Bắc Lương quốc, núi rừng phủ mây mù.

Ngày đông giá rét, bầu trời âm u, mây đen nặng trĩu như sắp sụp xuống, tựa hồ đang ấp ủ một trận cuồng phong dữ dội.

Giữa núi rừng mờ sương, một đoàn người lặng lẽ tiến bước. Toàn bộ đều vận trường bào trắng, mang kiếm bên hông, thoạt nhìn như những thuật sĩ hành tẩu giang hồ. Chỉ riêng thiếu nữ dẫn đầu có vẻ khác biệt—tay áo rộng, váy dài tung bay, mái tóc đen buông xõa. Khi gió núi thổi qua, tà váy thêu hoa văn bạc khẽ lay động, ánh lên những tia sáng nhàn nhạt như sao vỡ.

Bỗng dưng, thiếu nữ dừng chân.

Nha hoàn phía sau bất ngờ suýt đâm vào lưng nàng. Thanh Kỳ ôm chặt thanh kiếm trong lòng, cảnh giác nhìn quanh:

"Tôn tòa, có điều gì bất thường sao?"

Thiếu nữ khẽ mím môi, không đáp, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm quẻ bàn trong tay. Những ngón tay trắng muốt vô thức siết chặt, như đang cố đè nén điều gì đó.

Nàng nên mở miệng thế nào đây?

Trường Tuệ siết quẻ bàn đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Rõ ràng nàng đã đi theo chỉ dẫn, vậy mà thế nào lại lạc đường?! Chắc chắn là khu rừng này có vấn đề!

"Tôn tòa?"

Bốn phía đều là ánh mắt dò xét của các thuật sĩ, Trường Tuệ khẽ rủ mi, không dám ngẩng đầu. Nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, giữa trán ẩn hiện pháp ấn ba cánh hoa màu lam nhạt, thánh khiết thanh tao. Dù dung mạo minh diễm linh động, nàng vẫn giữ vẻ lãnh đạm như tiên nhân thoát tục, chỉ thản nhiên buông hai chữ:

"Không có gì."

Mặt mũi này… nàng thực sự không vớt lại nổi nữa.


Trường Tuệ không thuộc về thế giới này.

Nàng đến từ Linh Châu giới, là Thánh nữ của Thần Kiếm Tông, một môn phái tu chân chốn dị thế.

Mười lăm năm trước, nàng dốc lòng nuôi nấng một tiểu đồ đệ, vậy mà hắn lại phản bội sư môn, sa đọa vào ma đạo, lấy sức mạnh của chính mình hủy diệt hàng vạn tu sĩ, khiến Linh Châu giới tan vỡ, nhân gian hóa thành luyện ngục.

Để cứu vớt thế giới sụp đổ, cũng là để hồi sinh sinh linh đã khuất, Trường Tuệ cùng tiểu đồ đệ lập nên thề văn, gieo xuống khế ước nhân quả. Nàng chủ động nhảy vào ba nghìn hư không, nhập luân hồi, trở thành Quốc sư Bắc Lương quốc, mang trên vai sứ mệnh truy tìm nghiệt đồ, phong ấn ác hồn.

Mười lăm năm qua đi, nàng vẫn chưa tìm thấy tung tích của hắn.

Mãi đến sáng nay, quẻ bàn trong tay bỗng dị động—hướng Tây Nam xuất hiện một luồng yêu khí cực mạnh. Giữa luồng tà khí ấy, nàng nhận ra một tia khí tức lạnh lẽo quen thuộc, tựa hồ tuyết rơi giữa trời u tối.

Là hơi thở của hắn.

Mới vừa hiện thân đã đọa vào yêu ma đạo rồi sao?!

Dự cảm bất an mãnh liệt dâng lên. Trường Tuệ không thể tính ra tình trạng hiện tại của tiểu đồ đệ, chỉ còn cách vội vàng tập hợp thuật sĩ bắt yêu, chọn ra mấy chục hảo thủ cùng nàng đi điều tra. Không ngờ đồ đệ còn chưa thấy đâu, nàng đã bị mắc kẹt trong khu rừng quỷ quái này trước.

Trước mắt cần phải nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài.

Trường Tuệ giơ tay kẹp lấy một chiếc lá rụng, tay áo rộng khẽ tung bay theo động tác. Nàng vung tay ném mạnh về phía trước, chiếc lá lướt qua thân cây, để lại một vệt ngân sâu trên lớp vỏ đỏ sẫm.

"Tiếp tục lên đường."

Nàng cất bước, dẫn đầu đoàn người tiến về phía trước.

Thanh Kỳ gật đầu, cùng các thuật sĩ nhanh chóng bám sát theo sau.

Khu rừng này có điều quái dị. Cây cối mọc dày đặc, phần lớn đều là những gốc đại thụ đỏ sẫm, tán lá thon dài xanh thẫm đến mức u ám. Ánh sáng trong rừng mờ nhạt, khiến tầm nhìn bị hạn chế. Thanh Kỳ ngẩng đầu nhìn sắc trời, không khỏi lo lắng:

"Sẽ không sắp có tuyết rơi đấy chứ?"

Bọn họ đã đi trong rừng suốt gần hai canh giờ.

Ánh mắt Thanh Kỳ chợt lướt qua một thân cây đỏ sẫm, hắn thoáng sững lại, vội vàng gọi:

"Tôn tòa! Cây kia… hình như đang chảy máu!"

Trường Tuệ quay đầu nhìn theo.

Quả nhiên, trên thân cây rạn nứt, từng giọt dịch đỏ sẫm sền sệt rỉ ra từ khe nứt, trông không khác gì máu tươi đang nhỏ xuống đất.

"Không phải máu."

Trường Tuệ nhạy bén với mùi hương, nàng không ngửi thấy mùi tanh ngọt đặc trưng của máu, mà thay vào đó là một loại hương hoa đậm đặc, ngào ngạt đến mức khác thường.

Ánh mắt hơi trầm xuống, nàng lập tức ra lệnh:

"Tất cả bế khí, nhanh chóng rời khỏi đây theo chỉ dẫn của quẻ bàn."

Cả đoàn vội vàng bước nhanh về phía trước.

Chưa đi được bao lâu, phía trước lại xuất hiện một gốc đại thụ đỏ sẫm chắn ngang đường đi. Trên vỏ cây có thêm một vệt ngân mới tinh, bên dưới, dịch thể đỏ sậm vẫn không ngừng thấm xuống lòng đất.

Thanh Kỳ cau mày, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên, hắn giật mình kêu lên:

"Tôn tòa, đây chẳng phải chính là cây mà người vừa đánh dấu sao?!"

Không khí bỗng chốc trở nên lặng ngắt.

Trường Tuệ cứng đờ.

Xấu hổ, bực bội, mất mặt đến mức vành tai nàng cũng bắt đầu đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ trấn định, thản nhiên đáp:

"Bổn tọa thấy rồi."

Nhưng trong lòng nàng đã muốn ôm đầu kêu rên.

Nàng… lạc đường rồi.

Là Quốc sư của một nước, dẫn theo một nhóm thuật sĩ bắt yêu, lại còn cầm quẻ bàn trong tay, vậy mà vẫn có thể đi lạc giữa rừng. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn gì thể diện nữa!

Trường Tuệ mơ hồ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình có gì đó… không đúng.

Cũng may, uy danh nàng ngày thường đã được xây dựng vững chắc, trong mắt đám thuật sĩ, việc lạc đường này chắc chắn không thể là lỗi của nàng, mà là do khu rừng có yêu tà quấy phá.

… Ừ, nhất định là vậy.

Nàng vốn dĩ không phải là kẻ lỗ mãng!

Trường Tuệ lần nữa vận linh lực thăm dò mặt đất. Cuối cùng, nàng cũng phát hiện vấn đề, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng theo đó mà rơi xuống. Nàng cất giọng nói:

"Khu rừng này quả thực có điều bất thường, nhưng không phải tà ma quấy phá, mà là bị bố trí một trận pháp che mắt."

"Pháp trận?" Một thuật sĩ biến sắc. "Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?"

Cơ hội lấy lại thể diện đã đến.

Trường Tuệ khẽ nâng cằm, đôi mắt hạnh hơi cong lên như vầng trăng non. Giọng nàng trong trẻo mà bình thản, không chút dao động:

"Chỉ là một lớp màn che mắt mà thôi, có gì đáng lo?"

Lúc trước là nàng chưa nhận ra vấn đề.

Nhớ lại khi nãy nàng vô tình khắc hoa văn lên thân cây đỏ sẫm—ngay tại trung tâm trận pháp—có lẽ chính hành động đó đã phá hủy một phần pháp trận. Giờ đã tìm ra mấu chốt, việc phá giải trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Trường Tuệ ra hiệu cho mọi người lùi lại, sau đó tung người lên không, vận linh lực mạnh mẽ phá hủy trận pháp.

BÙM—!

Gió lớn cuộn lên, lá rụng bay tán loạn, sương mù đặc quánh tràn ngập tứ phía, trắng xóa cả tầm nhìn.

Đợi đến khi sương mù tan hết, bọn họ đã không còn ở trong rừng mà đứng trên một hòn đảo hoang vu giữa biển.

Không còn những tán cây rậm rạp che phủ, sắc trời xám tro hiện rõ trước mắt. Những tầng mây đen nặng nề treo lơ lửng trên đỉnh đầu, thấp đến mức tưởng như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

"Ra rồi ư?!"

Một thuật sĩ kinh ngạc thốt lên, rồi lập tức cảm thán:

"Tôn tòa quả nhiên thần thông quảng đại, không gì là ngài không làm được!"

Những lời tán thưởng vang lên không ngớt.

Trường Tuệ nhẹ nhàng nhếch môi. Ngày thường, nàng thích nhất là nghe người khác ca ngợi, nhưng lần này, trong lòng lại chẳng có chút hứng thú nào.

Nàng nhớ đến quê nhà.

Linh Châu Giới linh khí dồi dào, là thế giới nơi con người, yêu ma, tinh quái và tu sĩ cùng tồn tại. Ở Thần Kiếm Tông, trận pháp và ngự kiếm là những kiến thức cơ bản nhất mà bất kỳ đệ tử nào cũng phải thành thạo. Một trận pháp che mắt đơn giản thế này, dù là một đệ tử mới nhập môn cũng có thể dễ dàng phá giải.

Nhưng nơi đây lại là nhân gian. Yêu ma hoành hành, linh khí cạn kiệt, không thích hợp cho việc tu luyện. Các thuật sĩ phần lớn chỉ biết dùng bùa chú bắt yêu, người có thể vận dụng linh lực thì hiếm lại càng hiếm. Chính vì thế, họ mới tôn nàng làm Tôn tòa.

Nghĩ đến Linh Châu Giới đã sụp đổ, lòng nàng trầm xuống, tâm tư cũng trở nên mơ hồ.

Đúng lúc này, một cảm giác lạnh buốt lướt qua gò má.

Bên cạnh, Thanh Kỳ lo lắng nói:

"Tôn tòa, tuyết rơi rồi."

Tuyết…

Trường Tuệ ngước mắt.

Những bông tuyết trắng xóa, lớn như lông ngỗng, rơi xuống trong im lặng. Tốc độ tuyết phủ kín mặt đất nhanh đến đáng sợ.

Nàng khẽ nheo mắt.

Thời gian không chờ đợi ai. Nàng phải nhanh chóng tìm được tiểu đồ đệ của mình.

"Thanh Kỳ—"

Nàng vừa định mở miệng dặn dò, thì đột nhiên—

KENG! KENG! KENG!

Âm thanh leng keng vang lên dồn dập.

Chiếc lục lạc treo bên hông bỗng chấn động dữ dội.

Ngay sau đó, ngày càng nhiều lục lạc rung lên. Các thuật sĩ đồng loạt đè chặt lục soát yêu linh của mình, ánh mắt cảnh giác hướng về phía trước.

“Có yêu khí!”

“Đông sườn cũng có dị động.”

Mọi người nhanh chóng rút pháp khí, lập tức vây quanh Trường Tuệ vào trung tâm.

“Tây Bắc có điều bất thường!”

“Nam sườn cũng không ổn.”

Từng tiếng báo hiệu nối tiếp nhau.

Từ xa, một luồng yêu khí tím đen ùn ùn tràn ra từ núi rừng, nhanh chóng lan rộng khắp bốn phương tám hướng.

Trường Tuệ giữ vẻ trấn định, nhẹ nhàng kích thích quẻ bàn trong lòng bàn tay, ra lệnh cho các thuật sĩ:

“Chia thành bảy đội, tản ra điều tra.”

Còn nàng, không chút do dự hướng thẳng đến nơi yêu khí dày đặc nhất.

“Tôn tòa, để ta đi cùng ngài!” Thanh Kỳ lo lắng bước lên.

Trường Tuệ lắc đầu.

“Ta tự đi.”

Những nơi khác yêu khí mỏng hơn, các thuật sĩ có thể đối phó. Nhưng hướng nàng đi, yêu khí ngút trời, ắt hẳn có đại yêu ẩn náu. Quan trọng hơn, nàng cảm nhận được hơi thở của tiểu đồ đệ mình ở đó.

Chuyện này liên quan đến Ác Hồn, không thể để xảy ra sơ suất. Trong khi chưa rõ tình huống, nàng cần phải một mình thăm dò trước.

“Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép lại gần.”

Lời vừa dứt, thân ảnh nàng đã khuất trong màn yêu khí cuồn cuộn.

Nếu nàng không quay lại, kẻ khác xông vào cũng chỉ là chịu chết.

Này tòa đảo nhỏ đứng ở trong nước, không biết có phải do tuyết rơi hay không, mà bốn bề đều là hơi nước mênh mang, kéo dài đến vô tận.

Mũi chân khẽ điểm, Trường Tuệ phóng người lên chỗ cao.

Từ trong tay áo, nàng rút ra một lá bùa hình nhân, khẽ ném đi.

Lá bùa mỏng như cánh ve lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, xuyên qua lớp yêu khí tím đen, chậm rãi trôi về phía sâu hơn trong sương mù, chiếu rọi một góc mái đình lộ ra giữa làn sương dày đặc.

Rõ ràng trên đảo có người cư trú.

Nhưng kỳ lạ thay, Trường Tuệ không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào của sự sống.

Không khí nơi này tràn ngập tử khí nặng nề, lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Nơi này… đã xảy ra chuyện gì?

Tuyết càng lúc càng dày.

Trong cơn gió lạnh buốt, phảng phất một mùi máu tanh mơ hồ.

Cảm giác quen thuộc dâng lên nơi lồng ngực, Trường Tuệ khẽ nhíu mày, đưa tay đè chặt trước ngực, rồi lao vút về phía tòa lầu giữa đảo.

Càng tiến sâu vào vùng yêu khí, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy sinh vật còn sống.

Nhưng… không phải con người.

Một con mãng xà khổng lồ toàn thân đen tuyền nằm phủ phục trên nền đất, thân hình dài đến mấy trượng.

Đồng tử tím sẫm dựng thẳng, lưỡi rắn liên tục phun ra, không giống yêu vật bình thường, mà mang hơi thở tà ma cuồng bạo.

Trường Tuệ nín thở, lập tức thu mình vào sau tán lá, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào con quái vật trước mặt.

Nếu nàng không nhìn lầm, con yêu vật này có hình thái gần giống với Hoang Dã Long Tổ mà nàng từng gặp ở Linh Châu Giới!

Chỉ khác một điều—

Hoang Dã Long Tổ là một hung thú viễn cổ cường đại, có chín đầu rồng.

Còn con quái vật trước mặt, vẫn là thân rắn, chưa tiến hóa hoàn toàn.

Làm sao có thể?!

Một sinh vật đủ sức xưng bá Linh Châu Giới, vì cớ gì lại xuất hiện tại phàm thế—nơi linh khí đã cạn kiệt từ lâu?

Trường Tuệ hoài nghi chính mình nhìn lầm.

Nàng xoa mắt, cẩn thận quan sát lại lần nữa, từ đầu đến đuôi con cự mãng kia. Kết quả phát hiện bản thân không hề nhìn nhầm—thứ này quả thực giống hệt Hoang Dã Long Tổ.

Điều khiến nàng dựng tóc gáy hơn cả là phần đuôi con cự mãng đang siết chặt một người, từng vòng vảy lạnh lẽo quấn chặt, giam cầm con mồi ở trung tâm. Cự mãng cúi thấp đầu, phát ra tiếng rít tê tê, tựa như đang chuẩn bị nuốt người kia vào bụng.

“!!”

Trường Tuệ lập tức lao xuống!

Nàng phải cứu người. Đồng thời, đây cũng là cơ hội để đánh lén khi cự mãng chưa đề phòng.

Dù ở Linh Châu Giới, lúc toàn thịnh nàng cũng không phải đối thủ của loài này, huống chi hiện tại linh lực của nàng mỏng manh, chỉ có thể dựa vào mưu trí.

Nàng nhanh chóng thi triển Phân Thể Quyết, dùng một phân thể đánh lạc hướng cự mãng, đồng thời điều khiển hàng loạt pháp khí hàng yêu lao tới—ngay cả Tru Ma Xử cũng ném ra.

Ban đầu, nàng chỉ định cứu người, không dám vọng tưởng có thể giết chết con mãng xà khổng lồ. Nhưng khi vòng đến đuôi rắn, nàng bỗng nghe một tiếng “phanh!”, rồi trơ mắt nhìn cự mãng đổ sập xuống đất.

“?”

Hôn mê? Hay bị nàng đánh chết rồi?!

Thời gian duy trì của Phân Thể Quyết đã hết, phân thể lập tức dung nhập trở lại bản thể.

Không kịp kiểm tra tình trạng của con mãng xà, Trường Tuệ nhanh chóng dẫm lên lớp vảy cứng rắn, cúi người kéo người bị quấn bên trong ra.

Đó là một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi, khoác trên mình bộ y phục đỏ tinh xảo.

Nửa khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ hình bướm, khiến nàng không nhìn rõ dung mạo. Hai tay hắn bị trói chặt trong lớp vảy dày, không rõ tình trạng cụ thể ra sao.

“Tỉnh lại!”

Trường Tuệ đẩy nhẹ hắn, nhưng thiếu niên vẫn mê man, không chút phản ứng.

Phần cằm lộ ra ngoài mặt nạ tái nhợt, khóe môi còn dính vết máu.

Thời gian cấp bách, nàng cần nhanh chóng kéo hắn ra ngoài, sau đó mới có thể toàn tâm nghĩ cách tiêu diệt con yêu vật này.

Nàng dồn sức, cố gắng kéo mạnh hắn ra khỏi vòng siết.

Thiếu niên phát ra một tiếng rên yếu ớt, hàng mi khẽ động, chậm rãi mở mắt.

“Ngươi tỉnh?”

Trường Tuệ ngồi xổm bên cạnh hắn, mừng rỡ lên tiếng.

Giờ phút này, nàng chẳng còn tâm trí đâu mà giữ hình tượng cao ngạo của Quốc Sư. Nàng vén tay áo lên, giọng nói gấp gáp:

“Ngươi có bị thương không? Còn cử động được chứ? Đừng sợ, ta tới cứu ngươi. Cố thử xem, có thể vươn tay ra được không? Ta kéo ngươi ra ngoài.”

Có lẽ vì vừa mới tỉnh lại từ cơn mê, thiếu niên động tác vô cùng yếu ớt.

Phải tốn không ít công sức, hắn mới từ từ đưa được hai tay lên.

Cùng lúc đó, cự mãng bỗng nhiên tỉnh lại!

Ngay khoảnh khắc con mãng xà mở bừng cặp mắt dựng đứng, Trường Tuệ lập tức dồn sức kéo mạnh thiếu niên ra ngoài!

“Chạy mau!” Trường Tuệ ôm chặt thiếu niên, nhún người nhảy vọt lên cây, đồng thời quăng ra mấy lá phù về phía sau.

Vô thức siết nhẹ vòng eo thiếu niên, nàng mới nhận ra người trong tay gầy guộc đến đáng ngạc nhiên. Chính nhờ vậy mà nàng không tốn quá nhiều sức khi mang theo hắn chạy trốn. Nhanh chóng bỏ lại cự mãng phía sau, nàng đáp xuống mặt tuyết.

Tuyết trắng mỏng manh phủ trên mặt đất.

Dưới làn yêu khí đục ngầu, Trường Tuệ thoáng thấy những gian nhà trong trấn, đồng thời cũng nhìn thấy những cư dân còn lại. Họ nằm rải rác trên đường, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, cơ thể bị xé rách không nguyên vẹn. Máu tươi loang lổ nhuộm đỏ lớp tuyết trắng, tựa như quỷ mị giáng trần, phủ lên bọn họ một tấm màn tang tóc ghê rợn.

...Tuyết đỏ?

Một hình ảnh thoáng vụt qua trong đầu, nhưng ngay lập tức tan biến vào hư vô. Trường Tuệ hơi sững lại, nhưng nhanh chóng ổn định tinh thần, dìu thiếu niên lảo đảo đứng vững. “Bọn họ...”

“Đều đã chết.”

Giọng thiếu niên cất lên, không gợn một tia cảm xúc, nhưng lạnh lẽo đến gai người.

Trường Tuệ nghiêng đầu nhìn hắn. Biểu cảm của thiếu niên bị chiếc mặt nạ che khuất, chỉ lộ ra cặp mắt tĩnh lặng như nước. Cảm nhận được ánh nhìn của nàng, hắn khẽ rủ mi, giọng nói khàn đi vài phần, “Bọn họ đều bị Long Thần giết chết.”

Long Thần?

Trường Tuệ cau mày.

“Chính là con cự mãng đen nhánh kia.” Thiếu niên giải thích, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn vương chút khô khốc. “Nó là thánh vật của Vu tộc ta, từ đời này sang đời khác, tộc nhân đều kính ngưỡng phụng thờ nó.”

Kính ngưỡng một con thượng cổ hung thú không rõ là yêu hay ma?!

Trường Tuệ nhíu chặt mày, phản bác ngay: “Nó không phải Long Thần gì hết, nó là một con hung thú có thể gây đại họa.”

Tê tê—

Một âm thanh sột soạt vang lên từ phía xa. Cự mãng đang đuổi tới.

Không còn thời gian để tranh luận, Trường Tuệ kéo thiếu niên lao về phía một tòa lầu gần đó. Nhưng bất ngờ, thiếu niên lại nắm chặt tay nàng, “Đi theo ta.”

Hắn dẫn nàng đến một cung điện cao lớn. Những cột gỗ đỏ son khắc họa hoa văn tinh xảo, cửa sổ và cửa chính đều đóng chặt, trên bề mặt dán đầy phù chú huyết văn. Liếc qua một lượt, Trường Tuệ nhận ra tất cả đều là cấm chế—chúng không phải dùng để ngăn người ngoài, mà là để phong ấn thứ gì đó bên trong.

Bước chân nàng chững lại.

Nội thất bên trong cung điện được bài trí xa hoa, nhưng trật tự lại vô cùng kỳ quái. Những chiếc cột sắt đan chéo nhau tạo thành một chiếc lồng khổng lồ, bao trùm toàn bộ gian điện. Bên trong lồng sắt, đồ dùng đầy đủ nhưng trông chẳng khác nào nhà giam. Ở góc tối còn có cả xiềng xích nặng nề vắt ngang.

Nhưng điều khiến Trường Tuệ khó hiểu nhất chính là... tòa cung điện này quá sạch sẽ. Không có vết máu, không có thi thể, chẳng giống một nơi từng bị tàn sát.

Nàng nghi hoặc quay sang thiếu niên. “Đây là nơi nào?”

“Chỗ ở của ta.” Hắn thản nhiên đáp.

Trường Tuệ sững lại, khó tin nhìn hắn. “Ngươi sống ở đây?”

“Lạ lắm sao?” Thiếu niên nghiêng đầu, đôi mắt dưới lớp mặt nạ trong veo như thể chẳng hiểu nổi thắc mắc của nàng. “Tộc trưởng nói ta là mầm vu thiếu chủ, mang trên vai sứ mệnh phụng dưỡng Long Thần. Vì thế, từ nhỏ ta đã sống ở đây.”

Hắn chỉ tay về phía cầu thang dẫn xuống địa cung bên dưới lồng sắt. “Trước đây, Long Thần bị nhốt dưới địa cung. Có lẽ nó cực kỳ căm ghét nơi này, nên một khi đã chạy đi, chắc sẽ không quay lại nữa.”

Trường Tuệ im lặng nhìn theo hướng tay hắn, lòng dâng lên cảm giác bất an.

Vậy ra, những cột sắt, những bùa chú cấm chế này... tất cả đều là để giam giữ hoang dã long tổ?

Nàng vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play