Thanh hủy kế hoạch đi đến Công Viên Giải Trí tầng 99, mặc dù nó nằm ngay bên cạnh quán ăn vặt của Lộ Dao. Anh ta xách hộp thức ăn đi thang máy xuống lầu, rồi bắt tàu điện ngầm quay về khu C.
Khu A cách khu C gần 30 trạm, chuyến về mất 1 giờ đồng hồ. Trước đây, Thanh rất thích cảm giác chậm rãi và chân thực của tuyến đường và thời gian di chuyển được thiết lập chính xác để tái hiện lại cuộc sống của con người hiện đại một cách sống động nhất có thể, thế nhưng giờ đây, anh ta cảm thấy đường về trở nên xa xôi và dài đằng đẵng. Anh ta muốn nhanh chóng quay lại Công Viên Giải Trí.
Đa phần người trên tàu điện ngầm đều có vẻ mặt thất thần, đôi mắt vô hồn. Chỉ có hai hành khách ngồi cạnh Thanh là đảo mắt không yên, thi thoảng lại cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong tay Thanh, mũi hơi hếch lên, cứ có cảm giác có mùi thơm từ trong hộp bay ra.
Nhưng làm sao có thể cơ chứ?
Chàng trai trẻ trông rất khỏe khoắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh ta là lính gác của Công Viên Giải Trí nên hành khách nào dám mạo hiểm bắt chuyện.
Tàu điện ngầm đến ga, Thanh đứng dậy. Hành khách do dự suốt cả quãng đường cuối cùng thu hết can đảm cất giọng hỏi:
- Anh gì ơi, cho hỏi đồ trong tay anh mua ở đâu vậy? Nói ra thì nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng hình như tôi ngửi thấy mùi thơm.
Những người bên cạnh đồng loạt quay đầu lại nhìn, thật ra tất cả hành khách ở khoang này đều ngửi được mùi thơm thoang thoảng nhưng cũng đều nghĩ rằng đây là điều không tưởng.
Thanh hờ hững đáp: - Công Viên Giải Trí tầng 99 khu A. Nào đến đó nhớ lịch sự một chút, đừng làm chủ quán sợ.
Vừa nghe nhắc đến cái tên Công Viên Giải Trí tầng 99 khu A, mọi người đều ngầm hiểu rõ.
Công Viên Giải Trí tầng 99 là một trong những Công Viên Giải Trí được đánh giá cao nhất cả nước, cũng là một trong 3 công viên duy nhất trong nước được quyền tổ chức trò chơi giới hạn độ tuổi. Hoàn cảnh siêu thực, bất kể là trong trò chơi hay xem trực tiếp đều có trải nghiệm cực kỳ tốt. Giờ đây đến cả món ăn vặt bán ở đó cũng có thể mô phỏng ra được mùi hương thức ăn, đúng là khó tin. Tức thì có vài hành khách xuống tàu điện ngầm luôn, chuyển sang tuyến khác định bụng đi đến Công Viên Giải Trí tầng 99. (đọc và nghe truyện miễn phí tại app tyt)
Thanh quay trở về cửa hàng bánh kem Công Viên Giải Trí khu C, đồng nghiệp thấy anh ta thì trong mắt thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên: - Mới đó mà về rồi à?
- Ừ.
Thanh giấu hộp đồ ăn vào sâu bên trong tủ đồ cá nhân, tiếp tục thiết lập vài cái kết giới rồi mới thay đồ đi ra ngoài. Đồng nghiệp của Thanh đang bưng tách trà, mặc dù trong tách không có trà cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh ta diễn vai một người sống “healthy và balance”: - Cậu làm gì vậy?
Thanh điềm đạm đáp: - Vận động một chút.
Nói đoạn đẩy cổng lớn Công Viên Giải Trí ra, đi vào căn phòng có số nhỏ nhất. Đồng nghiệp bất lực nhún vai, cho rằng có lẽ Thanh bị đã kích sau khi đến Công Viên Giải Trí tầng 99 khảo sát và học hỏi nên mới tự mình vào game. E rằng nhóm người thử thách hôm nay khó vượt qua rồi đây!
Song, việc lính gác tham gia vào trò chơi, bên cạnh tăng thêm độ khó cho game, đồng thời cũng khiến quá trình chơi game trở nên kịch tính và hấp dẫn hơn, nâng cao tính giải trí. Hôm nay doanh thu chắc sẽ cao, động nghiệp vui mừng nghĩ.
6 tiếng đồng hồ sau, Thanh ra khỏi Công Viên Giải Trí để tắm rửa thay đồ. Sau đó lấy cánh gà nướng và sữa bò từ đủ đồ ra, quay về văn phòng chuẩn bị thưởng thức. Đồng nghiệp nhìn thấy anh ta, lại cảm thấy bất ngờ: - Mới đó mà đã ra rồi à? ( app truyện TᎽT )
Thanh cắn một miếng cánh gà, nhắm mắt hưởng thụ. Quả nhiên đúng như anh ta dự đoán, cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn sẽ tăng lên gấp bội nếu thưởng thức món ngon sau khi làm việc. Giữ nhiệt là chuyện dễ như ăn kẹo với họ, cách 7 - 8 tiếng đồng hồ, cánh gà vẫn còn nóng hôi hổi, được giữ ở trạng thái ngon nhất. Bọt nước ngưng đọng bên ngoài hộp sữa bò lạnh, cứ như vừa lấy trong tủ đông ra vậy.
Đồng nghiệp đứng cạnh chăm chú nhìn, hỏi: - Cậu ăn gì đó?
Thanh mở mắt ra, thấy trong hộp còn mấy cái cánh gà thì cau mày suy tư vài phút. Sau đó khó khăn đưa ra quyết định, lấy một cái cánh gà nướng cay, và đau lòng chia lại một hộp sữa bò, đẩy đến trước mặt đồng nghiệp. Anh ta nghiến răng phun ra một chữ: - Ăn.
Đồng nghiệp tóc đỏ nổi bần bật của Thanh tên Xích, cũng không hề cảm kích mà nói: - Cậu mua cái này từ khu A đúng không? Nhìn cũng giống thật lắm đó, nhưng mà ăn vào cũng vậy thôi à. Không cần phần tôi, cậu tự ăn đi.
Thanh nhắm lại nằng nặc đẩy cánh gà đến trước mặt Xích, nói: - Ăn đi, khác.
Khác chỗ nào chứ?
Chẳng phải đều là ảo giác sao.
Xích không rõ, nhưng thấy Thanh kiên trì như vậy bèn cầm cánh gà lên cắn một miếng, hai mắt lập tức trợn to, nói: - Ưm!!!
Thịt gà mềm mại mọng nước, nhiều mỡ. Món cánh gà này được kiểm soát độ lửa và gia vị rất chuẩn. Xích chưa kịp suy nghĩ, tức thì đã bị vị cay nồng bao trùm khoang miệng. Đây là một cảm giác hết sức chân thực và kích thích, cứ như có vô số mũi kim nhỏ li ti không ngừng châm chích đầu lưỡi anh ta vậy. Hoàn toàn khác với những món ăn được tạo ra bằng ảo thuật ngoài kia.
Xích ăn xong một cái cánh gà nướng, thuận tay cầm sữa bò bên cạnh lên, ực ực ực một hơi hết sạch, anh ta thở dài sảng khoái: - Phù… cậu mua mấy cái này ở đâu vậy?
Vừa nói tay cũng vừa tự tiện thò tới, định bụng ké thêm cái cánh gà nướng nữa thì bị Thanh vung tay cản lại. Thanh vòng tay ôm trọn hộp vào lòng, mặt lạnh tanh nói: - Công Viên Giải Trí tầng 99, tự đi mà mua.
Xích bất mãn lên án: - Keo kiệt.
Thanh bỗng đắc ý nói:
- Mai rồi hẵng đi. Hôm nay hết rồi, đều ở chỗ tôi cả.
Xích đã chạy ra tới cửa, nghe được lời này thì quay đầu lại, mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng, lát sau lại lão đẽo đến bên cạnh Thanh háo hức nói: - Anh ơi, cho em thêm cái nữa đi?
Bạn đang đọc bản dịch “Hướng dẫn kinh doanh cửa hàng ở dị giới" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Tầng 99 khu A, cửa cửa hàng ăn vặt Lộ Dao,
Lộ Dao và Hạnh Tử bốn mắt nhìn nhau, trong mắt người nào cũng có thắc mắc.
Lộ Dao đáp: - Có bỏ đường mà, đương nhiên là ngọt rồi. Bỏng ngô của cô sao lại thế này?
Hạnh Tử vuốt nhẹ thành chén, cảm thấy âm ấm, lại không kìm được mà cúi đầu xuống húp thêm một miếng, thật sự rất ngọt. Không chỉ ngọt đâu, trôi nước mềm mại, rượu nếp thơm mùi gạo đậm đà sau khi lên men, lại hút đầy nước chè nóng hổi, dai mềm, hòa quyện với mùi thơm táo đỏ, kỷ tử. Ăn vào rất giống… rất giống một chén chè “real”.
Hạnh Tử vô thức ăn hết một chén, lúc ngẩng đầu lên đổi diện với ánh mắt của Lộ Dao thì hơi ngượng ngùng chùi miệng. Cô ấy cầm một viên bỏng ngô lên, kẹp nhẹ giữa hai đầu ngón tay, bỏng ngô nổ tung như bọt xà phòng, rồi biến mất không thấy tăm hơi:
- Nó vốn là ảo thuật mà, cho nên ăn vào mới không có cảm giác, không có mùi vị.
Lộ Dao chớp mắt, nhớ lại phản ứng của vị khách đầu tiên hôm qua, và dáng vẻ Hạnh Tử vừa ăn chè mới tức thì, trong lòng nảy ra một suy đoán: lẽ nào thức ăn ở đây đều do ảo thuật tạo ra sao?
Rốt cuộc đây là thế giới gì vậy?
Con người ở đây không cần ăn cơm à?
Thế nhưng rõ ràng họ có thể ăn, mà còn rất thích đồ ăn ở quán cô mà.
Dường như Hạnh Tử chẳng rối rắm gì, cô ấy đứng dậy chỉ về phía rạp chiếu phim gần đây nói:
- Tôi tên Hạnh Tử, làm ở rạp chiếu phim đó. Chè ngon lắm, đóng gói cho tôi thêm hai phần nữa đi, tính tiền luôn chén hồi nãy nhé.
Lộ Dao đứng dậy múc chè vào hộp, cười nói:
- Tôi tên Lộ Dao. Trả tiền hai chén là được rồi, chén hồi nãy đổi bằng bỏng ngô rồi còn gì? Tôi ngộ ra rồi.
Hộp bỏng ngô đã cho cô biết rất có thể toàn bộ đồ ăn ở thế giới này đều là giả, không ăn được. Tin tức này rất có ích, đổi một bát chè không lỗ chút nào.
Hạnh Tử cũng không cò kè, gật đầu xem như tán thành. Cô ấy trả tiền, sau đó xách hai chén chè đi khỏi đó. Lúc này Lộ Dao mới nhớ ra chuyện kiểm tra doanh thu, hôm nay bận quá nên cô vẫn chưa xem mình kiếm được bao nhiêu tiền lời.
Trên quầy hàng và bàn đều có mã QR, khách hàng nơi đây cũng rất hiểu biết. Không cần hỏi Lộ Dao cách thanh toán, mà tự họ thanh toán luôn. Hệ thống có sẵn chương trình chống ăn chực, ăn không trả tiền thì chắc chắn là không thể rời khỏi tiệm rồi. Đây cũng là lý do quan trọng giúp Lộ Dao một mình vẫn có thể kinh doanh quán nhỏ, coi như hệ thống tạm thời làm thay việc của nhân viên thu ngân.
Lộ Dao nhìn tổng doanh thu hôm qua và thu nhập từ hai chén chè hôm nay, lâm vào trầm tư: Cái quần què gì vậy? Tiền của cô đâu? Cho dù không phải là nhân dân tệ thì cũng phải là một loại tiền tệ nào đó khác chứ?
Cái khoản “thu nhập 170 giờ đồng hồ, tương đương 7 ngày” trong sổ là yêu ma quỷ quái gì vậy?
Hệ thống: [ Báo cáo chủ quán, thời gian là vật phẩm lưu hành duy nhất ở thế giới này. Ngoại trừ thời gian vĩnh hằng, ở đây không có gì cả. Cư dân chỉ có thể dùng thời gian để trao đổi thức ăn. ]
Lộ Dao: - Thế mà mi lại không hề nhắc tới chuyện này, không thể đổi thời gian thành bác Mao cho tao sao?
Hệ thống: [ Xin lỗi, hệ thống chỉ có chức năng hỗ trợ chủ quán thực hiện ước mơ, không đi kèm tính năng ngân hàng. ]
Lộ Dao: - Tức là mọi chi phí vận hành quán ăn do một mình tao chịu, không có bất kỳ một khoản thu nào sao?
Hệ thống: [ Thực hiện ước mơ mà, kiểu gì cũng phải trả cái giá hơi đắt một chút ]
Lộ Dao: “...”