Dường như Bạch Minh hoàn toàn không cảm nhận được áp suất thấp đến từ cấp trên… e hèm, là cựu cấp trên, cậu ta nghiêm túc nhắc lại lời vừa nói:

- Tôi đã quyết định nghỉ việc rồi, đơn xin nghỉ việc tôi để trong văn phòng của ông đấy. 

Tuyển chọn lính gác cho Công Viên Giải Trí còn nghiêm ngặt hơn cả tuyển chọn phi tần cho hoàng đế thời xưa, nói “vạn dặm chọn một” cũng không hề ngoa. 

Những Công Viên Giải Trí cao cấp thường xuyên tổ chức các trò chơi giới hạn độ tuổi, yêu cầu với lính gác cũng khắt khe hơn như phải mạnh, kiên cường và làm chủ được tình hình. Bạch Giản chọn được Bạch Minh từ ngàn vạn người, dốc sức bồi dưỡng một tháng, làm liền tù tì 30 trận trò chơi thử thách, ông ta rất hài lòng về Bạch Minh.  

Mới nửa tiếng trước, Bạch Giản còn không ngừng đắc ý khoe khoang với hai đồng nghiệp Xích - Thanh rằng, lính gạc mới đến rất có năng lực, cả trăm năm mới gặp được một người như vậy. Chưa đầy nửa ngày, oắt con này đã đòi nghỉ việc. 

Bạch Giản không thể chấp nhận được đả kích này, mặt mày u ám nói: - Cho tao một lý do hợp lý xem nào. 

Bạch Minh chỉ vào Lộ Dao: - Tôi phải đến làm việc ở tiệm của cô ấy. 

Bạch Giản lườm Lộ Dao, rồi lại tùy ý quét mắt nhìn xung quanh, thầm nghĩ không biết tiệm này xuất hiện bên ngoài Công Viên Giải Trí từ khi nào. Ông ta cũng chẳng để bụng, kéo Bạch Minh qua một góc nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Cái tiệm này thì có gì tốt chứ? Mày phải hiểu là mày sinh ra là để làm lính gác của Công Viên Giải Trí, chỉ có ở Công Viên Giải Trí thì thiên tính và năng lực của mày mới được phát huy. 

Bạch Minh không hề dao động, điềm đạm nói: - Ở quán của cô ấy thì được ăn cơm. 

… Ăn cơm?

Bạch Giản cảm thấy thật vớ vẩn. 

Tháng này liên tục dẫn dắt Bạch Minh vào trò chơi nên còn chưa biết được chỗ đặc biệt của quán ăn vặt Lộ Dao, ông ta chỉ cho rằng Bạch Minh đang bịa ra một cái cớ qua loa với ông ta để từ chức thôi. 

Bạch Giản không muốn từ bỏ Bạch Minh, lại không khéo là Thanh và Xích đang đứng cạnh nhìn. Ông ta vốn là đội trưởng đội lính gác mà, cũng cần thể diện, đành phải gắng gượng lạnh mắt nói: - Được, tao duyệt. 

Bạch Minh lập tức quay lại tìm Lộ Dao, hỏi: - Chủ quán, chừng nào tôi đến làm việc được?

Lộ Dao: “...”

Sao tôi dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này cơ chứ?

Ánh mắt của ông anh bên cạnh sắt như dao, cứ nhìn chằm chằm cô đây này. 

Nghe có vẻ như lính gác là một nghề nghiệp rất có tương lai, lương cao, mà Bạch Minh cũng đang được đánh giá khá cao, ở chỗ cô làm một nhân viên cửa hàng quèn chẳng phải phí phạm nhân tài hay sao. 

Bạch Minh nhận ra Lộ Dao đang do dự, vậy là không được. Để sau này ngày nào cũng có chè ăn, dù có ăn vạ cậu ta cũng phải ở lại đây. 

Cậu ta chuẩn bị một chút, giấu đi vẻ nghiêm nghị và sắc bén, đưa tay lên vuốt tóc mấy cái, khiến mình trông có vẻ hiền lành hơn:

- Chủ quán, tôi không sợ vất vả đâu, năng lực học hỏi tốt, cũng không quan tâm lương bổng. Chỉ cần được ăn đồ ăn trong quán thôi, cô bảo tôi làm gì cũng được. 

À ừm, đúng là khiến người ta khó từ chối mà. 

Độ khó của nhiệm vụ mỗi ngày một tăng, quán thì liên tục ra món mới, sau này còn phải mở rộng mặt bằng, Lộ Dao lo liệu không xuể. Thiếu hụt nhân lực là một vấn đề nghiêm trọng đấy. 

Lộ Dao còn một điều đắn đo khác, cô không quen thuộc nơi này nên sợ tuyển nhầm người không phù hợp. Bạch minh vốn là lính gác của Công Viên Giải Trí, xin nghỉ việc mà cấp trên vẫn muốn giữ lại, không phải kiểu khách sáo xã giao, cậu ta hẳn là người đáng tin. Mục đích cậu ta đến quán cũng rất rõ ràng, bị thu hút bởi đồ ăn. 

- Thời gian thử việc là một tuần, nếu cậu có thể thích nghi với công việc của quán thì một tuần sau chính thức vào làm nhé. - Lộ Dao bất chấp ánh mắt như muốn giết người của Bạch Giản, chấm dứt chuyện này. 

- Cảm ơn chủ quán, tôi hứa sẽ làm việc thật tốt. - Hôm nay Bạch Minh mới cùng Bạch Giản ra khỏi trò chơi, chưa chính thức vào việc nên cũng chẳng có đồ đạc gì ở Công Viên Giải Trí. 

Sau khi Lộ Dao đồng ý, cậu ta lập tức phụ cô dọn quán. Bạch Giản thấy chuyện không thể xoay chuyển được nữa, mặt mày sa sầm trở về Công Viên Giải Trí. 

Thanh và Xích tình cờ xem được một tuồng kịch, xoay người đuổi theo Bạch Giản. Xích đơn thuần hơn, thấy mặt mày Bạch Giản không vui bèn khuyên nhủ rằng:

- Bạch Minh mới tới, lại còn quá trẻ nên khó tránh khỏi tính tình hơi nông nổi. Mai mốt chọn người nhớ kiếm ai điểm đạm hơn, đội trưởng đừng quá để bụng.  

Bạch Giản nghe không lọt, cũng không muốn để người khác được dịp chế giễu mình bèn lạnh mặt nói:

- Hết chuyện rồi thì hai cậu có thể ra về, quằn quại trong game cả tháng, tôi đang rất mệt, muốn nghỉ ngơi rồi. 

Thanh và Xích bị đuổi khéo, lảo đảo rời khỏi tầng 99. (đọc và nghe truyện miễn phí tại app tyt)

Bạch Giản ngồi thừ người trong văn phòng, càng nghĩ càng tức. Lính gác mà ông ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian và công sức để bồi dưỡng, thậm chí ông ta còn âm thầm xem Bạch Minh là người kế nhiệm của mình, lại bị một con ranh con cướp đi dễ dàng như vậy ư, ông ta không cam lòng. 

Lúc này các cánh cửa của Công Viên Giải Trí lần lượt mở ra, nhân viên sắm vai NPC trong các trò chơi lục tục tan ca, có người vẫn đang giữ nguyên hình thái quái vật, có người thì mình đầy máu. 

Nhóm NPC vừa từ trong trò chơi ra, ánh mắt còn hưng phấn lắm, tìm người quen để trao đổi những chuyện thú vị gặp được trong trò chơi, bắt chước vẻ mặt sợ hãi của những người khiêu chiến khi bị hù dọa mà mặt người nào người nấy đều có vẻ rất nham hiểm. 

Bạch Giản bị tiếng ồn này cắt ngang suy nghĩ, bèn kéo cửa văn phòng ra gọi một NPC đi ngang qua vào. NPC thấy là Bạch Giản, vô thức hơi rụt người lại, chậm chạp nhích từng bước tới, hỏi: - Đội trưởng. 

Mặt mày Bạch Giản không chút cảm xúc, nói: - Giao cho mày một việc. 

NPC Công Viên Giải Trí nào dám cãi lời đội trưởng đội lính gác chứ, chuyện cũng không khó nên NPC thoải mái đồng ý. 

Bạch Giản quay lại văn phòng, tiện tay dùng ảo thuật năng ra một Bạch Minh chibi. Ông ta để Bạch Minh lên bàn, bóp giọng nói: - Xin lỗi đội trưởng, tôi sai rồi. Việc ở quán ăn thật sự quá nhàm chán, xin ông hãy cho tôi quay về Công Viên Giải Trí làm lính gác đi. 

Tức thì, Bạch Giản trở lại giọng nói bình thường của mình: - Ờm, để tao nghĩ đã. 

Trong lòng sảng khoái được chút đỉnh, nhưng Bạch Giản vẫn thấy chưa đủ, tiếp tục tiện tay nặn ra một Lộ Dao chibi. Ông ta đặt Lộ Dao chi bi bên cạnh Bạch Minh chibi, nhại giọng Lộ Dao:

- Đội trưởng lính gác đại nhân, Bạch Minh tay chân vụng về, đồ ăn cậu ta nặn ra không ai mua cả, không thể đảm nhiệm công việc trong quán. Xin ông hãy đón cậu ta về đi! 

Bạch Giản khinh thường khẽ hừ một tiếng: - Miếu nhỏ không chứa nổi Phật lớn. 

Bạn đang đọc bản dịch “Hướng dẫn kinh doanh cửa hàng ở dị giới" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. 

Quán ăn vặt có thêm Bạch Minh nên Lộ Dao nhàn hơn hẳn. Cậu ta khỏe, làm việc lại cẩn thận, dọn quán cho Lộ Dao mà sắp xếp bàn ghế gọn gàng và ngăn nắp lắm, còn thay luôn bóng đèn bị hỏng trong quán dưới sự hướng dẫn của Lộ Dao.  ( truyện trên app T•Y•T )

Bạch Minh đứng trước cửa sổ, thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ:

- Chủ quán, cảnh vật bên ngoài là ảo ảnh do chị nặn ra hả?

Lộ Dao thầm nói không ổn, mấy ngày này cô ra vào đều đóng kín cửa cửa hàng nên tạm thời không có khách nào vào ăn tại chỗ. Cửa hàng thông với dị giới, nhưng phần thực thể vẫn nằm trên con phố thương mại và cảnh vật bên ngoài cửa sổ hiển nhiên cũng thuộc thế giới của cô. 

Con phố thương mại nằm ở ven sông, nghe nói ban đầu khu vui chơi cũng tự kinh doanh, thế nhưng kinh doanh thất bại, sau này đến cả khu vui chơi cũng giải tán luôn. Chủ đầu tư đã xây dựng một khu vui chơi giải trí lớn khác ở bên kia bờ, chỗ này hoàn toàn bỏ hoang. 

Quán ăn vặt là một trong những cửa hàng ven sông, diện tích không lớn nhưng vị trí rất tốt. Mở cửa sổ ra là có  thể nhìn thấy dòng sông êm đềm nước chảy xuôi dòng, thi thoảng lại có chiếc thuyền lướt qua. Nhìn ra xa qua dòng nước, có thể thu vào đáy mắt phần lớn các công trình của khu vui chơi ở phía đối diện. Thậm chí, còn có thể nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ màu đỏ đang chậm rãi xoay. 

Sau này khách khứa đông lên, chắc chắn không thể cứ mãi không cho vào trong tiệm ăn như thế này được, lại còn nhân viên ra vào nữa chứ, cần một lời giải thích hợp lý cho vấn đề này. 

Lộ Dao từng nghĩ đến việc bịt kín cửa sổ, nhưng rồi cảm thấy không an toàn lắm vì có đôi khi cô sẽ dùng lửa trong tiệm. Chưa kể bịt kín phong cảnh sông nước hữu tình này cũng hơi đáng tiếc, trên bờ đê trong rất nhiều hoa, đến mùa hoa nở là cả mười dặm biển hoa trải dài bất tận, vô cùng rực rỡ. 

Vì Bạch Minh đã hiểu lầm, nên cô nhất quyết thuận theo lời cậu ta nói luôn:

- Đúng rồi, nặn bằng ảo thuật đấy. Cũng được đấy chứ?

Bạch Minh gật đầu, gõ nhẹ ngón tay lên bệ cửa sổ:

- Ừm, rất đẹp. Trông cứ như là… cảnh vật của một thế giới khác vậy. 

Lưng Lộ Dao cứng đờ, tim đập nhanh hơn. Cười nói:

- Xem ra tôi luyện ảo thuật cũng không đến nỗi nào, có thể lấy giả làm thật. 

Bạch Minh quay đầu lại nhìn cô, rồi gật đầu theo:

- Ảo thuật của chủ quán đúng là rất cao tay, giờ còn việc gì cần tôi làm không?

- Ờ, tôi định làm thêm vài món mới, lát nữa tôi phải đi lấy… ừm, chuẩn bị nguyên liệu. Cậu có thể về nhà nghỉ ngơi, buổi tối quay lại thử món mới giúp tôi. Lúc đó tôi dạy cậu làm cánh gà nướng luôn, được không? - Lộ Dao ôn tồn bàn bạc với Bạch Minh. 

Hiển nhiên Bạch Minh không có ý kiến gì. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play