Lộ Dao thậm chí còn chẳng biết rốt cuộc mình đã chấp thuận đánh đổi nguyện vọng gì mà phải trả cái giá đắt như vậy rồi. 

Cái hệ thống khốn nạn này!

Dường như hệ thống cũng cảm nhận được sự cạn lời của Lộ Dao, bèn nói như để xoa dịu bầu không khí: [ Thời gian có thể lưu trữ trong kho. Nếu chủ tiệm muốn kéo dài tuổi thọ, có thể trực tiếp nhập thời gian thu được vào tuổi thọ của mình. Nghĩ theo một chiều hướng khác, chỉ cần liên tục mở cửa hàng ở thế giới này thì chủ tiệm sẽ đạt được bất tử. Có rất nhiều người đều mong muốn điều này đấy! ]

Lộ Dao: “...”

Không có tiền thì liên tục mở cửa hàng kiểu gì?

[ Chủ tiệm có muốn kéo dài tuổi thọ không? ]

Lộ Dao: - Tạm thời chưa cần, cứ lưu trữ trong kho trước đi đã. 

Cãi nhau với hệ thống xong, Lộ Dao mới sực nhớ ra xem lại thực đơn. 

Thực đơn trên quầy và thực đơn cô nhìn thấy trong giao diện hệ thống có chút khác biệt, trên trang hệ thống là chữ Hán và phía sau không có ghi giá. Trong khi thực đơn trên quầy lại là một loại chữ viết mà cô chưa từng nhìn thấy, ấy vậy mà cô lại hiểu nó. 

Cánh gà nướng siêu cay: 6 giờ/cánh - 12 giờ/cặp

Chè trôi nước rượu nếp: 4 giờ/chén

Sữa bò ướp lạnh: 3 giờ/hộp

… thôi vậy. 

Thời gian mà cũng cân đo đong đếm được, cuối cùng Lộ Dao mới cảm nhận được một cách chân thực rằng nơi đây đúng là dị giới. Cô phải thừa nhận bản thân là kẻ phàm tục, so với thời gian hư vô mờ mịt, cô thích niềm vui đơn giản và trực tiếp hơn, đếm tiền. Cô chán nản ngồi xuống, ăn xong bữa sáng rồi dọn dẹp chén bát. 

Cửa thang máy tầng 99 mở ra, có khoảng ba bốn người bước xuống. Từ xa đã nhìn thấy cánh cửa của tiệm ăn vặt Lộ Dao rộng mở, một người trong đó phấn khích hét lên:

- Mở rồi, mở rồi! Chính là cái quán đó đó!

Lộ Dao từ trong tiệm ra, đám người đã đứng trước quán nhỏ của cô và xem xong thực đơn luôn rồi. Một người trong đó rất vội, nói:

- Chủ quán, tôi muốn một cặp cánh gà siêu cay địa ngục, một chén chè, một hộp sữa bò lạnh. 

Ba người còn lại cũng gọi món tương tự. 

Vừa rồi Lộ Dao còn hơi hụt hẫng, bỗng có vài khách hàng tới lại không kìm được mà vui vẻ lại. Cô để cánh gà lên vỉ nướng, cúi người định múc chè:

- Ăn đây hay mang về?

Bốn vị khách bàn bạc với nhau, đã lặn lội từ khu C đến khu A rồi, dứt khoát đến rạp chiếu phim giới hạn độ tuổi để tận hưởng một ngày xa xỉ, vì vậy tất cả đều yêu cầu gói mang đi. 

Vị khách rất vội vàng ban đầu đứng trước vỉ nướng mong mỏi nhìn, hít hà mùi thơm của thịt và dầu tỏa ra sau khi được nướng trên lửa than, xác nhận đây đúng là mùi thơm mà mình ngửi được trên tàu điện ngầm hôm qua, anh ta không kìm được hỏi: 

- Chủ quán, buổi chiều không mở cửa bán hả?

Lộ Dao: - Có mà. 

- Chiều hôm qua chúng tôi tới đây không thấy mở cửa. 

- À, buổi sáng bán hết nguyên liệu rồi nên đóng cửa luôn. 

- Hóa ra là vậy. 

Chẳng phải đều dùng ảo thuật nặn ra sao, bán hết rồi thì nặn tiếp chứ cần gì phải đóng cửa?

Lẽ nào nặn đồ ăn có hương vị hơi khó, mới cần đóng cửa để tập trung làm việc?

Khách hàng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, suy cho cùng cửa hàng có thể nặn ra thức ăn có hương có vị, trong cả khu này, anh ta chỉ mới thấy mỗi nhà này thôi. Giá cả lại rất phải chăng, hoàn toàn không giống một cửa hàng nằm cạnh Công Viên Giải Trí cao cấp. 

Lộ Dao đóng gói xong bốn phần thức ăn đưa cho khách, sau đó lén lút quan sát bọn họ thanh toán thế nào. Khác với dự đoán của cô, họ hoàn toàn không quét mã mà cũng chẳng cần điện thoại. Lúc thanh toán chỉ khẽ chạm nhẹ đầu ngón tay lên mã QR, sau đó lấy đồ rồi đi khỏi tiệm.  ( app truyện T Y T )

Lộ Dao lập tức kiểm tra tài khoản, khoản thu từ việc bán thức ăn tức thì đã vào tài khoản, không thiếu một khắc, phải chi tất cả đều là tiền thì hay biết mấy. 

Lộ Dao lại thở dài đầy tiếc nuối. 

Thấy bốn người họ đi vào rạp chiếu phim, Lộ Dao bỗng thấy hơi tò mò. Rạp chiếu phim ở dị giới sẽ chiếu phim gì nhỉ? Sau này có cơ hội thì phải đi xem thử mới được. 

Bạn đang đọc bản dịch “Hướng dẫn kinh doanh cửa hàng ở dị giới" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. 

Sau khi nhóm khách này rời đi, không có thêm khách nào nữa. Cánh gà đã vơi, Lộ Dao bèn vào tiệm mang thêm một ít ra. Khoảng nửa tiếng sau, từng tốp người từ rạp chiếu phim bước ra đi thẳng đến quán ăn vặt của Lộ Dao. 

- Hai cặp cánh gà siêu cay địa ngục, thêm một chén chè, hai hộp sữa bò lạnh. 

- Một cặp cánh gà siêu cay địa ngục, một hộp sữa bò lạnh. 

- Hai cặp cánh gà siêu cay địa ngục, một chén chè. Nhanh lên nha bà chủ ơi!

Hàng người trước quán ăn vặt càng lúc càng dài, người trong rạp chiếu phim không ngừng kéo đến. Một tốp vừa đóng gói mang đi, chưa được mấy phút đã có một tốp khác kéo đến rồi. 

Lộ Dao bận rộn nướng cánh gà, múc chè, chân không kịp chạm đất, hàng trước quán nhỏ thì lại ngày một dài hơn. 

Lúc Xích và Thanh đi thang máy lên đến tầng 99, những người xếp hàng bên ngoài quán ăn vặt đã xếp dài đến tận cửa thang máy.

- Đừng có nói là xếp hàng của cánh gà nướng cay nha? - Xích suy sụp hỏi. 

Từ sau khi được cái cánh gà nướng cay kia, anh ta thao thức cả đêm không tài nào ngủ được. Dậy từ sáng sớm, lại còn cố tình xin nghỉ ở khu C để chạy tới. Cứ ngỡ có thể lập tức nếm được cái hương vị mà anh ta lưu luyến khôn nguôi trong lòng, vậy mà người đông quá trời. 

Thanh không nói gì, lẳng lặng đi đến cuối hàng đứng vào. Anh ta đã đoán trước sẽ có tình huống này rồi. 

Mãi cho đến trưa, toàn bộ nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị trước đều bán hết sạch mà trước quán nhỏ vẫn còn tận mười mấy người đang xếp hàng. Lộ Dao lau mồ hôi, tuyên bố:

- Xin lỗi, hết nguyên liệu nấu ăn rồi. Quán đóng cửa, ngày mai quay lại nhé. 

Những người xếp hàng mà không mua được lại đứng thêm một lúc nữa, chắc chắn là không mua được mới hụt hẫng giải tán. Lộ Dao vừa dọn dẹp đồ vừa tính toán trong lòng rằng ngày mai cần chuẩn bị thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn nữa. Sau khi dọn dẹp xong, cô lại phải đến siêu thị mua đồ. Cô đang cân nhắc xem có nên liên hệ nhà cung ứng giao hàng tận nơi hay không, thế thì tiện hơn mỗi ngày đều phải đi siêu thị. 

Xích đứng trước quán nhỏ, mặt đầy bất mãn. Hồi nãy chỉ còn một người nữa thôi là đến lượt anh ta rồi, chỉ còn một người nữa thôi. 

Lộ Dao dọn quầy nướng và bán ghế xong đang chuẩn bị đóng cửa thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Xích. Quả đầu đỏ của anh ta nổi quá mà, màu tóc đậm chất anime nhưng lại không hề lệch tông khi nằm trên người chàng trai trẻ này. 

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Xích có cảm giác như mình nhìn thấy hy vọng rồi, bèn bước tới trước, nói với vẻ thảm thương lắm:

- Chủ quán, tôi từ rất xa đến đây, cánh gà nướng cay nhà cô ngon nhức cái nách luôn. 

Lộ Dao: “...”

Thật sự là không còn một cái nào cả! 

Cô xoay người, lát sau cầm hai cây kẹo mút ra đưa cho Xích và Thanh đang đứng bên cạnh Xích:

- Cánh gà nướng hết thật rồi. Giờ tôi đi lấy hàng liền đây, ngày mai tới sớm một chút. 

Lúc đưa kẹo cho Xích, đầu ngón tay Lộ Dao lướt nhẹ qua tay anh ta, cô không để ý, nhét kẹo xong là đi đóng cửa hàng ngay. Anh ta đứng ngây ra trong chốc lát, rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn Thanh nói:

- Tôi chạm tay cô ấy rồi. 

Thanh: “...”

Xích: - Chỉ một cái nhẹ thôi, mà cô ấy ấm lắm. 

Còn bọn họ thì lạnh ngắt. 

- đọc và nghe truyện miễn phí tại app tyt -

Lộ Dao tắm rửa, thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi rồi đi ra ngoài chuẩn bị hàng. Cô đến chợ nông sản xa hơn siêu thị một chút, lượn lờ mấy vòng, mua những nguyên liệu nấu ăn và gia vị cần thiết, biết được không những giá cả nhập hàng ở chợ nông sản rẻ hơn siêu thị rất nhiều mà còn có thêm dịch vụ giao hàng tận nhà. 

Cô tìm vài người chủ, chốt được một nhà cung ứng đồ uống. Còn những mặt hàng khác thì cô định bụng cứ quan sát thêm một thời gian rồi chốt. 

Lộ Dao về tiệm, lập tức bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày mai. Cô vẫn chưa hay, cái tên tiệm ăn vặt Lộ Dao đã lan truyền khắp dị giới rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play