Edit Ngọc Trúc
Người hầu trẻ tuổi vội vàng bước vào thư phòng:
“Thiếu gia, đã hỏi thăm rõ ràng!”
Cẩm y hoa phục, công tử tuấn mỹ buông bút lông trong tay:
“Mau nói.”
Người hầu tiến lên, nhỏ giọng bẩm báo:
“Phu nhân quả thật cố ý làm mối cho ngài.”
Đàm Ngọc Cẩn vội hỏi:
“Mẫu thân muốn ta cưới ai?”
Người hầu cúi đầu:
“Nói là Phi Vũ tiểu thư.”
“Hừ!” Đàm Ngọc Cẩn đập mạnh xuống bàn, tức giận nói,
“Muốn ta cưới nha đầu điêu ngoa tùy hứng đó? Không đời nào!”
Đôi mắt Đàm Ngọc Cẩn xoay chuyển, biểu tình nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn phất tay, ra lệnh:
“Ngươi lui xuống trước, nhớ đóng cửa lại.”
Chờ người hầu rời đi, hắn lập tức vội vàng lấy ra số ngân phiếu đã giấu sẵn, tiện tay nhét vào túi tiền.
Hắn đang định rời đi, chợt nghĩ lại, bèn để lại một tờ giấy.
Vừa nắm cương ngựa chuẩn bị ra ngoài, nhị quản gia đã xuất hiện.
Nhị quản gia kính cẩn hỏi:
“Tam thiếu gia, ngài định đi đâu vậy?”
“Ta đi…” Đàm Ngọc Cẩn cười nhạt,
“Tiểu tử Tống Đào hẹn ta đi nghe diễn, ta đi tìm hắn.”
Nhị quản gia nhìn theo bóng lưng Đàm Ngọc Cẩn rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
“Cảm giác có gì đó không ổn.”
Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, đành quay đi làm việc khác.
Vừa ra khỏi Hầu phủ, Đàm Ngọc Cẩn lập tức thúc ngựa rời đi.
Ở cổng thành phía Tây Diệp Đình, nhóm thị vệ chỉ thấy một con tuấn mã đỏ thẫm lao vút qua như cơn gió.
“Ta thấy vị công tử kia có chút quen mắt.”
“Nhìn y phục hắn mặc, chắc là công tử của nhà quan lại quyền quý nào đó.”
---
Khánh Dương Hầu phu nhân đang được nha hoàn hầu hạ nhuộm móng tay.
Một nha hoàn vội vã chạy vào:
“Phu nhân, không hay rồi! Người hầu bên cạnh tam thiếu gia báo tin, tam thiếu gia đã để lại thư rồi bỏ đi.”
Diêu thị giật mình ngồi thẳng dậy:
“Cái gì?”
Bà lập tức phân phó:
“Mau phái người đuổi theo!”
Nha hoàn xoay người định đi, Diêu thị lại gọi lại:
“Dặn dò kỹ, ngàn vạn lần đừng kinh động lão phu nhân.”
“Vâng.” Nha hoàn trong lòng hiểu rõ, tam thiếu gia chính là tâm can bảo bối của lão phu nhân. Nếu bà biết hắn để lại thư rồi bỏ trốn, e là lo lắng đến phát bệnh mất.
Diêu thị vừa tức giận vừa lo lắng:
“Đứa nhỏ này, đúng là bị chiều hư rồi!”