Ngủ trong phòng tổng thống là cảm giác thế nào?

Tô Tầm chỉ có một cảm giác  quá thoải mái!

Ngủ quen trong những căn phòng thế này, cô cảm thấy sau này chắc chắn sẽ luôn nhớ nhung. Đúng là từ xa xỉ mà quay lại tiết kiệm thật khó!

Thế nên, nhất định phải có tiền!

Kiếm tiền là chuyện quan trọng, quan trọng đến mức không thể chậm trễ được.

Sáng sớm hôm sau, cô xuống lầu ăn sáng. Ăn xong liền chuẩn bị đi sắp xếp việc tìm người thân.

Lý Ngọc Lập đã chờ sẵn dưới sảnh từ sớm. Thấy cô xuống, liền bước tới dẫn đường, đồng thời nói cho cô biết chỗ ăn sáng.

Tô Tầm mỉm cười:

"Cảm ơn chị. Nếu hôm nay không vội, tôi còn muốn ra ngoài thử ăn sáng mấy món đặc sản địa phương nữa."

Lý Ngọc Lập hỏi:

"Cô định ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, lần này tôi về là để tìm người thân. Không muốn chậm trễ chút nào, ăn xong là tôi đi ngay."

Lý Ngọc Lập nói:

"Xe đã chuẩn bị xong, tài xế còn đang ăn sáng, lát nữa tôi sẽ báo anh ấy lại đây."

Sau đó, cô ấy nói thêm về việc phía đối phương hỗ trợ xe miễn phí. Nhưng có điều, vì nhà máy cũng đang thiếu nhiên liệu nên vẫn cần tự lo một phần.

Tô Tầm thoáng ngại ngùng:

"Chuyện này… Tôi vốn không thích nhận tiện nghi từ người khác."

Lý Ngọc Lập bật cười:

"Đó là khi cô ở nước ngoài thôi, còn bây giờ đã về nước, tất cả đều là đồng bào cả, không cần phải tính toán nhiều như vậy. Họ cũng chỉ muốn làm quen với cô mà thôi."

Tô Tầm cười đáp:

"Thật ra chỉ cần chân thành, không cần tốn tiền, tôi vẫn sẵn sàng kết giao bạn bè. Nhưng nếu họ đã chủ động đề nghị, vậy tôi cũng không khách sáo nữa."

Tiền không phải vấn đề quan trọng, chủ yếu là có thể nắm chắc cành ô liu này.

"Làm bạn với Tô tiểu thư đúng là thoải mái thật." Lý Ngọc Lập cũng cười theo.

Đến nhà hàng, cô ấy đưa Tô Tầm vào chỗ ngồi, gọi phục vụ mang đồ ăn sáng tới, sau đó không làm phiền nữa mà rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Lý Ngọc Lập, Tô Tầm thầm nghĩ:

Người này đúng là không tệ.

Vừa có năng lực, vừa có mối quan hệ.

Nếu thật sự là một triệu phú, cô nhất định sẽ tìm cách kéo người này về làm việc cho mình.

Đáng tiếc, cô chỉ là một "triệu phú giả", còn đối phương lại đang có một công việc ổn định.

Nhưng vẫn có thể lợi dụng điểm yếu của cô ấy là mong muốn được xuất ngoại để thuyết phục về làm cho mình.

Dù sao, nếu Lý Ngọc Lập đã ra nước ngoài thì cũng phải từ bỏ công việc hiện tại.

Chỉ là bây giờ trong tay chưa có nhiều tiền, thực lực chưa đủ, e rằng đối phương không dễ bị thuyết phục.

Dù tiếp cận mình là một chuyện, nhưng thật sự đặt hết hy vọng vào mình lại là chuyện khác.

Tô Tầm cũng không quá đặt nặng vị trí của mình trong lòng Lý Ngọc Lập. Cô chỉ sợ, cùng lắm mình cũng chỉ như một con cá được cô ta nuôi mà thôi.

Sau khi ăn xong, Tô Tầm dọn dẹp qua loa rồi ngồi lên “chuyến xe đặc biệt” của mình.

Đó là một chiếc ô tô nhỏ màu đen, cô thậm chí còn không nhận ra đó là hãng xe gì. Xe đã cũ kỹ nhưng được lau chùi rất sạch sẽ. Người lái xe là một bác tài ngoài năm mươi tuổi, họ Ngụy.

Bác Ngụy không nói nhiều. Sau khi Tô Tầm lên xe, đợi cô báo điểm đến rồi mới bắt đầu lái.

Nơi đầu tiên Tô Tầm ghé đến là đồn cảnh sát.

Người ta vẫn nói, “Có khó khăn, cứ tìm chú cảnh sát.”

Hôm qua, cô không có tiền, cũng chẳng có gì trong tay, sơ hở trăm bề, đương nhiên không tiện đến nhờ cảnh sát giúp đỡ. Nhưng bây giờ đã chuẩn bị đầy đủ, không còn gì để bị nghi ngờ, thì chuyện cần tìm vẫn phải tìm.

Ví dụ như chuyện nhận người thân, Tô Tầm không thể một mình chạy đến nhà họ Tô mà tự nhận là con cháu nhà họ được.

Nếu không có chứng thực từ cơ quan chức năng, người nhà họ Tô có thể sẽ không tin. Dù họ có chấp nhận cô vì tiền đi chăng nữa, thì trong lòng vẫn sẽ có khoảng cách, điều này không có lợi cho việc cô giành thế chủ động.

Hơn nữa, Tô Tầm còn muốn làm lớn chuyện ngay từ đầu. Nhà họ Tô đắc tội với không ít người, nếu cô cứ im lặng mà xuất hiện, để người ta nghĩ mình là kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng phải sẽ uổng phí công sức hay sao?

Vậy nên chuyện cần ầm ĩ thì cứ phải ầm ĩ.

Quan trọng nhất vẫn là vấn đề an toàn.

Một người như cô, sáng chói như vàng ròng giữa đất khách, lại còn lén lút đến đây tìm người thân, mà nghe nói nhân phẩm của họ cũng chẳng ra gì. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy có chút nguy hiểm. Nếu được cảnh sát chứng thực, ít nhất cũng khiến người ta dè chừng, không dám làm bậy.

Tô Tầm ăn mặc như thế bước vào đồn cảnh sát, quả thực đã thu hút không ít ánh nhìn.

Dù quần áo mọi người mặc bây giờ đã khác trước, màu sắc và kiểu dáng phong phú hơn, nhưng một người mặc váy áo thời thượng, đi giày da, trang điểm kỹ lưỡng, tóc tai chỉnh chu, trên cổ còn đeo dây chuyền vàng lấp lánh như cô thì đúng là hiếm thấy.

Một nữ cảnh sát trẻ tiến lại tiếp đón:

“Đồng chí, cần giúp gì ạ?”

Tô Tầm lấp lánh từ đầu đến chân, cười đáp:

“Tôi muốn tìm người thân.”

Những năm gần đây, chuyện như cô tìm đến cảnh sát để nhờ tìm thân nhân cũng không hiếm.

Bởi vì vào thời chiến loạn trước kia, rất nhiều người phải rời quê hương, thực sự không biết người nhà mình đang ở đâu, chỉ nhớ được một vài manh mối mơ hồ.

Nhiều năm không trở về, có thể gia đình đã chuyển nhà, có thể đường xá đã thay đổi, địa danh cũng khác trước. Ký ức thì ngày càng phai nhạt, muốn tìm lại người thân quả thật không dễ dàng.

Vì vậy, chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát, may ra mới có hy vọng tìm được người thân thất lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play