Ngày nghỉ thứ tư, Chu Y Y cuối cùng cũng đồng ý đi xem mắt.  

Dĩ nhiên, là vì bị ép buộc.  

Suốt mấy ngày nay, Ngô Tú Trân gần như không ngừng nhắc đến chuyện này—lúc ăn cơm nói, trước khi ngủ cũng nói, thậm chí ngay cả khi chơi mạt chược, tay sờ quân bài cũng không quên càm ràm vài câu. Hễ có thời gian rảnh, bà đều tận dụng để lo lắng cho chuyện hôn nhân đại sự của con gái.  

Chu Y Y hiểu rất rõ, nếu lần này không chịu đi, e rằng lần sau về nhà, ngay cả cửa bà cũng không cho cô bước vào.  

Ngô Tú Trân luôn là người theo đuổi hiệu suất, nên vừa nghe con gái gật đầu, bà lập tức sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy—thời gian, địa điểm, đối tượng, không thiếu thứ gì.  

Thậm chí còn nghiêm túc hơn cả khi lên lịch làm việc.  

Năm buổi hẹn gặp, sáng một lần, chiều một lần, lịch trình dày đặc như hội nghị kinh doanh. Một vài người trong số đó, cô thậm chí còn chưa kịp nhớ tên, chỉ đơn giản đến quán cà phê ngồi một lúc, qua loa trao đổi WeChat rồi ai về nhà nấy.  

Lần đầu tiên đi xem mắt, cô còn có chút căng thẳng và gò bó. Nhưng sau vài lần, cảm xúc ấy đã hoàn toàn tê liệt. Chu Y Y cảm thấy bản thân chẳng khác gì một món hàng treo trên kệ, chờ đợi người ta chọn lựa, hoặc giống như một con cá nằm trên quầy hải sản, dù có mở mắt hay nhắm mắt thì cũng không có đường lui.  

Những ánh mắt dò xét không ngừng lướt qua người cô, đánh giá công việc, gia cảnh, bằng cấp của nàng một cách khách quan nhưng cũng đầy tính toán. Dù không ai nói trắng ra, nhưng tất cả đều ngầm hiểu dụng ý trong từng lời đối thoại.  

Chu Y Y không kỳ vọng gì vào những cuộc gặp gỡ này. Cô biết điều kiện của mình không tệ, nhưng cũng chẳng ôm hy vọng gì lớn lao. Thực ra, cô chỉ đơn giản là muốn hoàn thành "nhiệm vụ" mà Ngô Tú Trân giao phó, xem như cho bà một lời giải thích thỏa đáng.

 Ngày hôm sau, sau khi buổi xem mắt kết thúc, Ngô Tú Trân dường như cũng nhận ra điều gì đó. Trong bữa cơm, bà lên tiếng với giọng điệu đầy ẩn ý:  

“Có ai đi xem mắt cả ngày mà mặt mày như đưa đám thế không? Người ta đều bị con dọa chạy mất rồi! Bao nhiêu thanh niên như vậy, mẹ không tin không có lấy một người vừa mắt con?”

Chu Y Y không mấy bận tâm, chỉ lặng lẽ gắp một ít rau xanh vào bát.  

“Với điều kiện của con thế này, người ta không ưng cũng là chuyện bình thường.”

"Không phải người ta chướng mắt con, mà là con chẳng buồn để mắt đến ai!" Ngô Tú Trân tức giận đặt đũa xuống bàn, giọng nói dần to hơn. "Mẹ nói cho con biết, đừng có kén cá chọn canh nữa! Con nghĩ trên đời này có nhiều người xuất sắc như Tiết Bùi lắm sao? Nếu thật sự có, đó cũng là nhân trung long phượng, ngàn người may ra tìm được một! Với điều kiện của con, làm gì có cửa mà đòi chọn người như thế? Dù có cầm đèn lồng đi khắp làng trên xóm dưới cũng chẳng tìm ra đâu!  

Lại nữa rồi.  

Chu Y Y day day thái dương, cảm thấy hơi nhức đầu.  

"Nếu không phải do con kén chọn, chẳng phải hồi đại học con đã yêu đương rồi sao?"Ngô Tú Trân tiếp tục, vẻ mặt đầy tiếc nuối."Khi đó, cậu trai kia tốt biết bao! Tết năm ấy còn đến nhà chào hỏi ba mẹ, vậy mà con lại chê bai người ta!"

Chu Y Y im lặng hồi lâu, giọng điệu bình thản: "Chuyện đó đã qua bao lâu rồi."  

"Được, được! Mẹ không nhắc nữa! Con thích thế nào thì tùy con vậy!" Ngô Tú Trân thở dài, giọng điệu đầy trách móc. “Mẹ với ba con đã mất bao nhiêu thời gian hỏi han khắp nơi, thậm chí đến họ hàng xa cũng nhờ vả, mới chọn được vài người thích hợp cho con. Thế mà con chẳng hề trân trọng...”

Nghe những lời này, Chu Y Y cảm thấy tai mình như bị kim châm. Cô nhanh chóng dùng bữa xong liền đi thẳng vào thư phòng, khép chặt cửa rồi vùi mình vào sách vở.  

Dù đôi mắt vẫn dán vào từng trang sách, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi, không cách nào ngăn được.  

Cuộc sống đôi khi tàn nhẫn đến nhường ấy.

Năm 16 tuổi, cô từng ngây thơ tin rằng, mười năm sau, mình nhất định sẽ trở thành một người tỏa sáng rực rỡ—sự nghiệp thành công, kết hôn với tình yêu đời mình. Nhưng thực tế lại phũ phàng hơn thế. Mười năm trôi qua, cô chẳng có gì trong tay, bị ép đi xem mắt, bị guồng quay của xã hội đẩy về phía trước, đến mức ngay cả ngoái đầu nhìn lại cũng không thể.  

Chạng vạng, Tiết Bùi đến tìm cô.

Anh đứng trước cửa, tay xách một chiếc hộp nhung màu đen. Thấy cô mở cửa, anh giơ hộp lên, nháy mắt với cô, đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.  

Khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhớ về những ngày thơ bé. Khi đó, cô từng bị Ngô Tú Trân nhốt trong nhà làm bài tập, không viết xong thì không được ra ngoài. Nhưng mỗi lần thèm ăn đến cồn cào, cô lại lén gọi cho Tiết Bùi, nhờ anh mang đồ ăn vặt đến. Mỗi lần anh thành công lén lút tránh khỏi ánh mắt người lớn để trao "vật tư" cho cô, trên khuôn mặt anh đều hiện lên biểu cảm đắc ý pha lẫn hài hước, giống hệt lúc này.  

“Sao còn đứng ngẩn ra vậy?” Tiết Bùi cười nhẹ, thấy cô không đưa tay nhận lấy, bèn tiện tay đặt hộp bánh lên bàn. "Chẳng phải lần trước cậu nói muốn ăn đồ ngọt của tiệm này sao? Hôm nay tớ tình cờ đi ngang qua, tiện thể mua cho cậu một chút."  

Chu Y Y lặng lẽ dời ánh mắt khỏi chiếc bánh kem.  

Mà lần trước cô nói muốn ăn… đã là chuyện của một tháng trước rồi.

Một tháng trôi qua, đủ để xảy ra biết bao chuyện. Từ yêu thích đến chán ghét, đôi khi chỉ là chuyện trong chớp mắt.  

Chu Y Y im lặng không nói gì, nhưng Tiết Bùi đã thoáng nghi ngờ. Ánh mắt anh lướt qua hộp thuốc cảm mạo đặt trên bàn, cầm lên xem xét. Dựa vào số lượng thuốc giảm đi, anh nhận ra cô chỉ mới uống hai viên.  

“Cảm vẫn chưa khỏi sao? Có phải lại quên uống thuốc đúng giờ không?”  

Từ nhỏ, Chu Y Y đã không có khái niệm về thời gian, làm việc hay uống thuốc đều tùy hứng. Có khi uống một liều rồi lại quên mất, nếu bệnh không đỡ, e rằng anh chỉ còn cách mỗi ngày sau bữa ăn đều phải đến nhắc nhở cô uống thuốc.  

“Khỏi rồi, chỉ là thuốc đặt ở đó từ hai ngày trước.”  

Cô bước đến, tiện tay cất hộp thuốc vào ngăn kéo.  

“Vậy sao trông vẫn uể oải thế?”  

“Vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa có tinh thần.”  

Chu Y Y tìm đại một cái cớ, rồi xoay lưng về phía anh, ngồi xuống sô pha, giả vờ chăm chú đọc sách. Thế nhưng từng dòng chữ dày đặc trước mắt, cô lại chẳng thể đọc nổi một chữ nào.  

“Lúc nào cũng chỉ biết ngủ.”  

Tiết Bùi bật cười nhẹ, rồi dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô.

Dưới ánh đèn vàng dịu, anh vừa vặn nhìn thấy góc nghiêng của cô. Hôm nay, có lẽ cô đã trang điểm, đường nét lông mày được vẽ tỉ mỉ, trên tai phải còn đeo một đôi hoa tai màu đỏ. Anh nhớ rất rõ, đôi hoa tai này là món quà anh mua cho cô từ tiền thưởng cuộc thi khi còn học đại học tại Bỉ.  

Lúc ấy, chủ tiệm nói đây là hồng bảo thạch thiên nhiên, chất lượng hiếm có, nên giá thành rất cao. Anh vốn không rành về trang sức, chỉ cảm thấy đôi hoa tai này vừa đẹp vừa hợp với cô, liền không do dự dùng tiền thưởng mua tặng.  

Anh vẫn nhớ, khi nhận được món quà, Chu Y Y vô cùng vui vẻ, lập tức đeo thử trước gương. Nhưng khi nghe anh nói đó là tiền thưởng từ cuộc thi, nụ cười trên môi cô chợt khựng lại, như thể cảm thấy tiếc nuối.  

“Có ý nghĩa như vậy, tiền thưởng quý giá thế mà cậu chỉ dùng để mua mỗi thứ này sao?” cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Có gì không ổn sao?”  

Tiết Bùi không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy. Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần cô thích, thì số tiền thưởng đó bỏ ra cũng rất xứng đáng.  

Chu Y Y không tiếp lời anh, chỉ lẩm bẩm một mình, cẩn thận đặt đôi hoa tai trở lại hộp trang sức.  

“Vậy tớ phải giữ gìn thật tốt, sau này chỉ mang vào những dịp quan trọng.”  

Anh nhớ lần cuối cùng Chu Y Y đeo đôi hoa tai này là vào sinh nhật năm ngoái.  

Tiết Bùi thoát khỏi dòng hồi tưởng, nhìn cô rồi hỏi: “Hôm nay cậu có ra ngoài à?”  

“Ừm.”  

“Đi đâu vậy? Ban ngày tớ đến, A Đình nói sáng sớm cậu đã đi rồi.”  

Chu Y Y do dự vài giây, ánh mắt rơi trên trang sách nhưng dần trở nên mơ hồ. Ban đầu cô định tìm một lý do để qua loa cho xong, nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm.  

“ Tớ đi xem mắt, buổi chiều mới về.”  

Chỉ hai chữ “xem mắt” đã khiến Tiết Bùi sững người. Ý cười trên mặt dần tan đi, không biết có phải vì quá bất ngờ hay không.  

“Một chuyện quan trọng như vậy, sao chưa từng nghe cậu nhắc tới?”  

“Cũng không có gì… đáng để nói.”  

Chu Y Y đặt quyển sách xuống bàn. Khi cô quay đầu lại, đôi hoa tai hồng bảo thạch bên tai khẽ lay động. Tiết Bùi nhìn chằm chằm vào đó, ánh mắt thoáng thất thần. Đột nhiên, anh vươn tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành tai cô, lòng bàn tay chạm vào viên bảo thạch, như thể đang quan sát hoa tai, nhưng cũng như đang nhìn cô 

Khoảng cách gần đến mức hơi thở hắn phả lên cổ cô, khiến Chu Y Y theo bản năng muốn né tránh.  

“Đừng động.” Tiết Bùi hạ giọng, tiếp tục động tác, “Kẻo làm đau cậu.”  

Chu Y Y căng cứng cả người, bàn tay vô thức siết chặt chiếc gối trong lòng.  

Tiết Bùi vẫn tập trung vào tay mình. Bên tai cô có một vùng da hơi sưng đỏ, anh lo lắng sẽ bị nhiễm trùng nên cẩn thận tháo hoa tai xuống giúp cô 

Anh hoàn toàn không nhận ra rằng, sắc mặt Chu Y Y lúc này đã có chút mất tự nhiên.

Khi anh vừa tháo xong, Chu Y Y khẽ lên tiếng: “Cảm ơn.”  

Tiết Bùi nhíu mày, có vẻ không quen với sự khách sáo này. Sau đó, anh cười nhẹ, giọng điệu thoải mái nhưng mang theo ý trách móc:  

“Dạo gần đây, sao cậu cứ thích nói cảm ơn với tớ thế?”  

Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, anh tiếp lời:  

“Nhưng chuyện này, cậu thực sự đã làm sai.”  

Chu Y Y không hiểu: “Cái gì?”  

Tiết Bùi cong môi cười, giọng điệu mang theo chút bông đùa:  

“Làm sao có thể đeo hoa tai tớ tặng mà đi xem mắt với người khác?”  

Những lời này rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nhưng Chu Y Y biết anh không hề nghiêm túc.  

Trước đây, chỉ một câu nói vô tình của anh đã có thể khiến cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Một hành động vô tâm cũng đủ làm cô lo được lo mất, trằn trọc suốt đêm không ngủ. Anh giống như một chiếc chìa khóa, điều khiển mọi cung bậc cảm xúc của cô—niềm vui, sự hụt hẫng, tất cả đều bắt nguồn từ anh. Nhưng người khiến cô tổn thương ấy, lại chưa bao giờ ý thức được mình đã làm gì.  

Tiết Bùi dường như thực sự chỉ đang nói đùa, bởi ngay sau đó, anh hờ hững bổ sung:  

“Lần sau có chuyện như vậy, cậu nên dẫn tớ đi cùng.”  

Chu Y Y như đã lường trước được phản ứng của anh, chỉ cười nhạt, đáp lời: “Được thôi.”  

Tiết Bùi tiện tay cầm lấy cuốn <Tuyết Quốc> trên sô pha, lật vài trang, rồi lơ đãng hỏi:  

“Thế nào, buổi gặp mặt có thuận lợi không?”  

Chu Y Y biết anh đang hỏi về buổi xem mắt, chợt nhớ ra một chuyện thú vị, trong lòng có chút hứng thú muốn kể.  

“Trong hai ngày qua  tớ đã gặp ba người, cũng xem như có chút thu hoạch. Có một người dường như khá có cảm tình với tớ. Tớ vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện, cậu ta đã hỏi tớ có thể chấp nhận cưới nhanh không. Cậu ta nói mẹ cậu ta đang bệnh, cần một người chăm sóc, tốt nhất là có thể đăng ký kết hôn trong tháng này, tháng sau tổ chức tiệc cưới. Lễ vật sính hỏi đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi tớ gật đầu.”  

Nói đến đây, ngay cả Chu Y Y cũng không nhịn được bật cười.  

Đây là tìm vợ hay tìm một hộ lý miễn phí đây?  

Nhưng trái với cô, Tiết Bùi lại chẳng hề thấy buồn cười, ngược lại, chân mày anh càng nhíu chặt hơn.  

“Nếu chưa gặp được người thực sự thích hợp, thì không cần vội vàng quyết định. Nếu cậu không muốn đi xem mắt nữa, tớ sẽ nói với dì giúp cậu.”  

Chu Y Y theo bản năng hỏi lại:  

“Nhất định phải là người mình thích sao?”  

Tiết Bùi khựng lại, dường như không hiểu hàm ý trong câu hỏi của cô  

Chu Y Y nhìn hắn, khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang theo chút thê lương.  

Cô nhẹ giọng hỏi:  

“Nhất định phải có tình yêu mới có thể kết hôn sao?”

Tiết Bùi đáp: “Đương nhiên.”  

Nhìn ánh mắt kiên định của anh, Chu Y Y bỗng thấy lồng ngực chua xót, dạ dày như có từng cơn sóng cuộn trào. Một lúc sau, cô khẽ nói:  

“Không phải ai cũng may mắn như cậu”  

Tiết Bùi khựng lại vài giây, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, chậm rãi nói:  

“Y Y, cậu cũng sẽ là một trong những người may mắn đó.”  

Cậu nhất định sẽ gặp được người thực lòng yêu thương cậu.  

Chỉ là… người đó không phải tớ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play