Trường Tuệ cũng tự hỏi chính mình: Tại sao nàng lại ở đây?
Tại sao nàng lại mềm lòng, ở lại bên hắn chứ?! Hành động này chẳng khác nào loại người mà nàng ghét nhất, chính là người lấy ơn báo oán!
Nàng hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay bấu chặt lên cổ Mộ Giáng Tuyết đến mức trắng bệch. Dùng hết sức lực mới kìm được ý muốn siết chặt hơn nữa. Cuối cùng, nàng cưỡng ép nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
"Ta..." Giọng nàng hơi run, sau đó ngừng lại, cân nhắc rồi nói tiếp: "Nghe nói gần đây ngươi nghỉ ngơi không tốt, ta đến xem thế nào."
Trường Tuệ lặng lẽ tự nhắc mình: Phải bình tĩnh.
Nàng đã phải tốn bao nhiêu công sức mới đi đến bước này, bao nhiêu khó khăn mới có thể kéo đám Ác Hồn vào con đường chính đạo. Giờ không thể thất bại trong gang tấc được. Nghĩ theo hướng khác, nếu không phải nàng mềm lòng ở lại, có lẽ nàng đã không nhặt được mảnh ký ức kia.
Nghĩ vậy, nàng buông lỏng ngón tay cứng đờ, đổi hành động siết cổ thành một cái vuốt nhẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT