Edit Ngọc Trúc
Mấy người tìm một nơi có nước, địa thế trống trải để nghỉ ngơi.
Chu Văn cùng hai người khác đi tìm thức ăn, còn Trần Văn Văn thì ngồi trên một khúc gỗ nghỉ ngơi, uống nước.
Đàm Ngọc Cẩn nhìn nhìn Tần Khiếu, lập tức treo túi nước lên, chớp mắt nhìn hắn như cún con, rồi nói:
"Ta có chút khát."
Tần Khiếu liền tháo túi nước đưa cho hắn.
"Cảm ơn." Đàm Ngọc Cẩn cười nhận lấy.
Trần Văn Văn thấy vậy hừ lạnh một tiếng.
Đàm Ngọc Cẩn chẳng để tâm, uống nước xong liền nói với Tần Khiếu:
"Ta thấy gần đây có một rừng hoa đào, ngươi đi cùng ta xem không?"
Tần Khiếu đáp: "Được."
Trần Văn Văn nhìn theo bóng hai người rời đi, nhíu mày, cảm thấy đội trưởng quá ưu ái tên này:
"Bất quá chỉ là một công tử hầu phủ, có cần phải dè chừng như vậy không?"
Trong rừng hoa đào, Đàm Ngọc Cẩn khẽ chạm vào một nhành hoa, đưa lên mũi ngửi, rồi nở nụ cười.
Tần Khiếu đứng bên cạnh nhìn, chợt cảm thấy người còn đẹp hơn cả hoa.
"Ngươi muốn hái hoa sao?"
Đàm Ngọc Cẩn quay đầu lại:
"Không phải, hoa này còn có thể kết quả, hái thì tiếc lắm."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện trong rừng đào.
Đàm Ngọc Cẩn lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, nhón một viên kẹo đưa đến bên miệng Tần Khiếu:
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, mời ngươi ăn."
Tần Khiếu nhìn hắn.
"Kẹo đậu phộng đó, rất ngon."
Tần Khiếu cúi đầu nhận lấy, nhai xong.
Đàm Ngọc Cẩn cười, cũng tự ném một viên vào miệng mình.
Một cơn gió thổi qua, hoa đào rơi rực rỡ.
Đàm Ngọc Cẩn đưa tay hứng lấy cánh hoa, cảm thán:
"Wow, nơi này đẹp quá! Không ngờ thời tiết này mà hoa đào vẫn còn nở rộ như vậy."
Lúc hắn không chú ý, sau một gốc cây, có thứ gì đó khẽ động.
Ánh mắt Tần Khiếu thoáng lướt qua, rồi thu lại như không có gì xảy ra, thản nhiên nói:
"Đúng vậy, chẳng phải có câu thơ: 'Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai' sao?"
Đàm Ngọc Cẩn mỉm cười:
"Chắc là vì thế nhỉ."
Sau khi ngắm hoa một lát, hai người trở về.
Vừa về đến nơi, Đàm Ngọc Cẩn phát hiện Chu Văn và mọi người đã bắt được mấy con gà rừng, thỏ hoang, còn đang nướng trên lửa.
"Các ngươi ra tay nhanh thật đấy."
Chu Văn đưa cho Tần Khiếu một con gà quay, cười hỏi:
"Đàm công tử đi ngắm hoa à? Thật là phong nhã."
Đàm Ngọc Cẩn cười nói:
"Nơi đó đúng là rất đẹp."