn dẹp phòng, Chu Y Y vô tình phát hiện hai món đồ cũ—một tờ bài thi và một quyển lưu bút của bạn học.
Tờ bài thi nhàu nhĩ bị kẹp dưới cùng trong ngăn kéo bàn, mặt giấy đã ngả vàng theo thời gian, nhưng chữ ký rồng bay phượng múa bên trên vẫn còn rõ nét.
Đó là bài thi năm ấy Tiết Bùi đã giả chữ ký của Chu Kiến Hưng để giúp cô. Năm đó, điểm sinh học của cô quá thấp, chỉ thiếu hai điểm là không đạt tiêu chuẩn. Không dám mang về cho ba mẹ ký tên, cô đành phải cầu cứu Tiết Bùi. Ban đầu,anh rất nguyên tắc, kiên quyết từ chối, nhưng trước sự nài nỉ hết lần này đến lần khác của cô—khi thì làm nũng, lúc lại dỗ dành—anh cuối cùng cũng chịu gật đầu.
Cũng chính vì lần đó, để tránh việc tái diễn, Tiết Bùi đã dành cả một học kỳ để bổ túc môn sinh học cho cô. Nhờ vậy, đến kỳ thi cuối kỳ, điểm số của cô mới vừa đủ đạt yêu cầu.
Món đồ thứ hai là một quyển lưu bút của bạn học. Bìa sổ có màu sắc rực rỡ, bên ngoài còn dán hình một nhóm nhạc nam nổi tiếng thời đó, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô khi ấy. Cô tìm thấy nó trong một góc tủ cũ, cuốn sổ đã có tuổi, vài trang giấy bắt đầu mốc, khẽ lật nhẹ cũng khiến bụi rơi xuống.
Cô lật từng trang một, đọc những dòng lưu bút của bạn bè, khóe mắt dần dâng lên cảm giác ấm áp.
Năm ấy, tất cả bọn họ đều còn rất ngây ngô, những dòng lưu bút được viết bằng nét chữ non nớt, đủ màu sắc rực rỡ. Trong đó, Chu Thiến đã viết một câu khiến cô không nhịn được bật cười:
“Hy vọng Chu Y Y của chúng ta sẽ trở thành phú bà trước năm 25 tuổi, sau đó mua cho tôi một căn biệt thự thật lớn. Như vậy, tôi có thể không cần đi làm nữa!”
Chu Y Y vừa buồn cười vừa tức, liền chụp lại trang sổ, định gửi cho Chu Thiến.
Chỉ là, khi lật sang trang tiếp theo, nụ cười trên môi cô bỗng khựng lại, đầu ngón tay hơi siết chặt, trở nên trắng bệch.
Đó là dòng chúc phúc mà Tiết Bùi đã viết cho cô trước kỳ thi đại học.
Chữ của anh luôn sắc nét, cứng cáp, từng nét bút mạnh mẽ, kiên định. Suốt thời trung học, mỗi giáo viên bộ môn đều từng khen ngợi nét chữ ấy.
Trên khoảng trống của trang giấy ấy, năm đó hắn đã viết một lời chúc đơn giản nhưng chân thành:
“Chúc chúng ta đều mau chóng trưởng thành, thi đỗ vào ngôi trường lý tưởng.”
Đôi mắt cô bỗng đỏ lên.
Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu như vỡ òa, Chu Y Y cuộn mình trong một góc của căn phòng chứa đồ, ôm đầu gối nức nở. Qua màn nước mắt mông lung, ký ức năm nào lại ùa về—một mùa đông xa xôi, khi cô bị sốt cao nghiêm trọng, ngay trước kỳ thi cuối kỳ.
Cơn bệnh đến không đúng lúc, cô vốn đã bị tụt lại trong việc học, nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng ngay cả điểm đạt tiêu chuẩn cũng không thể chạm tới. Vì vậy, vừa hạ sốt một chút, cô liền vội vã đến trường, sợ lỡ mất bài giảng.
Hôm đó là tiết thể dục. Cô khoác chiếc áo lông dày cộp, đứng dưới tán cây, nhưng vẫn lạnh đến mức mũi đỏ bừng. Hai bàn tay xoa vào nhau, hơi thở ấm áp mỏng manh phả ra trong gió rét, cả người run rẩy vì giá lạnh.
Lúc ấy, một nam sinh trong lớp vì muốn trêu đùa một nữ sinh nào đó, đã mạnh chân đá vào thân cây. Tuyết đọng trên cành bất ngờ rung chuyển, cả mảng lớn chao đảo như sắp rơi xuống. Giữa đám đông vang lên tiếng kinh hô, mọi người vội vàng tản ra.
Nhưng cô lại phản ứng chậm nửa nhịp do cơn bệnh khiến đầu óc trì trệ, ngay cả thính giác cũng trở nên kém nhạy bén. Đến khi nhận ra có chuyện không ổn, cô đã không kịp tránh đi.
Chu Y Y khẽ nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần đón nhận một trận tuyết lạnh buốt đổ xuống.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cuối cùng, có người đã che chắn cho cô.
Mùi hương quen thuộc thoảng qua chóp mũi—một mùi hương mát lạnh, sạch sẽ, thuộc về một chàng trai.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm của Tiết Bùi, sáng còn hơn cả những vì sao trên trời. Tuyết phủ trắng mái tóc, đọng lại trên hàng mi và gương mặt anh, nhưng đôi mắt ấy vẫn dịu dàng đến lạ.
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, Chu Y Y thực sự hiểu thế nào là“ rung động”
Chỉ là, khi ấy cô không biết—chàng trai cách mình chỉ một bước chân ấy, từ đầu đến cuối, chưa từng có một giây phút nào thực sự thuộc về cô.