Hiện tại, ở Đông Châu, trường hợp như của Tô Tầm – một người Hoa Kiều tìm kiếm thân nhân – vẫn còn rất hiếm. Trước đây chắc chắn có người xuất ngoại, nhưng phần lớn họ không quay về, hoặc cả gia đình đã định cư nước ngoài, không cần tìm kiếm ai nữa.

Vì vậy, việc này gần như chưa có tiền lệ.

May mắn là Tô Tầm cung cấp thông tin rất chi tiết, không tốn quá nhiều nhân lực. Chỉ cần hỗ trợ gọi điện đến đồn cảnh sát địa phương, nếu không tra được thì tìm trong hồ sơ hộ tịch.

Cảnh sát Cao, người phụ trách các vụ án hằng ngày, tiếp nhận vụ này.

Xuất thân trong một gia đình nghèo khó, cảnh sát Cao không có mấy thiện cảm với những nhà giàu chạy ra nước ngoài trong thời kỳ loạn lạc.

Nhưng khi nghe Tô Tầm kể về câu chuyện ông cha của cô, anh cũng không kìm được mà thấy xót xa.

Dưới lời kể của Tô Tầm, Tô Phúc Sinh xuất thân từ một gia đình nghèo khổ. Vì quê nhà quá khó khăn, ông phải lang bạt kiếm sống nhưng lại bị lừa sang Nam Dương làm lao công, sau đó bị bán sang nước ngoài.

Dù trải qua muôn vàn gian khổ, ông vẫn kiên cường sống sót.

Mãi đến khi đất nước được thành lập, giành chiến thắng trước quân đội Mỹ, tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Tô Tầm thở dài, kể tiếp:

“Ông nội tôi từng nói, nhất định phải quay về xây dựng đất nước. Chỉ khi quốc gia cường thịnh, những người con xa xứ như chúng ta mới có được tôn nghiêm.”

Trong lòng cảnh sát Cao trào dâng cảm xúc.

Tô Tầm tiếp tục kể về những năm sau đó, trong một lần tình cờ, Tô Phúc Sinh cứu giúp một người giàu có và nhận được một khoản thù lao. Sau đó, ông đầu tư giúp đỡ nhiều người gặp khó khăn trong kinh doanh và dần dần gây dựng được cơ nghiệp nơi đất khách quê người.

Mọi chuyện đều có thể kiểm chứng, thậm chí nếu tra cứu ở Mỹ, cũng có thể tìm thấy các ghi chép đầu tư.

Vì vậy, khi Tô Tầm kể chuyện, từng lời đều chân thành, không chút giả dối.

Ghi chép lại xong xuôi, cảnh sát Cao cảm giác như vừa nghe một câu chuyện truyền kỳ.

Nhưng điều đáng quý nhất vẫn là tấm lòng yêu nước của cụ Tô Phúc Sinh. Dù đã có cuộc sống ổn định ở nước ngoài, ông vẫn luôn hướng về quê hương. Bản thân không thể về nước, ông dặn dò con cháu nhất định phải tìm lại cội nguồn, trở về xây dựng đất nước.

Đây chính là tinh thần yêu nước vĩ đại biết bao!

“Ông nội tôi từ đầu đến cuối đều mong được trở về, mong tìm lại gia đình. Ngay cả tên của tôi – Tầm – cũng mang ý nghĩa vượt biển tìm về nguồn cội. Vì thế, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải hoàn thành tâm nguyện của ông.”

Cảnh sát Cao hít sâu một hơi, nói chắc nịch:

“Đồng chí cứ yên tâm! Chỉ cần thông tin không có sai sót, nhất định sẽ tìm được thân nhân! Tôi đã gọi điện cho địa phương rồi.”

Thông tin Tô Tầm cung cấp rất cụ thể: huyện An Thùy,  trấn Bình An, thôn Tiểu Hoắc.

Trên bản đồ địa phương, tên vùng đất này không thay đổi nhiều.

Trước khi đất nước được thành lập, địa chỉ này vẫn như vậy. Sau đó, nó từng được đổi thành Công xã Bình An và Đội sản xuất Tiểu Hoắc.

Về sau, lại được khôi phục thành trấn Bình An và thôn Tiểu Hoắc như ngày nay.

Thôn Tiểu Hoắc vốn có nguồn gốc từ một gia tộc họ Hoắc sinh sống tại đây. Tuy nhiên, theo thời gian, dòng họ này dần suy tàn. Đặc biệt, vào thời kỳ chiến loạn, chỉ còn lại rất ít gia đình. Sau đó, nhiều người tản cư đến đây để lánh nạn. Mặc dù không còn nhiều hộ mang họ Hoắc, nhưng tên thôn vẫn được giữ nguyên.

Ngay trước mặt Tô Tầm, cảnh sát Cao gọi điện đến đồn cảnh sát trấn Bình An.

Nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát, đồng chí trực ban ở đồn cảnh sát trấn Bình An ban đầu cứ tưởng có vụ án nào đó, nhưng khi biết là tìm người thân, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, khi nghe nói đây là một vụ tìm thân nhân ở nước ngoài, anh ta lại thấy hứng thú hơn.

Bởi từ trước đến nay, chưa từng nghe nói có gia đình nào ở trấn Bình An có liên hệ với người nước ngoài.

Sở trưởng Chu lắng nghe thông tin từ điện thoại rồi cầm bút ghi chép lại.

Sau đó, ông ta liên tục cam đoan sẽ lập tức sắp xếp người điều tra và đảm bảo phản hồi sớm nhất có thể.

Nghe được lời cam kết, cảnh sát Cao vô cùng vui vẻ. Sau khi cúp máy, anh quay sang nói với Tô Tầm:

"Đồng chí cứ yên tâm, bên kia đã cử người đi điều tra rồi. Người dân bản xứ rất quen thuộc với nhau, nên tin tức sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Dự kiến ngày mai sẽ có kết quả. Khi có tin, tôi sẽ gọi đến khách sạn nơi đồng chí đang ở, cứ yên tâm chờ nhé."

Tô Tầm mừng rỡ, lập tức đứng lên cúi chào:

"Cảm ơn các đồng chí cảnh sát đã giúp đỡ."

"Ai dà, khách sáo quá! Phục vụ nhân dân là trách nhiệm của chúng tôi mà!"

Tại đồn cảnh sát trấn Bình An, Sở trưởng Chu xem xét thông tin được cung cấp. Khi nhìn thấy một cái tên trong danh sách, ông hơi ngờ ngợ:

"Tô Kim Sơn?"

Cái tên này nghe có vẻ quen thuộc.

Một lúc sau, ông vỗ trán:

"Chẳng phải là Tô Tiến Sơn sao?"

Nguyên nhân là do Tô Tầm đã cung cấp hai cái tên: một là ông bác họ Tô Phúc Điền, hai là bác họ Tô Kim Sơn. Hai người này là cha con.

Khi rời quê, Tô Phúc Sinh chỉ nhớ được tên của người thân. Vì vậy, dù Tô Tầm biết bác họ đã đổi tên thành Tô Tiến Sơn, nhưng khi cung cấp thông tin cho cảnh sát, cô vẫn chỉ có thể khai tên cũ là Tô Kim Sơn. Chính vì thế, lúc ghi chép lại, Sở trưởng Chu chưa nhận ra ngay.

Chỉ là, Tô Tiến Sơn cũng được xem là "người có tiếng", nên tên của ông ta vẫn có người nhớ đến.

Việc ông ta trở thành đại đội trưởng không có gì lạ. Gia đình có lý lịch trong sạch, từng chịu khổ, chỉ cần có tinh thần giác ngộ cao thì làm cán bộ cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, điều khiến ông ta nổi danh nhất lại là việc... sau khi làm cán bộ, tinh thần giác ngộ giảm sút.

Ông ta lợi dụng chức quyền để tư lợi cho gia đình, không quản lý nổi vợ con. Hai đứa con trai hết lần này đến lần khác gây rắc rối khiến gia đình mất mặt. Đến mức, thời điểm đó, công xã còn lấy chuyện nhà họ Tô ra làm ví dụ phản diện để tuyên truyền khắp các đội sản xuất, nhắc nhở mọi người lấy đó làm bài học.

Cũng chính vì vậy mà nhà họ Tô trở nên "nổi tiếng" khắp công xã!

Lúc đó, Sở trưởng Chu chưa lên chức. Ông từng hai lần đến nhà họ Tô bắt người.

Lần đầu là bắt cậu con trai cả vì tội hành hung người khác. Lần thứ hai là bắt cậu con trai thứ hai vì hành vi quấy rối phụ nữ.

Toàn là người quen cũ cả!

Nghĩ đến đây, Sở trưởng Chu cảm thấy hơi bối rối.

"Liệu có khi nào ở thôn Tiểu Hoắc còn có một người khác nữa cũng tên là Tô Kim Sơn không nhỉ? Không thể đoán bừa được, phải điều tra rõ ràng mới được."

Ông lập tức cử một cán bộ lâu năm đến kiểm tra hồ sơ hộ khẩu của thôn Tiểu Hoắc.

Dù sao, chuyện nhận thân cũng là việc hệ trọng. Phải đảm bảo thông tin trùng khớp giữa hồ sơ và con người thực tế, tránh để xảy ra nhầm lẫn. Nếu để nhận nhầm thân thích thì đúng là mất mặt với cả nước ngoài.

Tuy nhiên, Sở trưởng Chu thực sự không tin rằng nhà họ Tô có người có thể ra nước ngoài.

Nếu đúng là có quan hệ ở nước ngoài, thì ngày trước Tô Tiến Sơn đã chẳng phải làm đại đội trưởng. Hơn nữa, nhìn cả nhà họ, chẳng ai có vẻ gì là người có tiền đồ.

Chưa bàn đến những chuyện phạm pháp của họ, riêng hai lần ông đến nhà họ Tô bắt người cũng đủ để ông ghi nhớ sâu sắc rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play