Edit Ngọc Trúc

Đàm Ngọc Cẩn ngồi bên cạnh Tần Khiếu, thấy mọi người đều đang nướng thịt, còn mình thì chẳng làm gì, bèn hỏi:

"Ta có thể giúp gì không?"

Chu Văn cười nói:

"Không cần, không cần, cứ để bọn ta làm là được."

Trần Văn Văn châm chọc:

"Loại đại thiếu gia như ngươi, chỉ biết chờ ăn thôi đúng không?"

Đàm Ngọc Cẩn chỉ cười cười, không chấp nhặt với nàng.

Tần Khiếu đưa cho hắn một cái bánh mì khô, ra hiệu cho hắn nướng.

Đàm Ngọc Cẩn lập tức vui vẻ nhận lấy, học theo bọn họ đặt lên lửa, thỉnh thoảng trở mặt bánh.

"Các ngươi đang làm nhiệm vụ gì vậy?" Hắn hỏi Tần Khiếu.

Tần Khiếu ít lời như vàng:

"Cứu người."

Chu Văn ngồi xuống bên cạnh Đàm Ngọc Cẩn:

"Ngươi biết chuyện Như Ý quận chúa mất tích không?"

Đàm Ngọc Cẩn chớp mắt:

"Không biết."

Như Ý quận chúa hắn có quen, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là—

"Nàng bị yêu quái bắt đi?!"

Chu Văn suy nghĩ một chút, đáp:

"Coi như thế đi."

Đàm Ngọc Cẩn lo lắng:

"Yêu quái nào to gan vậy? Nàng có nguy hiểm không?"

Hoàng Sơn lên tiếng:

"Hồ yêu."

"Hồ yêu?" Đàm Ngọc Cẩn mắt sáng rực:

"Nghe nói hồ yêu đều rất đẹp, mới có thể dễ dàng mê hoặc lòng người. Ta còn chưa từng gặp hồ yêu đâu."

Trần Văn Văn chế giễu:

"Bớt nghĩ bậy đi, cẩn thận mất mạng đó."

Đàm Ngọc Cẩn khó hiểu:

"Kẻ bắt Như Ý quận chúa là nam hồ yêu, ta thì có sắc tâm gì chứ?"

Tần Khiếu liếc hắn một cái, không nói gì.

Chu Văn cười hì hì:

"Đàm công tử không biết rồi, kẻ mang Như Ý quận chúa đi thật ra là một nữ hồ yêu."

Đàm Ngọc Cẩn kinh ngạc, rồi lập tức lo lắng:

"Nếu là nam yêu thì còn có thể nói là háo sắc, ít nhất tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng của nàng. Nhưng nếu là nữ yêu, chẳng phải sẽ hại chết nàng sao?"

Chu Văn ho khan một tiếng, vẻ mặt mờ ám:

"Như Ý quận chúa tự nguyện đi theo nàng ta."

Đàm Ngọc Cẩn ngẩn người.

Hoàng Sơn nghiêm túc nói:

"Như Ý quận chúa thích nữ hồ yêu đó."

Đàm Ngọc Cẩn gật gù:

"Hồ yêu vốn xinh đẹp, thích cũng là lẽ thường."

Chu Văn nhìn hắn mà bất lực:

"Không phải, Như Ý quận chúa yêu nàng ấy, kiểu muốn bên nhau cả đời ấy."

Đàm Ngọc Cẩn trợn tròn mắt:

"A?"

Chu Văn cảm thấy tiểu công tử này chắc được bảo bọc quá kỹ, hiểu biết có hạn.

Một lúc sau, Đàm Ngọc Cẩn mới phản ứng lại:

"Nếu các nàng thật lòng yêu nhau, vậy tại sao các ngươi phải chia rẽ họ?"

Tần Khiếu bình thản nói:

"Chúng ta chỉ tuân lệnh mang Như Ý quận chúa về, chuyện khác không quản."

Trần Văn Văn cười lạnh:

"Thật lòng yêu nhau? Nực cười! Người và yêu vốn không cùng đường, hồ yêu đó chẳng qua là mê hoặc quận chúa mà thôi."

Đàm Ngọc Cẩn có chút không đồng tình, nghiêm túc nói:

"Lời này không thể nói chắc được. Ta cho rằng, người có kẻ xấu ,người tốt, yêu cũng có yêu tốt ,yêu xấu."

Trần Văn Văn khinh miệt:

"Ngây thơ."

Đàm Ngọc Cẩn nhíu mày.

Chu Văn vội giải thích:

"Đàm công tử đừng để ý, cha mẹ Văn Văn từng bị yêu hại chết, nên nàng ấy căm ghét yêu tộc."

Thấy Đàm Ngọc Cẩn không tức giận, Chu Văn tiếp tục:

"Dù họ có thật lòng hay không, chúng ta vẫn phải đưa Như Ý quận chúa về. Dù gì giữa người và yêu cũng có khoảng cách."

Đàm Ngọc Cẩn gật đầu:

"Ừ, dù sao An Vương phi cũng là người rất vô lý."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play