- Bồ nói thật hả? - Lý Sa Sa đang trang điểm, nghe bạn thân nói xong, không khỏi dừng tay, trong mắt có chút ngạc nhiên.
Thế giới này làm gì có đồ make-up, trang điểm cho mình cũng chẳng có ý nghĩa gì. Không cần biết bạn xinh đẹp hay bình thường, gần như không ai để ý đến điều này ở đây cả.
Lý Sa Sa chán quá, cũng không thích đến Công Viên Giải Trí, không có gì làm bèn nặn ra ít đồ make-up, mô phỏng lại quá trình make-up để giết thời gian.
Trần Mỹ Nguyệt ngồi đối diện Lý Sa Sa, liên tục gật đầu: - Thiệt đó, ở ngay ngoài cửa Công Viên Giải Trí tầng 99. Không biết chủ quán là thần thánh phương nào mà đồ ăn cô ấy nặn ra không những có hương có vị mà còn giống y hệt đồ thật. Bây giờ mình nhớ lại vị của món cánh gà cay nướng mà còn ứa nước miếng đây này.
Trần Mỹ Nguyệt và Lý Sa Sa tương đối hợp cạ, thường xuyên hẹn nhau nặn đồ make-up chơi. Song, cứ làm đi làm lại một chuyện vài chục năm cũng chán. Thật ra Trần Mỹ Nguyệt cũng không thích đến Công Viên Giải Trí, nhưng hôm đó là quá nhàm chán và bị những người khác lôi kéo đến rạp chiếu phim tầng 99.
Trần Mỹ Nguyệt không có cảm nhận đặc biệt gì khi xem phim cả, nhưng xem đến nữa phim, có 4 người vào, còn xách theo hộp thức ăn trong tay. Lúc 4 người họ bước vào, đã thu hút sự chú ý của một nửa số người đang tập trung vào màn ảnh.
Khi một người trong số đó mở hộp ra, như một quả bom hương liệu nổ bùm trong rạp chiếu phim. Tất cả mọi người ngửi được mùi cay nồng hấp dẫn đó, bất giác ứa nước miếng.
Rõ ràng trên màn hình lớn đang chiếu đến phần kịch tính và hồi hộp nhất, bình thường khán giả đã sớm phấn khích đến phát điên rồi. Ấy vậy mà lúc đó sự chú ý của mọi người đều bị món ăn bốc khói trong tay bốn người ngồi ở hàng ghế sau thu hút, không ai để ý đến nội dung trên màn ảnh nữa. Có người hỏi thăm họ mua ở đâu, một người trong số đó đáp mua bên ngoài rạp chiếu phim. Chẳng mấy chốc, có người đứng dậy đi ra ngoài. (đọc và nghe truyện miễn phí tại app tyt)
Trần Mỹ Nguyệt vốn không định hóng hớt đâu, thức ăn được nặn ra bằng ảo thuật là thứ giả dối nhất, càng giống thật càng khiến người ta cảm thấy trống rỗng, bởi vì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Thế nhưng bốn người kia phiền quá, rõ ràng là đang giả vờ ăn, lại còn vừa ăn vừa khóc, cứ như thật sự rất ngon vậy.
Lát sau, những người đi ra ngoài cũng xách hộp đóng gói quay lại, vùi mình trong ghế, ngoạm cánh gà nướng cay. Cay đến hít hà, nước mắt nước mũi lấm lem cả mặt. Ăn xong họ lại hối hả đứng dậy đi ra ngoài.
Dần dà, càng lúc càng nhiều người đi ra ngoài và xách đồ ăn về. Bạn của Trần Mỹ Nguyệt không kiềm chế được sự tò mò bèn đi hóng hớt. Anh ta mua hai cặp cánh gà nướng và chè, cho Trần Mỹ Nguyệt một cặp cánh gà nướng.
Lúc Trần Mỹ Nguyệt ăn cánh gà nướng, cô ấy hoàn toàn sững ra. Cô ấy không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình không ăn gì, thế nhưng cánh gà này thật sự rất giống mùi vị trong trí nhớ của cô ấy. Da gà được nướng nhũn ra và cháy cạnh thịt gà mềm mại mọng nước. Ớt - thứ mà trước kia cô ấy không thể ăn, nay lại trở thành gia vị ngon nhất, không ngừng kích thích khoang miệng cô ấy khiến cô ấy càng ăn càng thích không tài nào dừng lại được.
Cô ấy ăn xong một cặp cánh gà nướng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Tiếc là cô ấy ra quá muộn, cửa hàng đó đóng cửa rồi mà bên ngoài vẫn còn vài người muốn mua nhưng không mua được lượn lờ.
Trần Mỹ Nguyệt cẩn thận mô tả hương vị mà cô ấy đã nếm được cho Lý Sa Sa nghe, rồi lại rủ rê: - Ngày mai chúng ta cùng đến quán đó ăn gì đó không?
Lý Sa Sa cau mày, không mấy tin tưởng: - Mình không tưởng tượng ra được thức ăn được nặn ra bằng ảo thuật thì có thể có mùi vị gì. Chắc là chiêu trò thôi nhỉ? Có khi nào bồ bị người ta diễn cho xem ở rạp chiếu phim không?
Không phải ai cũng thích đến Công Viên Giải Trí làm việc, có một số người bèn nghĩ ra cách khác để kiếm thời gian. Chẳng hạn: dùng ảo thuật nặn ra một vài thứ trong ký ức để bán, những thứ thú vị sẽ dễ bán đi trong khi nhiều thứ lại không thu hút bằng. Thế là có người nhờ người diễn kịch, thu hút người qua đường. Cho dù ở một thế giới khác, âm mưu như vậy vẫn tồn tại đầy rẫy.
Lý Sa Sa từng bị lừa rồi. Lần đó người nọ nói rằng đồ make-up mà hắn nặn ra có hiệu quả thật, bôi lên mặt sẽ thấy khác biệt rõ rệt rồi lừa của Lý Sa Sa 100 năm thời gian.
Trần Mỹ Nguyệt lắc đầu, nói: - Mình chắc chắn là mình có ăn được thật. Vả lại quán đó bán siêu rẻ luôn, một cái cánh gà nướng có 6 giờ à. Đi thử cũng không thiệt gì đâu.
Nghe nói như vậy, Lý Sa Sa càng khẳng định đây là giả. Nếu là thức ăn có mùi vị thật, lý nào lại bán rẻ vậy? Biết đâu đây chỉ là cách thu hút con mồi, rồi mới chặt chém một hơi.
Lý Sa Sa không muốn lao đầu vào chỗ bị lừa, nhưng không chịu nổi Trần Mỹ Nguyệt cứ nài nỉ mãi. Cuối cùng cô ấy đồng ý đi cùng Trần Mỹ Nguyệt để xem xét tình hình, đồng thời giao ước nếu phát hiện có gì không đúng là cô ấy sẽ rút lui ngay.
Cùng lúc đó, tại các nơi khác trong khu A đều diễn ra những đoạn đối thoại tương tự. Người từng ăn đồ ở tiệm ăn vặt điên cuồng giới thiệu cho những người quen, người được giới thiệu đa phần vẫn ôm thái độ nghi ngờ. Trải qua nhiều năm phát triển, bọn họ đã có thể sử dụng ảo thuật để nặn ra tàu điện ngầm vận hành bình thường hay máy bay được nặn bằng ảo thuật cũng thành công đưa hành khách bay lên trời. Thế nhưng, dùng ảo thuật nặn ra thức ăn có mùi vị sao?
Tuyệt đối không thể!
Bạn đang đọc bản dịch “Hướng dẫn kinh doanh cửa hàng ở dị giới" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Lộ Dao ướp xong hai chậu cánh gà đầy ắp, mua luôn một chiếc nồi to mới, định bụng nấu hai nồi chè, trong tủ đông cũng đã chất kín 4 thùng sữa bò. Chừng này nguyên liệu nấu ăn, chắc là đủ bán cả ngày.
Lộ Dao đẩy cửa cửa hàng ra, giật bắn cả người. Ngoài cửa đã xếp thành một hàng dài, người xếp đầu tiên là Xích, anh chàng không mua được cánh gà nướng hôm qua, người đứng thứ hai là Thanh.
Xích nhìn thấy Lộ Dao liền nháy mắt, kẹo chủ quán cho anh ta ngọt lịm, nên anh ta thích chủ quán liền, vừa cất giọng đã đặt một đơn hàng lớn:
- Chủ quán, cho tôi 10 cặp cánh gà siêu cay địa ngục và 1 chén chè.
Thanh từ phía sau anh ta thò đầu ra, nói:
- Tôi cũng muốn 10 cặp cánh gà siêu cay địa ngục, 1 chén chè và 5 hộp sữa bò lạnh.
Đám đông bắt đầu xôn xao, nhất là những người đang xếp phía sau:
- Các anh mua bạo dữ vậy, còn phần cho tôi không chứ?
- Đứng mà, mới sáng sớm đã đến xếp hàng rồi, hai người mỗi người 10 cặp, chủ quán còn hàng không vậy?
- Chủ quán, tôi đang mắc một căn bệnh là không được ăn cánh gà nướng siêu cay sẽ chết liền đấy. Làm ơn đi mà, một cặp thôi… không, 2 cặp cũng được!
Lộ Dao còn một nhiệm vụ phải hoàn thành, nhiệm vụ “tiếp đón 100 vị khách” chỉ mới làm được một nửa nên việc kinh doanh vẫn cứ từ tốn thì sẽ tốt hơn. Cô thoáng suy nghĩ, rồi dựng một tấm bảng trước quán nhỏ: Giới hạn 2 cặp cánh gà nướng siêu cay, 1 chén chè và 1 hộp sữa bò lạnh mỗi người.
Xích như quả bóng mà bị xì hơi. Hai cặp thôi ư, căn bản là không đủ ăn. Nhưng cũng đành chịu thôi, đồ ăn ở tiệm ăn vặt này bán chạy quá mà.
Cái gì mà càng có hạn lại càng thơm, trước đó Xích không gọi sữa bò lạnh, lúc này cũng thêm vào. Những người xếp hàng phía sau hầu như ai cũng gọi 2 cặp cánh gà nướng, 1 chén chè và một hộp sữa bò lạnh.
Trần Mỹ Nguyệt và Lý Sa Sa đang xếp hàng trong đám người, đến lượt bọn họ, Trần Mỹ Nguyệt cũng như những người khác, gọi phần đầy đủ. Lý Sa Sa vẫn còn nghi ngờ về quán ăn vặt này, chỉ gọi 1 cặp cánh gà nướng và 1 chén chè.
Trần Mỹ Nguyệt gọi Lộ Dao lại, trong mắt đầy ắp những ngôi sao hy vọng:
- Chủ quán, phần cánh gà nướng cậu ấy không lấy có thể để lại cho tôi không?
Lộ Dao lắc đầu: - Không được.
Trần Mỹ Nguyệt hụt hẫng cúi đầu: - Thôi vậy.
Trần Mỹ Nguyệt lại ra sức khuyên nhủ Lý Sa Sa mua thêm một cặp cánh gà nướng cay cho đủ hạn mức. Lý Sa Sa cảm thấy đây là chiêu trò của chủ quán thôi, đầu tiên là giới hạn số lượng để câu khách, dùng mánh lới marketing khan hiếm để đẩy cánh gà nướng siêu cay của nhà mình lên, để rồi vô thức bán ra được một số lượng lớn cánh gà. Thực tế đều là không khí, chủ quán chỉ có lời chứ không có lỗ. Bạn mình đã sập bẫy rồi, cô ấy phải tỉnh táo mới được. Chưa kể, nếu cánh gà này đúng như lời Trần Mỹ Nguyệt nói, ăn xong lại mua tiếp, không cần phải mua một lúc quá nhiều.
Trần Mỹ Nguyệt sắp khóc đến nơi rồi, Lý Sa Sa là điển hình của việc “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, ăn xong kiểu gì cô ấy cũng hối hận thôi.