Trần Mỹ Nguyệt và Lý Sa Sa chọn ăn tại chỗ, bốn năm chiếc bàn gấp ở cửa đã chật ních người, chỉ còn duy nhất một bàn là còn chỗ trống, đúng là cái bàn mà Thanh và Xích đang ngồi. Hai người này thần thái vượt trội, ai sáng suốt đều có thể nhìn ra họ là lính gác của Công Viên Giải Trí. 

Những người thường xuyên tới lui Công Viên Giải Trí đều có một nỗi sợ hãi bẩm sinh với lính gác của Công Viên Giải Trí, họ không muốn ngồi cùng bàn với hai người này. Bình thường Trần Mỹ Nguyệt và Lý Sa Sa ít đến Công Viên Giải Trí nên không có khái niệm gì, nhìn thấy có chỗ trống là ngồi xuống ngay. 

Trần Mỹ Nguyệt nóng lòng cầm một cái cánh gà nướng siêu cay lên ăn, thỏa mãn nheo đôi mắt lại. Đúng là hương vị giống y hệt trong ký ức của cô ấy rồi, vừa thơm vừa cay. Lý Sa Sa thấy cô ấy ăn say sưa thì hơi ngờ ngợ, lẽ nào ăn ngon thật?

Quả thực Lý Sa Sa có ngửi thấy mùi thơm, nhưng vẫn không tài nào tưởng tượng ra được một thứ được nặn ra từ hư không thì làm sao có thể ấm áp và ngon miệng như đang ăn thức ăn thật. Cô ấy không ăn cánh gà nướng trước, mà nhìn chén chè đang bốc khói.

Chè trôi nước gạo nếp này làm rất được, những viên trôi nước nhỏ bằng ngón cái xen lẫn trong những miếng rượu nếp nhỏ và kỷ tử táo đỏ đỏ tươi trong chén, trắng múp tròn trịa, chỉ nhìn thôi đã thấy rất thư giãn rồi. Trong hương thơm ngọt ngào còn thoang thoảng mùi rượu lên men, Lý Sa Sa yêu chết cái hương vị này. 

Cô ấy múc hai viên trôi nước và cả nước chè cho vào miệng, vị ngọt mang theo hơi ấm lan tỏa từ đầu lưỡi xuống tận bao tử. Cô ấy thoáng sững sờ, rồi lại cúi đầu múc hết thìa này đến thìa khác cho đến khi ăn hết chè mới thôi. Chưa đầy 2 phút, chén chè đầy ắp đã thấy đáy, chỉ còn sót lại chút xíu dưới đáy chén thôi. Lý Sa Sa lại bưng chén lên, dùng thìa vét sạch mấy miếng gừng vụn đọng lại dưới đáy rồi đưa vào miệng ăn cho bằng sạch. 

Lúc đặt chén xuống, Lý Sa Sa nhận ra Trần Mỹ Nguyệt đang nhìn mình, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, rút một tờ khăn giấy lau miệng để che giấu: - Nhìn mình làm gì?

Trần Mỹ Nguyệt bật cười: - Mình không lừa bồ đúng không?

Lý Sa Sa đỏ mặt gật đầu, trong lòng đã bắt đầu hồi hận. Chè ngon nhường này, chắc chắn cánh gà nướng sẽ không tệ. Đợi đến khi cô ấy ăn một miếng cánh gà nướng, ngẩng đầu lên thì hàng người trước quán nhỏ đã xếp hàng đến tận cửa thang máy, còn rẽ sang cả Công Viên Giải Trí bên trái. Cô ấy ước gì có thể quay ngược lại 10 phút trước, kiểu gì cô ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời bạn thân và chủ quán mua đủ hai cặp cánh gà nướng siêu cay. 

Bạn đang đọc bản dịch “Hướng dẫn kinh doanh cửa hàng ở dị giới" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. 

Chậu cánh gà nướng ướp đầu tiên đã hết, Lộ Dao đi vào trong tiệm bê chậu khác đã chuẩn bị sẵn ra. Vừa ra lại phát hiện nồi chè đầu tiên cũng đã múc cạn, cô để cánh gà lên vỉ nướng rồi tiếp tục trở vào lấy chè. 

[ Hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi 100 vị khách, thưởng 100 điểm danh vọng ] 

[ Tiệm ăn vặt Lộ Dao bùng nổ danh tiếng, thăng cấp lên Quán Hai Sao, +1 món mới ] 

[ Chủ tiệm có nhiệm vụ mới! Tiếp đãi 1000 vị khách, thưởng 1000 điểm danh vọng ] 

[ Chủ tiệm có thể dùng 50 điểm danh vọng để thuê 1 nhân viên, có muốn thông báo tuyển dụng không? ] 

Vừa quay vào tiệm, thông báo của hệ thống liên tiếp vang lên. Cô mệt gần như không còn sức lực, bèn rót một ly nước rồi ngồi xuống xử lý thông tin. 

Hoàn thành nhiệm vụ, nằm trong dự kiến. 

Thêm một món mới, tối rồi tính tiếp. 

Nhiệm vụ mới, bắt tay vào làm ngay và luôn. 

Chỉ còn lại cái cuối cùng khiến cô hơi suy tư, bây giờ đúng là cần người hỗ trợ trong tiệm. Chẳng qua việc thuê người có chút khó khăn, đồ ăn nơi này toàn được nặn ra bằng ảo thuật e rằng không dễ tìm được nhân viên thích hợp. Mà chỉ dựa vào một mình cô thì thật sự không trụ nổi nữa rồi, mấy ngày nay không có ngày nào cô ngủ ngon cả. 

Cường độ công việc càng ngày càng cao, khách khứa càng ngày càng nhiều, lại còn phải chuẩn bị món mới… Ngoài cửa có tiếng khách thúc giục ầm ĩ, Lộ Dao uống xong nước đứng dậy, đồng thời xác nhận thông báo tuyển dụng 1 nhân viên. 

[ Trừ 50 điểm danh vọng. Quán ăn vặt +1 vị trí nhân viên, đã đăng quảng cáo thông báo tuyển dụng ] 

Lộ Dao đẩy một nồi chè ra ngoài, khách khứa ngoài cửa chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Cô lau mồ hôi, nhanh nhẹn bắt tay vào lật cánh gà và đóng gói. 

Hai tiếng đồng hồ sau, chậu cánh gà thứ hai hết sạch, chè cũng chỉ còn thừa lại chút xíu dưới đáy, Lộ Dao từ tốn thở phào: - Bán hết rồi, đóng cửa thôi. Ngày mai mọi người lại đến nhé. 

Cô cứ vùi đầu làm việc, không hơi sức đâu để ý xung quanh, lúc ngẩng đầu lên mới chợt nhận ra khách khứa đã đi gần hết rồi, chỉ còn lại một người vẫn đứng trước quán. 

Cậu thiếu niên với mái tóc màu bạc kiêu ngạo trông như nhân vật chính bước ra từ truyện tranh, đẹp đến khó tả. Tròng mắt đỏ sẫm ngưng tụ ánh sáng, cười tít mắt nhìn Lộ Dao nói: - Tôi muốn một chén chè. 

Lộ Dao cạo cạo đáy nồi, múc ra được hơn nửa chén chè bèn khéo léo nói:

- Chỉ còn chừng này thôi, mà nguội hết rồi. 

Cậu thiếu niên nói: - Kệ đi. 

Được rồi. 

Lộ Dao chuẩn bị đưa nửa chén chè cho cậu ta, bỗng nhiên khựng lại:

- Hay cậu ngồi chờ một chút xíu đi, tôi làm nóng cho. 

Cho khách ăn đồ ăn lạnh khiến Lộ Dao hơi ngại. 

Cô quay vào tiệm, lúc lấy cái nồi sữa nhỏ ra còn tiện tay cầm thêm hai quả trứng gà. Đổ chè vào nổi, đặt lên vỉ nướng vẫn còn hơi nóng, đập trứng gà vào, cho thêm chút đường. 

Vài phút sau, một chén chè trôi nước rượu nếp trứng gà nóng hôi hổi đã ra lò. Trong quán chẳng còn mấy người, cậu thiếu niên chọn bừa một cái bàn rồi ngồi xuống. 

Lộ Dao bưng chén chè đã bỏ thêm nguyên liệu đến, nói:

- Tôi có cho thêm trứng gà, khác với đồ bán nên mời cậu ăn đấy.  

Cậu thiếu niên tóc bạc nếm thử một miếng, đôi mắt cong lên: - Ngọt lắm. 

Lộ Dao khẽ gật đầu, không để ý cậu ta nữa mà quay lại tiếp tục dọn quán. 

Bạch Minh ung dung húp chè, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lộ Dao. Lúc cô dọn dẹp gần xong, cậu ta cũng vừa khéo ăn hết. Cậu ta đẩy cái chén ra, gọi Lộ Dao lại:

- Bà chủ, tôi tới phỏng vấn vị trí nhân viên cửa hàng. 

Quảng cáo thông báo tuyển dụng hiệu quả thật đấy, mới đó mà đã có người đến phỏng vấn rồi. 

Lộ Dao ngồi xuống trước mặt cậu thiếu niên, hỏi: - Cậu nhìn thấy thông báo tuyển dụng của tiệm tôi ở đâu?

Bạch Minh chỉ lên bên trái, đáp: - Dám ở ngay cửa Công Viên Giải Trí kia kìa, tôi thấy là đến đây luôn. 

Cậu ta còn xé luôn cái quảng cáo đó, chỉ có một mình cậu ta nhìn thấy mà thôi. 

- đọc và nghe truyện miễn phí tại app tyt -

Lộ Dao nghĩ thầm trong bụng “qua loa vậy sao”, nhưng với tâm thái tích cực trong việc tuyển người, cô không bận tâm chi tiết thêm nữa, mà hỏi thẳng luôn:

- Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Có kinh nghiệm làm việc không? Công việc ở quán tôi nom thì khá đơn giản, nhưng cũng vất vả lắm đấy.  ( truyện trên app T•Y•T )

Vẫn chưa biết thế giới này trả lương nhân viên thế nào, chắc cũng bằng thời gian thôi nhỉ?

Lát nữa đi hỏi Hạnh Tử xem sao. 

Dường như Bạch Minh đã có sẵn kịch bản trong đầu, đáp:

- Tôi tên Bạch Minh, tuổi… hai mươi hai. Trước đó từng làm việc ở Công Viên Giải Trí, vừa mới xin nghỉ. 

- Cậu làm việc gì ở Công Viên Giải Trí? - Lộ Dao hơi tò mò. 

Bạch Minh trả lời nhẹ bẫng: - Người canh gác. 

Lộ Dao nhíu mày, người canh gác nghĩa là bảo vệ hả? Hay là người giữ cửa?

- Bạch Minh! Mày đéo canh gác ở Công Viên Giải Trí mà làm cái quái gì ở đây vậy? - Tiếng gầm gừ từ xa vọng đến rồi nhanh chóng lại gần. Người vừa giây trước còn cách mấy chục mét, giây sau đã dịch chuyển tức thời đến quán ăn vặt. 

Bạch Giản xụ mặt, liếc xéo Lộ Dao một cái rồi quay đầu lại nhìn Bạch Minh với vẻ căm hờn. 

Thanh và Xích vừa cùng Bạch Giản ra khỏi Công Viên Giải Trí, Xích thoáng nhìn Bạch Minh, hỏi:

- Cậu ta là lính gác mới tới hả?

Một lính gác sở hữu gương mặt non choẹt. Trẻ thế này mà đã có thể đảm nhiệm vị trí lính gác của Công Viên Giải Trí tầng 99, e rằng thực lực không thể xem thường. 

Bạch Giản gật đầu, nói: - Ừ, mới vào làm thôi, tâm tính còn chưa ổn định, sắp tới tôi sẽ huấn luyện cậu ta đàng hoàng. 

Mặt Lộ Dao hơi mông lung, dùng ánh mắt dò hỏi Bạch Minh:

- Có chuyện gì vậy? Cậu bảo nghỉ việc rồi mà?

Bạch Minh bình tĩnh đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Giản:

- Đội trưởng, tôi đã quyết định nghỉ việc rồi. Đơn xin nghỉ việc tôi để trong văn phòng của ông đấy. 

Mặt Bạch Giản kiểu “mày đùa tao à”, nói:

- Tao không nghe rõ, mày nói lại lần nữa xem?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play